Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1319 hâm mộ đã lâu

Chương 1319 ngưỡng mộ đã lâu Một thanh cự kiếm xé toạc bầu trời.
Bay thẳng đến Thái Huyền phủ.
Trên cự kiếm, Trấn Nhạc kiếm Tôn Nam Cung Ngọc mặt đầy vẻ xoắn xuýt và do dự.
Nàng cuối cùng vẫn tới.
Trước đó Nam Cung Ngọc kiên quyết cho rằng, mình có thể giải quyết mọi chuyện, không cần đến cầu Diệp Thanh Vân.
Nhưng sau vài lần thử, Nam Cung Ngọc đã từ bỏ.
Nàng phát hiện.
Hình như mình đã trúng phải một loại tà thuật quỷ dị.
Chỉ cần trong đầu vừa nghĩ đến Diệp Thanh Vân, lập tức liền sẽ tâm thần tán loạn, cơ thể cũng sẽ xuất hiện vài phản ứng xấu hổ.
Để hóa giải tà pháp quỷ dị này, Nam Cung Ngọc vẫn phải cúi đầu.
Cự Khuyết kiếm xẹt qua bầu trời, lần này không trực tiếp đi vào mà dừng lại bên ngoài Thái Huyền phủ.
Còn chưa đợi Nam Cung Ngọc mở miệng, Mục Dương Tử đã xuất hiện.
"Cô nương, lại gặp mặt."
Mục Dương Tử mỉm cười, chắp tay với Nam Cung Ngọc.
Trong nụ cười còn mang theo vài phần thâm ý.
Ánh mắt Nam Cung Ngọc lóe lên.
"Ta... ta đến tìm Diệp Thanh Vân."
Nụ cười trên mặt Mục Dương Tử càng sâu.
Phảng phất đã liệu trước tình huống này.
"Vậy để bần đạo dẫn cô nương đến bái kiến Diệp công tử."
"Ừm."
Ngay sau đó, Mục Dương Tử dẫn Nam Cung Ngọc vào Thái Huyền phủ.
Rất nhanh đã đến chỗ của Diệp Thanh Vân.
"Lại là ngươi?"
Diệp Thanh Vân thấy Nam Cung Ngọc, không khỏi giật mình.
Nàng ta sao lại đến đây?
Chẳng lẽ còn tơ tưởng đến Kim Phong kiếm?
Nam Cung Ngọc đến trước mặt Diệp Thanh Vân, lại hoàn toàn không dám nhìn Diệp Thanh Vân.
Cúi đầu, mắt nhìn xuống chân mình, hai tay xoắn xuýt vào nhau.
Giống như một cô vợ nhỏ mắc lỗi.
Không dám đối diện... phu quân mình.
"Ha ha, bần đạo đi trước ngồi."
Mục Dương Tử rất thức thời đi ra.
Diệp Thanh Vân liếc mắt nhìn Nam Cung Ngọc.
"Ta nói Trấn Nhạc kiếm Tôn, ngươi lại đến làm gì? Kim Phong kiếm đã nhận ta làm chủ, lần trước ngươi đến cũng đã thấy rồi, chẳng lẽ muốn trực tiếp cướp đoạt?"
Nghe vậy, Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh đều có vẻ mặt cổ quái.
Cướp đoạt?
Cái tên nào ăn gan hùm mật gấu, dám cướp đồ từ tay Diệp Thanh Vân?
Chán sống rồi sao?
Huống chi...
Hàng da vẫn còn nằm sấp ở đây.
Ai dám lỗ mãng?
Nhảy lên là nó ngoạm một phát, trực tiếp đưa tiễn tại chỗ.
Nên Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh chẳng kiêng dè gì Trấn Nhạc kiếm Tôn kia.
"Ta không phải vì Kim Phong kiếm mà đến."
Nam Cung Ngọc thở phì phò nói.
Diệp Thanh Vân khẽ giật mình.
"Không phải vì Kim Phong kiếm? Vậy ngươi tìm ta làm gì?"
"Ta..."
Lồng ngực Nam Cung Ngọc phập phồng, trong lúc nhất thời lại không biết phải mở miệng thế nào.
Diệp Thanh Vân hồ nghi nhìn nàng.
Trong lòng đối với nàng rất cảnh giác.
Con nhóc này trông không phải người tốt.
Có khi trong bụng đầy mưu mô quỷ kế.
Biết người biết mặt khó biết lòng.
Ta phải cẩn thận chút mới được.
Nam Cung Ngọc nhìn Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh, môi khẽ cắn.
"Ta có lời riêng muốn nói với ngươi, ngươi bảo bọn họ lui xuống trước đi."
Diệp Thanh Vân lập tức lắc đầu.
"Không được, bọn họ là tả hữu hộ pháp của ta, lát nữa bọn họ đi, ngươi muốn ra tay với ta thì sao?"
Nam Cung Ngọc suýt chút phì cười.
Nàng căn bản không có ý định ra tay.
Vả lại.
Đây là Thái Huyền phủ, Mục Dương Tử cũng đã thành thánh, mình muốn ra tay thì chẳng có lý gì chạy đến đây mà ra tay?
Cho dù không phải ở Thái Huyền phủ, Nam Cung Ngọc cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Thanh Vân đại chiến với Thánh Nhân của Binh gia.
Mình dù là kiếm Tôn, nhưng thực sự ra tay, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Diệp Thanh Vân.
"Ngươi cứ để bọn họ lui ra đi, ta có chuyện riêng muốn nói với ngươi!"
Nam Cung Ngọc nói lại lần nữa.
"Không được, ngươi có gì cứ nói đi, làm cái gì mà thần thần bí bí vậy?"
Diệp Thanh Vân vẫn lắc đầu.
Nam Cung Ngọc sốt ruột.
"Ta... ta không có ý xấu mà!"
"Cái gì?"
Diệp Thanh Vân ngây người.
Không có ý xấu?
Nàng ta rốt cuộc muốn nói gì?
Còn không có ý xấu?
Chẳng lẽ nàng muốn dùng lời thô tục để mắng ta?
Rất có thể!
Kiếm Thiên Minh chợt khai khiếu.
Hắn nhìn Nam Cung Ngọc, lại nhìn Diệp Thanh Vân, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
"Tuệ Không, ngươi cứ đi dạo với ta ở ngoài này trước đi."
Kiếm Thiên Minh lôi kéo Tuệ Không ra ngoài.
Tuệ Không trong chuyện này thì vẫn ngốc nghếch như một nhà sư, hoàn toàn không hiểu tình huống trước mắt là gì.
Mơ màng liền bị Kiếm Thiên Minh lôi đi.
Vậy là.
Trong viện chỉ còn lại Diệp Thanh Vân và Nam Cung Ngọc.
Còn một con chó.
Hàng da nằm dài bên cạnh, chán nản ngáp.
Diệp Thanh Vân thì mắt cảnh giác nhìn Nam Cung Ngọc.
"Giờ bọn họ đi rồi, ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi."
"Nhưng ta có thể cảnh cáo ngươi, ta Diệp Thanh Vân rất giỏi mắng chửi người, ngươi mà nói lời khó nghe, ta sẽ cãi lại đấy."
Nam Cung Ngọc: "..."
Nàng thật sự rất muốn mắng chửi người.
Nhưng nàng đến không phải để mắng người.
"Ta...ta..."
Nam Cung Ngọc há to miệng, nhưng lời đến khóe miệng lại không thốt ra được.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Diệp Thanh Vân hơi mất kiên nhẫn.
Có gì thì nói luôn đi.
Nói ấp úng làm gì?
Không trôi chảy chút nào.
Nam Cung Ngọc thấy bất mãn.
Nhẹ nhàng dậm chân một cái.
"Ta đối với Diệp công tử đã ngưỡng mộ từ lâu, muốn đi theo Diệp công tử!"
Sau khi nói xong.
Trong viện im lặng.
Vốn lười biếng, hàng da lập tức ngẩng đầu, hai tai vểnh lên.
Vô cùng ngạc nhiên nhìn Nam Cung Ngọc.
Ở ngoài viện.
Ba cái đầu lặng lẽ ló lên, nhìn vào trong viện.
Chính là Mục Dương Tử, Kiếm Thiên Minh và Tuệ Không.
Cả ba đều nghe thấy lời Nam Cung Ngọc.
Lúc này đều có vẻ mặt hóng chuyện.
"Ngươi nói cái gì?"
Diệp Thanh Vân mộng mị.
Nàng ta ngưỡng mộ ta từ lâu?
Muốn đi theo ta?
Ý gì? Đây là ý gì?
Nàng có ý với ta?
Muốn đi theo ta?
Không thể nào?
Chưa từng bị ai thổ lộ, Diệp Thanh Vân giờ phút này chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều quá hoang đường.
Quá không chân thực.
Nam Cung Ngọc lại không quan tâm.
Lời khó nói nhất đã nói ra rồi.
Còn có gì phải giấu diếm nữa?
Nam Cung Ngọc bước nhanh về phía trước.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thanh Vân, lập tức đứng sát cạnh Diệp Thanh Vân.
Hai người mắt đối mắt, gò má gần trong gang tấc.
Thậm chí cảm nhận được hơi thở của nhau.
Hàng da trừng mắt càng lớn, nhìn hai người không chớp mắt.
Còn ba người ngoài viện cũng đang nhìn chằm chằm không rời.
"A di đà Phật, sắc là đại giới của Phật môn, bất cứ tăng giả nào cũng phải loại bỏ giới này."
Tuệ Không chắp tay trước ngực, lẩm bẩm.
"Nhưng với tạo nghệ của Thánh tử, giới luật này chắc chắn đã sớm không còn trong lòng Thánh tử."
Mục Dương Tử và Kiếm Thiên Minh đều liếc nhìn Tuệ Không.
Diệp Thanh Vân trong viện, nhìn Nam Cung Ngọc gần trong gang tấc, đầu óc trắng bệch, lòng càng cuống lên.
Ngọa tào!
Nàng ở gần mình như vậy!
Đều sắp dính vào nhau.
Đây là ý gì vậy?
Cố ý dụ dỗ ta sao?
Nam Cung Ngọc cũng rất khẩn trương, cơ thể mềm mại run rẩy, cái phản ứng xấu hổ khó hiểu trong người càng lúc càng rõ.
Nhìn gương mặt Diệp Thanh Vân, nàng rất muốn hôn lên.
"Mình đang làm gì thế này?"
Nam Cung Ngọc cũng hơi rối trí.
Nàng không biết vì sao lại làm ra những hành động khác thường như vậy.
Phảng phất như cơ thể không nghe lời mà làm ra những phản ứng bản năng.
Bản năng của phụ nữ!
"Không được!"
Nam Cung Ngọc mềm nhũn cả người, thở nhẹ như lan.
Đôi mắt khẽ nhắm, môi muốn dán vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận