Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 668: Đạo môn bảo vật

"Chương 668: Đạo môn bảo vật“Gì?”Diệp Thanh Vân bên cạnh cũng ngây người ra một lúc.Vẻ mặt Ngô Thanh Phong vô cùng nghiêm trọng.“Quốc sư có chỗ không biết, đây là phương thức liên lạc riêng giữa chúng ta Thất Thánh.”“Thấy luồng sáng này, là lúc nguy khốn, những người khác trong Thất Thánh nhất định phải toàn lực đến tương trợ!”Diệp Thanh Vân vừa nghe vậy liền hiểu ra.Hóa ra luồng sáng vừa rồi là tín hiệu cầu cứu do Gia Cát Nguyên Tâm truyền đến.Cho nên sắc mặt Ngô Thanh Phong mới đột ngột trở nên khó coi như vậy.“Quốc sư, chuyện không nên chậm trễ, ta muốn tức khắc đi cứu viện.”Ngữ khí của Ngô Phong vô cùng gấp gáp nói ra.Diệp Thanh Vân biết đây là chuyện quan trọng, liên tục gật đầu.“Ngươi mau đi đi.”“Quốc sư thứ lỗi!”Lúc này Ngô Phong bay vút lên trời, đột nhiên liền biến mất không thấy.
“Thánh tử, chúng ta có muốn đi giúp một tay?”Tuệ Không đột ngột nói ra.Diệp Thanh Vân nhìn hắn: “Những người còn lại của Đại Đường Thất Thánh chắc chắn đều đang trên đường đến đó rồi, chúng ta có đi cũng chẳng giúp được gì.”“Hơn nữa, nếu đến chuyện mà ngay cả Thất Thánh cũng không làm được, thì chúng ta đi cũng không có ý nghĩa.”Nói xong, Diệp Thanh Vân liền ngồi xuống đất, nhìn về phía rừng phong trước mắt.“Chi bằng ở lại đây, vừa thưởng thức phong cảnh, vừa chờ tin tức.”Vẻ mặt Tuệ Không cổ quái.Chuyện mà Đại Đường Thất Thánh không làm được, Diệp Thanh Vân ngươi xuất mã chẳng lẽ lại không xong à?Ai.Hành vi của Thánh tử trước giờ vẫn luôn thâm sâu khó dò như vậy, làm người ta khó mà đoán định.Thật là quá cao thâm rồi.“Tuệ Không, ngươi nói chúng ta ở đây nấu cơm dã ngoại thế nào?”Diệp Thanh Vân đột nhiên nói ra.“Nấu cơm dã ngoại?”Tuệ Không vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên không rõ nấu cơm dã ngoại là ý gì.“Chính là nhóm lửa nấu cơm ngoài trời đó.”Diệp Thanh Vân giải thích.“Nơi này phong cảnh tú lệ, vào lúc này nhóm lửa nấu cơm, ngược lại cũng có chút thú vị, chỉ là tiểu tăng cảm thấy khói lửa sẽ làm hỏng ý cảnh nơi này.”Diệp Thanh Vân: “……”Được thôi.Hắn còn muốn Tuệ Không phụ họa vài tiếng cơ mà.Kết quả Tuệ Không vẫn không làm hắn thất vọng.Vẫn trước sau như một ngốc nghếch như vậy.Diệp Thanh Vân cũng hết hứng nấu cơm dã ngoại.Hắn cũng có chút lo lắng cho Gia Cát Nguyên Tâm bọn họ.“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”Diệp Thanh Vân lẩm bẩm.“Nếu Thánh tử lo lắng, hay là chúng ta cũng đi xem sao?”Tuệ Không đề nghị.Diệp Thanh Vân do dự một chút.Hắn đang lo sẽ gặp nguy hiểm.Nhưng trong lòng thật sự có chút không yên.Do dự hồi lâu, Diệp Thanh Vân cắn răng.“Tuệ Không, ngươi dẫn ta đi, thấy tình huống thì tránh xa một chút.”“Hả?”“Sẵn sàng mang ta chạy trốn.”Tuệ Không: “……”Vậy là, Tuệ Không dẫn Diệp Thanh Vân cùng nhau bay về hướng nơi vừa rồi có lưu quang phát ra.
Còn ở bờ biển Đông Hải, một cuộc đại chiến đã bùng nổ.Ngô Lão Lục bốn người liên thủ đối đầu với Đế Tôn.Mới đầu còn có thể chống cự đôi chút.Nhưng khi lực lượng Đế Tôn dần dần hùng hồn lên, thì bốn người liền chống đỡ không nổi.Nếu không có Đế Tôn dùng một tay trấn áp ba đầu nghiệt long, thì có lẽ bọn hắn đã thua rồi từ lâu.Gia Cát Nguyên Tâm lại lần nữa tham chiến.Thương thế của nàng chỉ mới giảm bớt đôi chút, nhưng thấy Ngô Lão Lục bốn người không chống đỡ được nữa, nên cũng chỉ có thể kiên trì xông lên tương trợ.Năm người liên thủ, đỡ được một chưởng của Đế Tôn.Phụt, phụt, phụt, phụt, phụt!!!Năm người không cách nào ngăn cản, đều cùng nhau thổ huyết bay ngược ra sau.Trong đó, Gia Cát Nguyên Tâm vốn đã bị thương, lần này lại càng thêm thương, khí tức trở nên vô cùng suy yếu, thân hình ngã thẳng xuống mặt đất.Ngô Lão Lục bốn người thương thế cũng không nhẹ, nhưng vẫn cố gắng trụ vững.Bốn người nhìn nhau.Cũng là không còn cách nào khác.Chỉ có thể đem Tiên Đình Bát Bảo tế ra.Bát Bảo bay ra.Mỗi bảo vật đều lóe lên những luồng quang hoa chói mắt.“Ừ?”Đế Tôn trông thấy Tiên Đình Bát Bảo này, cũng không khỏi động dung.“Đây là......”Hắn cảm nhận được khí tức của Tiên Đình Bát Bảo, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.“Bảo vật của thượng cổ đạo môn?”Sau một khắc.Tiên Đình Bát Bảo dưới sự điều khiển của Ngô Lão Lục bốn người, trực tiếp nhắm hướng Đế Tôn mà xông tới.Đế Tôn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.Đưa tay đánh ra một chưởng về phía Tiên Đình Bát Bảo.Ầm ầm!!!Tiên Đình Bát Bảo không hề bị lay chuyển, một chưởng này của Đế Tôn cũng khó có thể áp chế được Tiên Đình Bát Bảo.“Quả nhiên là vật của đạo môn!”Ánh mắt Đế Tôn sáng rực, lộ rõ vẻ vui mừng.Hắn đối với tám bảo vật này sinh ra hứng thú vô cùng mãnh liệt.Thân là người sót lại từ thượng cổ, Đế Tôn biết rất nhiều bí ẩn thượng cổ.Mà sự tồn tại của thượng cổ đạo môn, chính là một trong số đó.Phật môn dùng sức mạnh tín ngưỡng đúc thành Phật môn xá lợi.Đạo môn dùng lực tiên thiên tu luyện ra đạo môn đan.Cùng những phương pháp tu luyện thông thường hoàn toàn khác biệt.Đạo môn chi bảo ẩn chứa tiên thiên chi khí, uy lực kinh người, thần bí khó lường.Mà tám bảo vật này, chắc chắn là những vật có phẩm giai cực cao trong đạo môn.Ngay cả sức mạnh của Đế Tôn, cũng khó có thể lay chuyển.Nhưng Đế Tôn cũng nhìn ra, uy lực chân chính của tám bảo vật này không cách nào phát huy ra.Dường như là do một nguyên nhân nào đó, khiến cho tám bảo vật này bị phong ấn.“Hôm nay bản tôn quả là có cơ duyên.”Đế Tôn vô cùng vui mừng.Vốn hắn là đến để thu phục ba đầu nghiệt long.Kết quả ba đầu nghiệt long thu phục không được, khiến tâm trạng hắn không được tốt.Không ngờ lại gặp được tám bảo vật này.Quả nhiên là niềm vui bất ngờ.“Tám bảo vật này, bản tôn nhận lấy.”Đế Tôn vừa nói, vừa đánh ra một đạo ấn quyết.Uỳnh!!!Một tòa trận pháp hiện lên giữa không trung.Bao phủ lấy toàn bộ Tiên Đình Bát Bảo.Hắn muốn dùng sức mạnh của trận pháp để khống chế Tiên Đình Bát Bảo.Ai ngờ.Ba đầu nghiệt long vẫn luôn bị hắn giam cầm, đột nhiên phá tan sự giam cầm của Đế Tôn.Gào!!!Ba đầu nghiệt long gào rú thét lên.Sức mạnh oán hận trước nay chưa từng có bộc phát ra.Đế Tôn biến sắc, lập tức lùi về phía sau.Cũng bỏ lỡ cơ hội trấn áp Tiên Đình Bát Bảo.Tiên Đình Bát Bảo thoát khỏi khốn cảnh, nhưng không nhắm về phía Đế Tôn.Mà lại bay về phía ba đầu nghiệt long.Việc này không phải là do Ngô Lão Lục bốn người khống chế.Mà là Tiên Đình Bát Bảo tự chọn đối phó ba đầu nghiệt long.Dường như trong mắt Tiên Đình Bát Bảo, ba đầu nghiệt long nguy hại hơn Đế Tôn.Đế Tôn thấy vậy, ngược lại cũng không ngăn cản.Thậm chí còn có chút mừng thầm.“Tám bảo vật này, nếu mà cùng đám nghiệt súc này lưỡng bại câu thương, thì ta không cần tốn nhiều sức, liền có thể có được hết chúng.”Kể từ đó.Đế Tôn ngược lại hoàn toàn rảnh tay.Ánh mắt hắn, nhìn về phía Ngô Lão Lục bốn người.Không muốn tiếp tục để bốn người này chướng mắt nữa.Giữa hai tay, một chưởng ấn đáng sợ rơi xuống.Giống như một ngọn núi khổng lồ muốn trấn g·iết Ngô Lão Lục bốn người.Bốn người Ngô Lão Lục đều lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.Bọn họ căn bản không thể chặn được đạo cự chưởng này.Đằng này Tiên Đình Bát Bảo lại đi đối phó ba đầu nghiệt long rồi.Hoàn toàn không còn bất cứ chỗ dựa nào nữa.Chỉ có thể nhắm mắt chờ c·h·ết.Cũng chính là vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này.Sáu đạo lưu quang, từ nơi xa vút tới.Tốc độ cực nhanh.Trong nháy mắt đã đến gần.Sáu vị thánh!Trong bước ngoặt nguy hiểm này, sáu vị thánh còn lại trong Đại Đường Thất Thánh cuối cùng cũng chạy tới.Sáu người thấy bàn tay khổng lồ đang rơi xuống, không quan tâm Ngô Lão Lục bốn người là ai, lập tức ra tay cứu giúp.Sáu đạo lưu quang hòa làm một, hung hăng đ·á·n·h vào bàn tay khổng lồ kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận