Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1568 Địa Tạng bảo châu!

"Chương 1568 Địa Tạng bảo châu!
“Bản tọa Kim Liên!” Ngọc Phật Thánh tử thấy cảnh tượng đó, không khỏi kinh hô. Càng đưa hai tay ra, muốn cưỡng ép thu hồi Chân Phật Kim Liên. Thật không ngờ, năm đóa Chân Phật Kim Liên đồng thời phát ra một luồng sức chống cự. Ngạnh sinh sinh làm hai tay của Ngọc Phật Thánh tử bị chấn khai. “A?” Cảnh này khiến Ngọc Phật Thánh tử như bị sét đánh. Mà Tịnh Lưu Ly bốn người cũng đều ngây như phỗng, như thể choáng váng. Chân Phật Kim Liên vốn thuộc về Ngọc Phật Thánh tử, hơn nữa còn cùng Ngọc Phật Thánh tử giáng sinh, giờ phút này lại bài xích Ngọc Phật Thánh tử? Điều này quá không thể tưởng tượng nổi! Chân Phật Kim Liên giống như một bộ phận thân thể của Ngọc Phật Thánh tử vậy, là bẩm sinh! Tình huống trước mắt giống như bộ phận nào đó trên người Ngọc Phật Thánh tử lại chủ động rời bỏ hắn, đồng thời vô cùng bài xích Ngọc Phật Thánh tử. Chuyện này quả thực không hợp lẽ thường! Năm đóa Chân Phật Kim Liên cuối cùng trôi đến trước mặt Diệp Thanh Vân.
“Thứ gì vậy?” Diệp Thanh Vân mặt đầy ghét bỏ nhìn năm đóa Chân Phật Kim Liên. “Lòe loẹt, nhìn thôi cũng biết không phải đồ tốt!” Diệp Thanh Vân rất cảnh giác, liên tục phất tay với năm đóa Kim Liên, như đang đuổi ruồi vậy. Nhưng năm đóa Chân Phật Kim Liên lại như ỷ lại vào Diệp Thanh Vân, dù Diệp Thanh Vân có xua đuổi thế nào, cũng không chịu rời đi Diệp Thanh Vân. Chúng vẫn chăm chú vờn quanh Diệp Thanh Vân. Đến khi Diệp Thanh Vân tay chạm vào một trong số đóa Chân Phật Kim Liên.
Ầm!!!
Biến hóa kỳ dị xuất hiện. Chân Phật Kim Liên bị Diệp Thanh Vân chạm vào, lại biến thành màu xanh, một đóa Thanh Liên! Ngay sau đó, bốn đóa Chân Phật Kim Liên còn lại cũng đều biến thành màu xanh. Năm đóa Thanh Liên! Nở rộ quanh Diệp Thanh Vân, vầng sáng nhàn nhạt lượn lờ trên người Diệp Thanh Vân. Khiến cả người Diệp Thanh Vân nhìn thêm vài phần thần thánh.
“Còn đổi màu?” Diệp Thanh Vân hơi kinh ngạc. Ngay sau đó, Diệp Thanh Vân cảm giác mình như có tâm thần tương liên với năm đóa Thanh Liên. Chỉ cần tâm niệm vừa động, liền có thể tùy ý triệu hồi cả năm. Hô ứng lẫn nhau! Còn đối ứng lại, Ngọc Phật Thánh tử hoàn toàn mất đi liên hệ với năm đóa Chân Phật Kim Liên. Cảm giác bị cắt đứt trước nay chưa từng có bao phủ trong lòng Ngọc Phật Thánh tử. Ngọc Phật Thánh tử mặt trắng bệch, toàn thân cực kỳ khó chịu. Tựa như mất đi một bộ phận cơ thể! Gần như muốn khiến Ngọc Phật Thánh tử phun ra máu.
“Sao có thể như vậy?” “Thánh tử liên kết với Kim Liên, sao lại bị Diệp Thanh Vân kia cướp mất?” “Lẽ nào lại như vậy! Thật quá vô lý!” Sau khi chấn kinh, Tịnh Lưu Ly bốn người cũng vô cùng tức giận.
Tuệ Không lại có vẻ mặt như đã biết từ trước, liên tục gật đầu, tươi cười rạng rỡ. “Mấy người các ngươi còn chưa rõ sao? Kim Liên này có phật tính, biết được ai mới là Thánh tử thật sự!” “Bây giờ Kim Liên hóa thành Thanh Liên, chủ động quy phục bên người Thánh tử, chẳng lẽ vẫn không đủ chứng minh ai mới là Thánh tử chân chính sao?” “Mấy người các ngươi, còn muốn ngu muội đến khi nào?” “Ngọc Phật Thánh tử, cái danh Thánh tử của ngươi, căn bản là giả!!!” Lời Tuệ Không nói, câu nào câu nấy đều như dao đâm vào tim. Giống như những chiếc búa tạ hung hăng nện vào tâm thần của Ngọc Phật Thánh tử. Nện cho đầu hắn ông ông.
Giả? Hóa ra ta mới là giả sao? Chín nghìn năm thân phận Thánh tử, thế mà chỉ là một trò cười sao? Ngọc Phật Thánh tử trở nên hoảng hốt đứng lên, như lạc vào mê cung. Nhưng giây sau, sắc mặt Ngọc Phật Thánh tử đột nhiên trở nên bình tĩnh. Ngay cả ánh mắt cũng trong veo. Không thấy chút mê hoặc hay phẫn nộ nào.
“Nam mô A di đà Phật!” “Nếu không nhờ bản tọa sớm phá bỏ xiềng xích của ma tâm, phật tâm kiên định, e là thật sự đã bị ngôn từ của ngươi làm loạn tâm thần rồi.” Ngọc Phật Thánh tử thản nhiên nói. Tuệ Không thấy thế, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. “Tự cho là phật tâm kiên định, lại bị sa lầy vào cái gọi là danh phận, thật giả, thật đáng thương.”
Diệp Thanh Vân lại không để ý Ngọc Phật Thánh tử nói gì, hắn đang rất hứng thú nghịch năm đóa Thanh Liên. “Nghiêm!” “Nghỉ!” “Bên phải chuẩn bị!” Diệp Thanh Vân như một huấn luyện viên, chỉ huy năm đóa Thanh Liên xếp thành một hàng, rồi xoay trái rẽ phải. Chơi quên trời đất. Năm đóa Thanh Liên cũng không ngờ, chủ nhân mới này sao lại ngớ ngẩn như vậy? Năm đó chúng có lực lượng lớn lao, vừa công vừa thủ! Chứ đâu phải để ngươi lấy ra đùa.
“Thích quá, thích quá!” Diệp Thanh Vân vui vẻ, trong lúc tâm niệm vừa động, năm đóa Thanh Liên cùng nhau chui vào trong cơ thể Diệp Thanh Vân. Có thể thấy bằng mắt thường, trong lòng bàn tay trái Diệp Thanh Vân có một ấn ký Thanh Liên nhàn nhạt. “Ngọc Phật Thánh tử, đa tạ ngươi tặng ta đồ chơi.” Diệp Thanh Vân còn rất khách khí nói lời cảm tạ với Ngọc Phật Thánh tử. Khóe miệng Ngọc Phật Thánh tử có chút run rẩy, vội ổn định tâm thần, nếu không thì phật tâm lại thất thủ. “Chỉ là Chân Phật Kim Liên, mặc dù cùng bản tọa cộng sinh, nhưng có duyên với ngươi, cho ngươi cũng không sao.” Ngọc Phật Thánh tử thản nhiên nói. Hắn nói hời hợt, dường như lơ đễnh việc mất Chân Phật Kim Liên. Nhưng trên thực tế, mất Chân Phật Kim Liên có ảnh hưởng rất lớn đến Ngọc Phật Thánh tử. Ít nhất thực lực sẽ hao tổn không ít. Nhưng mất Chân Phật Kim Liên cũng không thay đổi được thân phận Thánh tử của hắn. Chỉ thấy Ngọc Phật Thánh tử tay trái khẽ nâng. Một viên bảo châu xanh biếc tròn trịa xuất hiện trên tay hắn. Khi hạt châu này xuất hiện, trên bầu trời quang đãng không một gợn mây bỗng vang lên từng trận sấm rền. Vô số âm thanh phạn cùng vang lên. Gió nổi mây phun! Bầu trời biến ảo! Tất cả đều vì viên bảo châu xanh lục trong tay Ngọc Phật Thánh tử.
“Đây là pháp khí Địa Tạng – Địa Tạng bảo châu!” Đại Nhẫn thiền sư kinh hô. “Nghe nói Địa Tạng Vương Bồ Tát tay trái cầm bảo châu, tay phải cầm tích trượng, chính là song bảo của Địa Tạng!” “Thánh tử có được vật này, chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát chuyển thế!” Địa Tạng bảo châu! Chính vật này đã gây ra phong vân biến ảo, khiến cả thiên địa phải kinh sợ! Nghe đồn dưới tầng 18 Luyện Ngục, Địa Tạng Vương Bồ Tát một mình ngồi trên đài sen, dùng Địa Tạng bảo châu trấn áp hàng vạn ác quỷ. Mà Địa Tạng bảo châu không chỉ có một viên mà là ba viên. Uy lực của ba viên Địa Tạng bảo châu đều khác nhau. Nhưng dù là viên nào, đều không nên xuất hiện giữa trần thế này. Viên hạt châu xanh lục trong tay Ngọc Phật Thánh tử chính là một trong ba viên Địa Tạng bảo châu. Điều này hoàn toàn có thể chứng minh Ngọc Phật Thánh tử chính là Địa Tạng chuyển thế. Giờ phút này, cho dù là Tuệ Không cũng phải giật mình. La Hán chi lực trong cơ thể hắn thậm chí bị Địa Tạng bảo châu kia hoàn toàn áp chế. Không thể vận chuyển! Điều này cũng dễ hiểu, Địa Tạng bảo châu chính là bảo vật của Địa Tạng Vương Bồ Tát. Mà Địa Tạng Vương Bồ Tát chính là một trong tứ đại Bồ Tát, có pháp lực và thần thông vô biên. Đồng thời, nếu tính theo công đức và tu vi, Địa Tạng Vương Bồ Tát đã sớm có thể thành Phật. Chỉ là Địa Tạng Vương Bồ Tát lập đại hoành nguyện - Luyện Ngục không trống, thề không thành Phật! Vì vậy, Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng như Quan Thế Âm Bồ Tát, là hai vị Từ Hàng độ thế duy nhất của Phật giới.
Từ Hàng độ thế! Là Bồ Tát vốn có thể thành Phật, vì Phổ Độ thế nhân, cam tâm tình nguyện bỏ qua cơ hội thành Phật, tiếp tục lắng nghe nỗi khổ thế gian. Địa vị của Địa Tạng Vương Bồ Tát trong Phật giới là cực cao. Bảo vật của ngài tự nhiên không phải La Hán Phật giới có thể so sánh. Dù có cột 18 vị La Hán của Tây Thiên lại cũng không bằng Địa Tạng Vương Bồ Tát. Địa Tạng bảo châu thật sự quá mạnh mẽ, cũng vì uy năng vô cùng to lớn mà khiến cả vùng trời đất này phải sợ hãi.
“Địa Tạng Bồ Tát chuyển thế?” Diệp Thanh Vân cũng bị thuyết pháp này dọa sợ. Ngọa Tào? Tiểu thí hài đầu trọc này, không phải thật sự là Địa Tạng Bồ Tát chuyển thế chứ? Vậy ta chẳng phải đã gây họa ngập trời rồi sao? Bây giờ dập đầu nhận sai có kịp không? Tí nữa Ngọc Phật Thánh tử này có khi trực tiếp siêu độ ta đi mất? Mẹ kiếp! Ngươi nói sớm ngươi là Địa Tạng Bồ Tát chuyển thế nha, ta đã gọi ngươi đại ca rồi. Cho dù nhận ngươi làm cha nuôi cũng được.
“Giữa thiên địa này, chỉ có bản tọa mới có thể cầm giữ vật này.” “Diệp Thanh Vân, nếu ngươi muốn tranh danh hiệu Thánh tử với bản tọa, vậy hãy đến lãnh giáo uy năng của Địa Tạng bảo châu này đi!” Diệp Thanh Vân sắp khóc rồi. Ta ngay từ đầu đã nói là nhường cho ngươi cái danh Thánh tử rồi mà. Chính ngươi không nghe! Còn khiến ta đập nát danh hiệu mà ngươi muốn. Bây giờ còn muốn dùng bảo vật lợi hại như vậy đến dọa ta. Không thèm chơi với ngươi như thế! “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Địa Tạng bảo châu mà thật sự là đồ của Địa Tạng Vương, vậy mấy món đồ chơi rách nát của ta chắc chắn không chịu được mất!” Diệp Thanh Vân trong lòng hoảng hốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận