Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1780 đại chất nữ hạ lạc

Chương 1780 đại chất nữ hạ lạc Ngay sau đó, Lăng Tiên Thành chủ liền đem trận đồ Thập Tam Huyền Dương đại diệt trận giao cho mười ba vị trưởng lão Kim Tiên do Hoàng Khánh cầm đầu. "Trận này huyền diệu phi thường, uy lực lại càng kinh thiên động địa, các ngươi phải cố gắng lĩnh hội, quyết không thể lười biếng." "Mỗi người chỉ cần lĩnh hội một bộ phận của trận đồ, thời gian một tháng chắc là đủ." Lăng Tiên Thành chủ nói. "Một tháng?" Tất cả trưởng lão nghe vậy đều có chút kinh ngạc. "Thành chủ, thời gian một tháng có phải có chút quá gấp gáp?" Một vị trưởng lão chần chờ hỏi. "Đầy đủ." Lăng Tiên Thành chủ thản nhiên nói. "Việc tìm hiểu trận này không khó, khó ở chỗ 13 người các ngươi phải phối hợp ăn ý." "Chỉ khi phối hợp nhịp nhàng, mới có thể phát huy tối đa uy lực của đại trận này." Nghe đến đó, mọi người đều hiểu. "Chư vị còn có nghi hoặc gì không?" Tất cả trưởng lão cùng nhau lắc đầu. "Vậy thì tốt." Lăng Tiên Thành chủ lộ vẻ tự tin. "Mong rằng chư vị đồng tâm hiệp lực, một tháng sau cùng nhau diệt trừ lão tổ Thiết Trụ." "Trận chiến này quan hệ đến sự tồn vong của Lăng Tiên Thành ta." "Nếu thắng, thì Lăng Tiên Thành ta sẽ vững như bàn thạch, đồng thời có cơ hội trở thành thế lực đệ nhất Càn Đạo Châu." "Nếu bại, hậu quả khó lường!" Mọi người mặt lộ vẻ nghiêm túc, cùng nhau cúi người. "Nhất định không phụ kỳ vọng của thành chủ!" "Rất tốt!" Mao Dịch lại lần nữa đến Thủy Nguyệt Tông, cùng Diệp Thanh Vân mật thám một phen. Chưa đầy nửa ngày, Mao Dịch đã rời đi. Đồng thời, Mao Dịch trực tiếp rời Càn Đạo Châu, về Phượng Tê Châu của mình. Chuyện ở Càn Đạo Châu, không cần Mao Dịch ra tay làm gì. Hắn cần chuẩn bị chuyện của mình. Vị trí tổng trấn Phượng Tê Châu, Mao Dịch nhất định phải có được, mà Diệp Thanh Vân cũng nói nếu đến lúc cần, hắn sẽ hết lòng giúp đỡ Mao Dịch. Hơn nữa Diệp Thanh Vân cũng tính đợi cục diện Càn Đạo Châu hoàn toàn ổn định, Tần Nam Phong có thể lên được vị trí tổng trấn, sẽ đích thân đi Phượng Tê Châu một chuyến. Gặp Nhan Chính đang ở Phượng Tê Châu. Tốt nhất là có thể mang Nhan Chính về chỗ mình. Như vậy cũng sẽ yên tâm hơn. Ba ngày sau. Lại có người đến thăm Thủy Nguyệt Tông. Lần này không phải ai xa lạ. Chính là tông chủ Ngọc Long Tông trước kia, nay là môn chủ Ngọc Long Tiên Môn Long Vấn Thiên. Cũng chính là tiện nghi huynh đệ kết bái của Diệp Thanh Vân. Long Vấn Thiên cùng Đại trưởng lão Triệu Thống cùng nhau đến. Sau khi Diệp Thanh Vân biết được liền gặp hai người bọn họ trong đại điện Thủy Nguyệt Tông. "Thiết Trụ lão đệ!" "Long huynh!" Diệp Thanh Vân cùng Long Vấn Thiên vừa gặp mặt liền hàn huyên. Ngươi một tiếng lão huynh, ta một tiếng lão đệ. Thật giống như huynh đệ tình thâm bình thường. "Lão tổ tiền bối!" Triệu Thống ở bên khom mình hành lễ. Diệp Thanh Vân khẽ gật đầu, lập tức nghi hoặc nhìn Long Vấn Thiên. "Long huynh, có chuyện gì mà dùng ngọc giản truyền âm không được sao? Sao huynh phải tự mình đến đây một chuyến?" "Ai, chuyện này không sợ lão đệ chê cười." Long Vấn Thiên thần sắc có chút bất đắc dĩ. "Khuê nữ bất tài của ta, lần trước cầu hôn bỏ trốn, đến giờ vẫn chưa về." "A?" Diệp Thanh Vân cũng lấy làm kinh hãi. Nha đầu Long Hương Hương vẫn chưa trở về sao? Diệp Thanh Vân vẫn nhớ rõ, khi trước mình cũng ở Ngọc Long Tông, khi đó Kim Đỉnh Đoàn Gia, Thần Đăng Cốc cùng Lăng Tiên Thành đều phái người đến cầu hôn. Chính vào lúc đó, Long Hương Hương vụng trộm chạy khỏi Ngọc Long Tông, khiến cho chuyện cầu hôn coi như bỏ. Chuyện này đã qua một thời gian rất dài. Long Hương Hương vậy mà vẫn chưa về. "Long huynh, đại chất nữ của ta vẫn chưa tìm được sao? Không nên chứ?" Diệp Thanh Vân có chút nghi ngờ hỏi. Trong suy nghĩ của Diệp Thanh Vân, với thế lực của Long Vấn Thiên, việc tìm lại Long Hương Hương cũng không khó mới đúng. Hơn nữa, tiên nhân hẳn là đều biết một ít huyết mạch tố nguyên pháp thuật. Chỉ cần người còn sống, dựa vào sự hấp dẫn giữa huyết mạch chí thân, sao có thể không tìm thấy người? Trừ khi Long Hương Hương đã chết. Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Thanh Vân biến đổi. "Long huynh, đại chất nữ của ta có phải......" Long Vấn Thiên giật mình, lập tức liên tục khoát tay. "Nha đầu kia vẫn còn sống, hồn ngọc của nàng vẫn còn trong tông môn, không có biến hóa." Diệp Thanh Vân nghe vậy nhẹ nhàng thở ra. "Nếu người còn sống, thì không đến mức không tìm thấy chứ?" Long Vấn Thiên thở dài. "Mặc dù người còn sống, nhưng dù ta thi triển thần thông huyết mạch tố nguyên, cũng không biết được nàng đang ở đâu." "Chính vì vậy, ta thực sự không còn cách nào." Long Vấn Thiên ánh mắt khẩn thiết nhìn Diệp Thanh Vân. "Ta biết lão đệ thần thông quảng đại, nhất định có năng lực hơn ta, phiền lão đệ nghĩ giúp một chút, có thể tìm nha đầu kia về không?" Diệp Thanh Vân không khỏi gãi đầu. Cái này bảo ta nghĩ cách kiểu gì a? Nữ nhi ngươi đã chạy trốn nhiều ngày như vậy, thế lực Ngọc Long Tông lớn như vậy, theo lý thuyết thì những ngày này đã sớm tìm khắp các nơi ở Càn Đạo Châu. Nếu tìm không thấy thì tám chín phần mười đã không ở Càn Đạo Châu. Cái này khiến ta có cách nào? Chẳng lẽ để ta bấm đốt ngón tay sao? Vấn đề là ta cũng không biết mà. Các ngươi mỗi một người đều là tiên nhân, năng lực không hơn ta sao? Các ngươi cũng không tìm được, huống chi là ta. Diệp Thanh Vân rất muốn nói mình không có cách, nhưng Long Vấn Thiên dù sao cũng là huynh đệ kết bái, Long Hương Hương cũng xem như đại chất nữ của mình. Nếu hai tay bỏ mặc, thật sự có chút không thể nói nổi. Người ta dù sao cũng đã giúp mình mà. "Ừm, ta để Càn Tiên phủ, còn có Thần Đăng Cốc cùng nhau giúp ngươi tìm xem." Diệp Thanh Vân nói vậy. Nghe vậy, Long Vấn Thiên có chút thất vọng. Hắn thật ra muốn Diệp Thanh Vân trực tiếp thôi diễn ra Long Hương Hương đang ở đâu. Nhưng Diệp Thanh Vân đã nói vậy, Long Vấn Thiên cũng không tiện nói thêm gì. "Vậy đa tạ lão đệ." Long Vấn Thiên chắp tay nói. Diệp Thanh Vân thấy vẻ mặt buồn thiu của hắn, liền an ủi: "Lão ca, ngươi đừng lo lắng như vậy, đại chất nữ của ta chắc chắn còn sống." "Nếu nàng không sao, thì dù nàng ở chân trời góc bể, chắc chắn cũng sẽ không có chuyện." "Ta tin đại chất nữ của ta là người hiền tự có thiên tướng, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ trở về." Người nói vô ý, nghe cũng vô ý. Chỉ có Tuệ Không đứng ở phía sau, nghe thấy lời của Diệp Thanh Vân thì ánh mắt lộ vẻ suy tư. "Ai, hy vọng là như vậy." Long Vấn Thiên cũng không ở lâu, liền cáo từ rời đi. Diệp Thanh Vân đưa hai người đến ngoài sơn môn Thủy Nguyệt Tông. Nhìn Long Vấn Thiên và Triệu Thống rời đi, lúc này mới quay người lại. Còn Long Vấn Thiên cùng Triệu Thống tự nhiên là hướng Ngọc Long Tiên Môn mà về. Nhưng vừa bay ra mấy trăm dặm, một bóng người từ phía sau lướt qua, lập tức bay đến trước mặt hai người. Long Vấn Thiên và Triệu Thống đều sững sờ, lập tức dừng thân hình, đồng thời thấy rõ diện mạo người vừa đến. "Đại sư Tuệ Không?" Long Vấn Thiên kinh ngạc nhìn người chắn đường phía trước, chính là Tuệ Không. Tuệ Không chắp tay trước ngực, mặt mỉm cười nhìn hai người. "A di đà phật, hai vị thí chủ hữu lễ." Long Vấn Thiên cũng vội ôm quyền chắp tay, cũng rất nghi hoặc nhìn Tuệ Không. "Đại sư, vì sao đột nhiên đến vậy?" Tuệ Không mỉm cười. "Không biết hai vị thí chủ muốn đi đâu?" Long Vấn Thiên nghĩ thầm ngươi đây không phải hỏi thừa sao? Chúng ta đương nhiên là về Ngọc Long Tiên Môn chứ còn đi đâu nữa? Cũng không có tâm tình đi lung tung nơi khác mà. "Đại sư, chúng ta đang về Ngọc Long Tiên Môn." Long Vấn Thiên đáp. Câu trả lời này khiến Tuệ Không hơi giật mình. "Chẳng phải Long thí chủ đang đi tìm lệnh ái sao?" Long Vấn Thiên vẻ mặt mờ mịt. Thầm nghĩ hòa thượng này là thế nào? Vừa rồi chẳng phải cũng ở đại điện Thủy Nguyệt Tông sao? Chắc là đều nghe thấy cả mà. "Nữ nhi của ta tung tích không rõ, biết đi đâu tìm?" Long Vấn Thiên mặc dù cảm thấy Tuệ Không kỳ lạ, nhưng không dám có chút bất kính với Tuệ Không, chỉ có thể nói như vậy. Tuệ Không nghi hoặc nhìn hai người họ. "A di đà phật, chẳng lẽ hai vị thí chủ chưa từng lĩnh hội thâm ý của Thánh tử sao?" Long Vấn Thiên: "???" Triệu Thống: "???" Thâm ý? Lĩnh hội cái thâm ý gì? Hòa thượng này nói lời sao cứ như vậy khó hiểu vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận