Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 694: Hoảng sợ Thú Vương

Chương 694: Thú Vương hoảng sợ Phía bắc Xích Thủy, có ngọn núi Chương Vĩ.
Có thần, mặt người thân rắn mà đen, mắt nhìn thẳng chính tọa, tiếng kêu của nó là 'hối', ánh nhìn của nó là sáng.
Không ăn không ngủ không nghỉ, mưa gió tùy theo.
Là nến Cửu Âm, là Chúc Long.
Giờ phút này.
Xuất hiện sau lưng Diệp Thanh Vân, tồn tại mặt người thân rắn kia, chính là Chúc Long.
Cường đại khó tả.
Quỷ dị khó tả.
Nó vừa xuất hiện, tất cả đất trời đều phảng phất lâm vào một loại ngưng trệ.
Bất kỳ sinh linh nào, đều phải run rẩy dưới khí tức của Chúc Long.
Nhật nguyệt tinh tú tránh lui.
Chư thiên thần phật bái lạy.
Nhưng chỉ có một tồn tại đáng sợ như vậy.
Giờ phút này ở sau lưng Diệp Thanh Vân, lại đối với Diệp Thanh Vân lộ ra vẻ cung kính vô cùng.
Phảng phất… Diệp Thanh Vân mới là tồn tại chân chính đáng sợ kia.
Hư ảnh Côn Bằng bị dọa đến căn bản không dám đến gần.
Thú Vương nổi giận.
Ngay cả Côn Bằng lực của mình, vậy mà cũng không chịu sự khống chế của bản thân.
Hắn cưỡng chế thúc giục huyền công.
Hư ảnh Côn Bằng lại lần nữa lao xuống.
Uy thế vẫn kinh người như trước.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Chúc Long mặt người thân rắn kia động.
Há miệng.
Hút vào.
Hừ hừ hừ hô!
Hư ảnh Côn Bằng kia, trong chớp mắt đã bị hút vào miệng Chúc Long.
Chỉ thấy Chúc Long trong miệng nhai vài cái, sau đó trực tiếp nuốt xuống.
Không còn.
Hư ảnh Côn Bằng vừa mới còn kinh thiên động địa, ngông cuồng tự đại kia.
Liền cứ như vậy bị Chúc Long nuốt chửng.
Một tơ một hào cũng không thừa ra.
Cũng không tạo thành bất kỳ gánh nặng nào cho Chúc Long.
Giống như ăn một cái đùi gà đơn giản vậy.
Mọi người không khỏi chấn kinh.
Đây chính là Côn Bằng a.
Tuy nhiên chỉ là một đạo hư ảnh, nhưng cũng có sức mạnh khó mà tưởng tượng.
Kết quả liền như vậy bị cái gã mặt người thân rắn cổ quái kia ăn?
Rốt cuộc đây là cái gì tồn tại đáng sợ?
Đến cả Côn Bằng cũng hoàn toàn không phải đối thủ.
Người chấn động nhất.
Tự nhiên là Thú Vương, kẻ có được Côn Bằng lực.
Sắc mặt Thú Vương đại biến.
Cái vẻ vương giả bễ nghễ thiên hạ trước kia, giờ phút này đã không còn chút nào.
Thay vào đó, là sự kinh hãi sâu sắc.
“Không thể nào!” “Chuyện này tuyệt đối không thể nào!” Thú Vương không thể chấp nhận được.
Côn Bằng lực của bản thân, vậy mà lại bị thôn phệ như vậy?
Đã thế, Thú Vương có thể rõ ràng cảm giác được.
Cái Côn Bằng lực mà bản thân phóng thích ra kia, đã hoàn toàn đoạn tuyệt liên lạc với hắn.
Tuy trong cơ thể Thú Vương vẫn còn Côn Bằng lực.
Nhưng kể từ đó, giống như Côn Bằng lực mà Thú Vương có đột nhiên bị hao hụt đi rất nhiều.
Từ khi Thú Vương có được Côn Bằng lực đến nay, chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Đây chính là Côn Bằng lực a.
Chứ không phải là rau cải trắng ven đường.
Bị ngươi ăn một cái liền không còn.
Trong nhất thời, Thú Vương kinh hãi không thôi.
Nhưng đồng thời, hắn lại dâng lên một cỗ tham niệm.
“Dù không biết quái vật mặt người thân rắn kia là cái gì, nhưng chắc chắn là sinh linh mạnh mẽ hơn Côn Bằng!” Thú Vương nhìn chằm chằm Chúc Long phía dưới, trong lòng thầm nghĩ.
“Nếu ta có thể có được sức mạnh của quái vật này, chẳng phải là sẽ mạnh hơn Côn Bằng gấp mười lần?” Nghĩ đến đây, trong đầu Thú Vương hiện lên một ý nghĩ lớn mật.
Hắn lập tức ra tay.
Vận chuyển ngự linh huyền công.
Đây là bí pháp độc môn của hắn.
Cũng chính là nhờ vào ngự linh huyền công này, Thú Vương đã cướp đoạt được rất nhiều sức mạnh của những sinh linh cường đại, luyện hóa chúng thành bản nguyên lực của mình.
Mới có Thú Vương bây giờ.
Thú Vương đã để mắt đến sức mạnh của Chúc Long.
Hắn muốn dùng ngự linh huyền công, cướp đi sức mạnh của Chúc Long.
Chỉ cần có được sức mạnh của Chúc Long, bản thân chắc chắn sẽ vô địch thiên hạ.
Đến lúc đó chắc chắn phải đi một chuyến đến Ngạo Lai đảo, đem sức mạnh yêu vương của Tề Thiên kia cũng lấy vào tay.
Đến lúc đó.
Bản thân chắc chắn sẽ trở thành cường giả tuyệt thế trước không có ai, sau không có người, xưa nay chưa từng có!
Chỉ cần nghĩ thôi, Thú Vương đã không nhịn được xúc động.
“Lực lượng này chắc chắn là của ta!” “Nhất định là cơ duyên đang chỉ dẫn ta đến đây, cũng là vì đạo lực lượng này đang chờ ta!” Thú Vương vì quá xúc động.
Trực tiếp động thủ.
Ông!
Chỉ thấy ở mi tâm của Thú Vương, trong lúc đó bay ra một đạo xiềng xích màu xanh.
Gào thét trong chốc lát.
Lao thẳng đến Chúc Long mà đến.
Chỉ cần bị xiềng xích màu xanh này khóa lại, bất kể ngươi là sinh linh gì, đều sẽ bị bản thân trấn áp.
Sau đó có thể rút lấy sức mạnh của sinh linh đó.
Từ trước đến nay, Thú Vương chưa từng thất thủ.
Hắn tin tưởng, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Xiềng xích màu xanh không hề trở ngại, trực tiếp trói buộc thân thể của Chúc Long.
Thú Vương mừng rỡ.
“Xem ra quái vật này tuy có lực lượng cường đại, nhưng lại không có trí tuệ.” Ngay khi Thú Vương đang nghĩ như vậy.
Liền thấy trong mắt Chúc Long, lộ ra một tia khinh miệt.
Thú Vương ngẩn ra.
Còn chưa kịp phản ứng lại.
Liền thấy Chúc Long nhẹ nhàng rung thân một cái.
Rầm!
Xiềng xích đều tan ra.
“Cái gì?” Thú Vương lại lần nữa chấn kinh.
Ngự linh huyền công của bản thân, vậy mà không có tác dụng gì với quái vật này?
Chuyện này sao có thể?
Thú Vương không tin tà.
Lại lần nữa thúc giục ngự linh huyền công.
Lần này.
Năm sợi xiềng xích màu xanh đồng thời bay ra.
Theo Thú Vương thì, uy lực của năm sợi xiềng xích này, cho dù gặp phải chân long, cũng đủ để trấn áp.
Còn không tin trấn áp không được cái quái vật này.
Chúc Long không thèm nhìn.
Đối với năm sợi xiềng xích bay tới nhẹ nhàng thổi một hơi.
Năm sợi xiềng xích kia trong chớp mắt đã bị đóng băng.
Sau đó biến thành hư vô.
Lần này.
Thú Vương xem như triệt để lĩnh giáo sự lợi hại của Chúc Long.
Ngự linh huyền công mà hắn vẫn luôn tự hào, trước mặt Chúc Long căn bản không có bất kỳ tác dụng nào.
Thậm chí còn có chút nực cười.
Mà những người xung quanh nhìn thấy tình hình này, cũng hoàn toàn thả lỏng tinh thần.
“Vẫn là quốc sư có thể trấn được mà.” “Đúng vậy, có quốc sư ở đây, đừng nói một Thú Vương, dù đến mười Thú Vương, cũng không thể gây ra bất kỳ sóng gió gì.” “Đại Đường ta có quốc sư tại, tất có thể trường tồn, trở thành vương triều tuyệt thế muôn đời bất hủ!” Còn Diệp đại quốc sư của chúng ta, giờ này còn đang ngủ.
Hơn nữa còn mơ một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ.
Hắn thấy bản thân mình bay lên.
Càng bay càng cao.
Đã sớm vượt qua cả tầng mây.
Nhưng vẫn cứ nhắm hướng lên mà bay.
Trong quá trình này.
Diệp Thanh Vân thấy rất nhiều người kỳ quái.
Bọn họ đều hướng về bản thân chắp tay hành lễ.
Dường như rất khách khí với mình.
Bay lên bay lên.
Diệp Thanh Vân thấy một đại hòa thượng ngồi trên đài sen, hai bên là rất nhiều phật đà đang ngồi.
Cũng khom mình hành lễ với Diệp Thanh Vân.
Lại hướng lên trên.
Một lão đầu áo choàng trắng cưỡi trâu, sau khi gặp Diệp Thanh Vân liền xoay người xuống trâu, đứng thẳng khom người.
Mơ đến đây.
Diệp Thanh Vân đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Mũi cũng hơi ngứa ngáy.
Không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Ách xì!
Ngay khi Diệp Thanh Vân hắt hơi.
Trên hoàng cung, trong lúc đó xuất hiện một đạo sét vàng kim.
Thẳng tắp đánh xuống Thú Vương.
Thú Vương không kịp phòng bị.
Bị sét vàng kim này đánh trúng một cách vừa vặn.
Ầm ầm!!!
“A a a ah!!!” Thú Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thân hình nứt toác.
Máu thịt văng tung tóe.
Hồn phách của hắn muốn nhân cơ hội chạy trốn.
Nhưng lại cùng với thân thể của hắn nứt toác, chạy ra vô số bóng dáng sinh linh, bắt lấy hồn phách của Thú Vương.
“Không!!!” Hồn phách Thú Vương kinh hoàng kêu lên.
Hắn không ngờ, sinh linh lực mà hắn đã luyện hóa từ trước tới nay, giờ này lại muốn phản cắn lại mình.
Ở sâu trong vòm trời.
Loáng thoáng có thể thấy một thân ảnh khổng lồ.
Mặt xanh lè, đỏ tựa chu sa, mắt lồi ra, răng nanh mọc dài.
Sau lưng có đôi cánh.
Cầm trong tay một cây chùy và một cái đục.
Quấn quanh lôi đình màu vàng kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận