Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1149: Ngươi có tin vui?

Chương 1149: Ngươi có tin vui? Bàn hạt đào!
Diệp Thanh Vân lúc rảnh rỗi, xem việc này như một cách tiêu khiển để giết thời gian. Cũng giống như thói quen câu cá trước đây của hắn. Có điều câu cá dù sao cũng vẫn cần chút điều kiện. Ít nhất… Ngươi phải tìm được một con sông có cá mới được. Mà không được nữa thì... Có thể tìm được một cái khe nước có cá cũng được. Bàn hạt đào thì không như vậy. Hạt đào ở trong tay, dù là ngươi ngồi xổm trong nhà vệ sinh cũng có thể đem ra nghịch. Chỉ cần ngươi không sợ hạt đào cặm cụi ngồi nghịch bị rơi xuống hố xí mà thôi. Diệp Thanh Vân từ lúc dành nhiều thời gian cho việc tu luyện hơn thì cũng rất ít đi câu cá nữa rồi. Thế là, bàn hạt đào trở thành trò tiêu khiển lúc nhàn rỗi của Diệp Thanh Vân. Hai hạt đào trên tay này, cũng do chính Diệp Thanh Vân đích thân chọn lựa kỹ càng. Hình thức rất được. Cảm giác sờ vào cũng rất tốt. Nghịch một khoảng thời gian rồi. Dần dần bắt đầu trở nên có chút bóng loáng và sáng lên. Đương nhiên, để cho hai hạt đào này mau chóng bóng loáng lên, Diệp Thanh Vân thường xuyên đem hai hạt đào đặt lên đầu trọc của Tuệ Không để ma sát. Theo như lời giải thích của Diệp Thanh Vân thì trên cả Phù Vân sơn này, đầu của Tuệ Không là bóng loáng nhất. Cầm hạt đào cọ một phát trên đầu trọc của Tuệ Không, liền dính thêm chút dầu mỡ.
Lúc này. Diệp Thanh Vân đang ngồi đó nghịch hạt đào. Âm thanh hạt đào ma sát phát ra, khiến những người xung quanh đều cảm thấy bực bội không hiểu vì sao. Phải biết rằng những người có mặt ở đây tu vi đều không kém. Mấy người lợi hại đều là bán thánh cường giả. Yếu một chút cũng đều là cao thủ Vấn Đỉnh. Thế mà chỉ là âm thanh hạt đào ma sát phát ra, liền làm cho đám cao thủ này mỗi người một vẻ tâm phiền ý loạn. Đủ Thương U ở gần Diệp Thanh Vân nhất. Ngồi yên bên cạnh Diệp Thanh Vân. Giờ đây nghe tiếng hạt đào ma sát, chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết trì trệ, đầu từng đợt choáng váng. Vô cùng khó chịu. Thậm chí muốn nôn.
“Ọe!”
Đủ Thương U có chút nhịn không được nữa rồi, phát ra âm thanh nôn khan. Bộ dáng có chút thống khổ. Không ngừng lấy tay vuốt ngực.
Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn về phía Đủ Thương U. Thấy Đủ Thương U vừa vuốt ngực vừa muốn nôn khan, không khỏi rất đỗi kinh ngạc.
“Đủ cô nương chẳng lẽ là có tin vui à?”
Lời vừa nói ra, Đủ Thương U suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Ngươi mới có hỉ! Cả nhà ngươi đều có hỉ! Nhưng mà bộ dáng lúc này của nàng, thật sự rất giống với phản ứng của nữ giới khi có thai. Nhất là vẻ mặt nôn khan. Thực sự giống nhau như đúc. Bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng như vậy, phản ứng đầu tiên đều cảm thấy nàng có mang rồi. Đủ Thương U ban đầu bởi vì khí huyết hỗn loạn, tâm thần bực bội mà không nói nên lời. Giờ bị lời của Diệp Thanh Vân kích thích, càng thêm khí huyết cuồn cuộn, càng phát ra khó mở miệng hơn. Mà nàng không mở miệng, Diệp Thanh Vân liền cảm thấy nàng là đã thừa nhận rồi. Diệp Thanh Vân ngay lập tức sau đó cảm thấy sợ hãi. Khá lắm! Nguyên lai Đủ Thương U này trong bụng đã có thai một đứa. Ta vừa nãy còn mặt dày đi bắt chuyện làm quen với nàng, nghĩ xem có thể hay không phát triển một đoạn quan hệ thân mật vượt mức bạn bè. May mắn! Nếu việc này thành thật, chẳng phải ta Diệp Thanh Vân đã thành hiệp sĩ đổ vỏ rồi sao? Bàn tiếp nữa Diệp Thanh Vân cũng không dám. Chẳng thèm tiếp nữa luôn ấy. Ai thích thì tự đi mà tiếp. Liếm cẩu đã là rất ngu xuẩn rồi. Nếu lại làm hiệp sĩ đổ vỏ nữa, vậy thì thật sự có thể đi ch.ế.t được. Đủ Thương U vừa tức vừa khó chịu. Thật sự là hết cách rồi. Chỉ có thể vội vàng rời xa Diệp Thanh Vân một chút. Dù vậy, Đủ Thương U cũng chỉ là đỡ hơn đôi chút, toàn thân vẫn như cũ khó chịu. Không chỉ mình nàng. Những người khác ở đây cũng đều gần như vậy. Có điều bọn họ phản ứng có tốt hơn Đủ Thương U một chút thôi.
Diệp Thanh Vân thấy bọn họ đều vẻ mặt ngưng trọng nhìn mình, không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Các ngươi chư vị đều nhìn ta làm gì?”
Mặc gia Thần Công thành chủ Triệu Đỉnh lúc này đứng dậy, chỉ vào Diệp Thanh Vân.
“Họ Diệp, người Mặc gia ta, trước đây đã đi về hướng Nam Hoang, kết quả…ọe!”
Lời còn chưa kịp nói xong, Triệu Đỉnh đã nhịn không được mà nôn một trận. Hắn vừa nôn một cái, thì những người khác cũng nhịn không được nữa rồi. Ọe! Ọe! Ọe! Trong nhất thời, tiếng nôn khan vang lên không ngớt. Khiến Diệp Thanh Vân trực tiếp hoa mắt chóng mặt. Khá lắm! Mấy người này bị làm sao vậy? Sao ai nấy đều một bộ muốn ói thế kia? Ta Diệp Thanh Vân trông khó coi đến vậy sao? Dù là ta có thật sự khó coi, các ngươi có cần khoa trương thế không? Diệp Thanh Vân đương nhiên không thể thừa nhận bản thân mình khó coi được. Hắn liếc trái liếc phải ngó quanh. Rồi ngó xuống phía dưới chân thấy Đại Mao đang nằm sấp. Đá nó một cái.
“Đại Mao, toàn thân ngươi toàn là mùi chó thối quá nặng rồi, xem xông cho đại gia hoả như vậy kìa.”
Đại Mao: “???”
Trên người của ta có mùi chó thối hay không chẳng lẽ ngươi không có chút tự giác nào sao? Mọi người nôn khan một lúc lâu. Rốt cuộc cũng hoàn hồn. Triệu Đỉnh liên tục điều chỉnh hơi thở, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Họ Diệp, người Mặc gia ta đi Nam Hoang Phù Vân Sơn, kết quả một người cũng không trở về, ngươi rốt cuộc đã làm gì bọn họ?”
Binh gia lão giả Hạng Vạn Sơn cũng đứng dậy.
“Còn có đệ tử Binh gia ta Ngô Thiên Đỉnh, hắn là người đầu tiên ra Trung Nguyên, trước đó không lâu vẫn còn liên lạc, bây giờ lại mất tăm tích, sống chết không rõ, ngươi đã làm gì hắn?”
“Tăm tích của đệ tử Âm Dương gia ta, cũng mời ngươi cho một lời công đạo!”
Triệu Đỉnh, Hạng Vạn Sơn và cả Đủ Thương U ba người lần lượt lên tiếng, đại diện cho thế lực phía sau lưng bọn họ, chất vấn Diệp Thanh Vân. Còn những người khác thì thuộc hạng nhân vật có cũng như không, theo phía sau ba người phụ họa thêm vào. Bọn họ cũng muốn mượn cơ hội này, nhằm vào Diệp Thanh Vân, sau đó nịnh nọt Mặc gia, Binh gia và cả Âm Dương gia.
“Diệp Thanh Vân, hôm nay nếu ngươi không cho chúng ta một lời giải thích phù hợp, thì e là đi không ra khỏi cái Thư Hương Long viện này đâu.”
Triệu Đỉnh lạnh lùng nói, trong mắt còn lộ ra sát khí bức bách.
“Lá gan lớn!”
Diệp Thanh Vân còn chưa kịp nói gì thì Kiếm Thiên Minh lúc này đã nhịn không được. Hắn bước lên phía trước, gầm thét, trong chớp mắt đó, Thiên Kiếm thể đột nhiên bùng phát.
Ông!!!
Kiếm ý cuồn cuộn, tràn ngập cả đại điện. Giống như có vô số chuôi lợi kiếm cùng nhau ra khỏi vỏ. Mà kiếm bội trên tay của không ít người có mặt ở đây cũng đều không chịu sự khống chế mà ông minh lên. Cảnh tượng vô cùng kinh người. Triệu Đỉnh và mọi người đều lộ vẻ kinh hãi.
“Thiên kiếm thể? Thì ra ngày đó tại Thái Huyền Cổ Phủ xuất hiện kiếm khí kinh thiên, là do kẻ này gây ra sao?”
Kiếm Thiên Minh nhìn chằm chằm Triệu Đỉnh và mọi người. Tuy hắn đã tự phế tu vi, nhưng lại nhân họa đắc phúc, lĩnh ngộ ra Thiên Kiếm thể. Kiếm khí của trời đất, gia trì trong người. Kiếm Thiên Minh lúc này, đã không thể dùng tu vi để đo lường thực lực của hắn được nữa rồi. Nếu Kiếm Thiên Minh bất chấp tất cả, bộc phát toàn lực phóng thích Thiên Kiếm thể, liều mạng không màng đến tính mạng, thì đủ để trọng thương một tượng bán thánh. Đương nhiên, cái giá phải trả cho việc đó, chính là Kiếm Thiên Minh sẽ ch.ế.t. Nhưng nếu như vì bảo vệ Diệp Thanh Vân, thì Kiếm Thiên Minh căn bản sẽ không để ý đến sống ch.ế.t của bản thân. Kiểu “nếu muốn thì có thể ch.ế.t ngay cho ngươi xem” ấy!
“A Di Đà Phật, Kiếm thí chủ ngươi quá xúc động rồi, không nên ngang ngược như vậy.”
Hai tay Tuệ Không chắp lại thành chữ thập, trên mặt là nụ cười hiền lành đi ra. Nhưng khi Tuệ Không đi ra rồi thì hắn lập tức thay đổi thái độ ngay. Trực tiếp móc ra kim thiềm trượng. Nện một cái xuống đất!
Phanh!!!
Mặt đất ngay tức khắc bị chấn động mà nứt ra. Tuệ Không nhìn chằm chằm vào mọi người.
“Lũ vô lễ, ai dám bất kính với thánh tử? Tiểu tăng hôm nay nhất định phải cho chúng lĩnh giáo Phật môn trượng pháp lợi hại thế nào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận