Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1000: Phù Vân Sơn kinh khủng truyền thuyết

Chương 1000: Truyền thuyết kinh khủng về núi Phù Vân
"Tiền bối, ta kể cho người nghe."
"Con Chân Long kia ở núi Phù Vân căn bản không đáng gì."
Diệp Thanh Vân vẻ mặt thành thật nói.
"Cái gì?"
Nghe những lời này, đám người thanh y lão đạo đã có chút không bình tĩnh rồi.
Chân Long ở núi Phù Vân còn không đáng gì sao?
Đó chính là rồng thật đó!
Là sinh vật cường đại thời viễn cổ.
Từ nhỏ đã cường hãn.
Huyết mạch vượt xa các sinh linh khác trong trời đất.
Nói nó là sinh linh cường đại nhất trong trời đất cũng không hề quá chút nào.
Chân Long cường đại như vậy, vậy mà ở núi Phù Vân lại không đáng gì?
Điều này không khỏi quá khoa trương rồi chứ?
Thanh y lão đạo không khỏi nhíu mày.
Bắt đầu có chút nghi ngờ những lời của Diệp Thanh Vân có đáng tin hay không?
Lại nghe Diệp Thanh Vân tiếp tục mở miệng.
"Theo ta được biết, trên núi Phù Vân có một loại dị thú vô cùng đáng sợ, tên là Ultra-man."
"Ultra-man?"
Bất thình lình nhắc đến Ultra-man, trực tiếp khiến chín người thanh y lão đạo ngây người ra.
"Đúng vậy đúng vậy, Ultra-man này còn mạnh hơn Chân Long nhiều."
Diệp Thanh Vân diễn sâu, nói rất đạo lý.
"Ultra-man là cái gì?"
Thanh y lão đạo mặt đầy hoang mang.
Hắn thậm chí còn chưa từng nghe nói đến Ultra-man là gì.
Quay đầu nhìn mấy đồng bạn của mình.
Từng người từng người đều lắc đầu.
Mặt ai nấy đều mang vẻ nghi hoặc mờ mịt.
Rõ ràng.
Bọn họ cũng không biết Ultra-man trong miệng Diệp Thanh Vân là cái gì.
"Vài vị không biết, Ultra-man này vô cùng đáng sợ, cao như núi lớn, sức mạnh vô cùng, có thể dời núi lấp biển!"
"Hơn nữa, Ultra-man này bay trên trời độn dưới đất không gì không làm được, pháp lực cực kỳ cường đại."
"Đặc biệt là hai tay của hắn, có thể phóng ra ánh sáng kỳ dị tiêu diệt vô số sinh linh, nghe nói ngay cả cảnh giới vấn đỉnh cũng khó ngăn cản."
"Một vị trưởng bối trong sư môn của ta, đã từng gặp Ultra-man xuất hiện, trực tiếp sợ đến mức tu vi tại chỗ mất hết, từ đó thành phế nhân."
Nói đến đây, Diệp Thanh Vân còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
"Ta tuy chưa tận mắt thấy, nhưng chỉ nghe vị trưởng bối trong sư môn ta miêu tả, cũng đủ cảm nhận được uy áp của Ultra-man, khiến ta gặp mấy đêm ác mộng."
Chín người thanh y lão đạo đều mộng.
Thật sự là lời Diệp Thanh Vân nói rất giống như thật vậy.
Mặc dù bọn họ vẫn chưa rõ Ultra-man kia rốt cuộc là cái gì.
Nhưng nếu dựa theo miêu tả của Diệp Thanh Vân, thì đó thực sự là một tồn tại vô cùng mạnh mẽ.
Chân Long ở trước mặt nó, quả thực chẳng đáng gì rồi.
Tuệ Không cùng Nguyệt Đề Hà không khỏi nhìn nhau một cái.
Hai người bọn họ cũng đều đã từng ở núi Phù Vân.
Đặc biệt là Tuệ Không, đã sớm đi theo Diệp Thanh Vân.
Có thể coi là người của núi Phù Vân rồi.
Nhưng Ultra-man mà Diệp Thanh Vân nói, hắn chưa từng thấy qua.
Nếu thật sự có một con quái vật khổng lồ như vậy, không thể nào ngay cả Tuệ Không cũng không biết.
Tuệ Không nghĩ, mình chưa từng gặp Ultra-man trong miệng thánh tử, chỉ có hai khả năng.
Một là thánh tử đang nói dối.
Nhưng Tuệ Không cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn.
Có lẽ núi Phù Vân thực sự có Ultra-man như lời thánh tử!
Chỉ có điều Ultra-man này cực kỳ thần bí.
Nên ngay cả mình cũng chưa từng tận mắt thấy.
Nghĩ đến đây.
Tuệ Không thậm chí còn có chút chờ mong.
Rất muốn kiến thức Ultra-man mà thánh tử nói.
"Ngoài Ultra-man này ra, còn có gì cần chú ý không?"
Thanh y lão đạo giọng có chút trầm trọng hỏi.
"Khụ khụ, ta chỉ biết có chút này thôi, có lẽ núi Phù Vân còn có Ultra-man mạnh hơn, chỉ là trưởng bối sư môn của ta chưa từng nhìn thấy."
"Nhưng theo ý kiến của ta, Ultra-man chắc hẳn là lợi hại nhất ở núi Phù Vân rồi."
Dừng một chút, Diệp Thanh Vân còn nói thêm: "Các vị tiền bối nếu muốn đi núi Phù Vân trừ gian diệt ác, nhất định phải chuẩn bị nhiều bảo vật, mang theo nhiều người hơn, nếu không sợ không phải đối thủ của Ultra-man đâu."
Thanh y lão đạo gật gù, hướng về Diệp Thanh Vân chắp tay.
"Đa tạ tiểu huynh đệ nhắc nhở."
Hắn từ đáy lòng cảm kích Diệp Thanh Vân.
Thật là người tốt.
Đã đem tất cả những gì mình biết nói cho bọn họ.
Sợ bọn họ đến núi Phù Vân sẽ chịu thiệt.
Thật là quá thiện lương.
Chỉ tiếc tu vi quá thấp, tuổi tác lại còn nhỏ.
Nếu không bần đạo thật muốn cùng hắn kết bái làm huynh đệ.
"Suýt nữa thì quên, tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?"
Thanh y lão đạo đột nhiên hỏi.
Trong lòng Diệp Thanh Vân run lên.
Nhưng cũng không hề hoảng hốt.
"Vãn bối họ Lục, tên Vốn Uy."
Diệp Thanh Vân điềm tĩnh nói ra.
"Lục Vốn Uy?"
Thanh y lão đạo lẩm bẩm lại cái tên này.
"Tốt, bần đạo nhớ kỹ tiểu hữu rồi, ta xin phép cáo từ trước, hữu duyên gặp lại."
Nói xong.
Chín người thanh y lão đạo rời khỏi phi thuyền.
Trong nháy mắt liền bay mất hút.
Thấy chín người kia đều đi rồi, Diệp Thanh Vân lúc này mới thở dài một hơi.
"Cuối cùng cũng lừa được rồi."
Diệp Thanh Vân vỗ ngực.
Bất quá hắn cũng không có gì sợ hãi.
Dù sao Diệp Thanh Vân coi như đã gặp đủ loại trường hợp lớn rồi.
Hắn cũng không biết tu vi của chín người này ra sao, xem như là người không biết không sợ.
Thậm chí, Diệp Thanh Vân còn cảm thấy vô cùng kích thích.
Lừa người loại chuyện này.
Giống như trong nghiện một dạng.
Có lần một thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Cho đến hôm nay.
Có thể nói là kỹ năng lừa người của Diệp Thanh Vân đã đạt tới lô hỏa thuần thanh.
Nói dối một cách trôi chảy.
Mà không hề lộ ra nửa điểm giả tạo.
Đây mới là chỗ lợi hại nhất.
Trực tiếp khiến chín người kia bị lừa què rồi.
Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn Lãnh Mộ Tuyết.
"Đi mau, khẩn trương, nhanh chóng quay về núi Phù Vân!"
"Hí hí, tốt!"
Lãnh Mộ Tuyết lúc này toàn lực thúc giục phi thuyền, với tốc độ nhanh nhất chạy về núi Phù Vân...
Chín người thanh y lão đạo bay đến một hòn đảo nhỏ.
Không hề lập tức đi về phía núi Phù Vân.
Không phải bọn họ không muốn đi.
Mà là bị một trận lừa dối của Diệp Thanh Vân dọa sợ rồi.
Chín người rơi xuống đất, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, một lúc lâu chẳng ai nói gì.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Ban đầu, chín người bọn họ xuất phát khí thế hung hăng thế nào?
Tự tin tràn đầy ra sao?
Dẹp yên núi Phù Vân!
Trấn áp tứ cảnh!
Làm hưng thịnh lại vinh quang của bách gia!
Kết quả mới chỉ vừa ra cửa, núi Phù Vân còn chưa tới.
Thì hay rồi!
Trực tiếp khiến bọn họ sợ tới mức không còn chút ý chí nào.
Những lời Diệp Thanh Vân nói, đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai chín người bọn họ.
Từng câu từng chữ phảng phất như búa tạ, giáng vào lòng họ.
Một lúc lâu sau.
Vẫn là thanh y lão đạo lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Vài vị, về chuyện của Ultra-man kia, các ngươi có ý kiến gì không?"
Ý kiến?
Mấy người nhìn nhau.
Có thể có ý kiến gì?
"Không phải là người trẻ tuổi họ Lục kia đã nói rồi sao? Ngay cả cảnh giới vấn đỉnh cũng không phải đối thủ của Ultra-man kia, e rằng ít nhất cũng phải là một tồn tại bán thánh."
Một nữ tử của Mặc gia lạnh giọng nói.
Nữ tử này ngoại hình không được tính là xinh đẹp, nhưng tư thế lại rất ngạo nhân.
Chỗ nào cần lồi thì đặc biệt lồi.
Chỗ nào cần cong thì rất cong.
Cô cũng là nữ giới duy nhất trong chín người này.
"Nếu Ultra-man kia thực sự là cường giả bán thánh cảnh, e là chín người chúng ta cũng không đối phó được."
Một cường giả vấn đỉnh khác do dự nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận