Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1089: Như thế nào nói?

Chương 1089: Như thế nào nói? Côn Luân Tử có hơi choáng váng. Hắn tuy rằng vẫn chưa từng thức tỉnh ký ức kiếp trước của mình, nhưng cũng đã biết nguyên nhân bản thân năm đó trùng tu chuyển thế. Kiếp trước Côn Luân Tử, tuy đã đạt đến cảnh giới thánh nhân, nhưng vẫn muốn tiến thêm một bước. Chỉ có luyện hóa thiên địa bản nguyên! Thế là kiếp trước Côn Luân Tử thật sự đã làm như vậy. Tuy rằng đã chuẩn bị đầy đủ, nghĩ ra rất nhiều biện pháp. Nhưng cuối cùng vẫn là thất bại khi luyện hóa một tia thiên địa bản nguyên. Thiên địa bản nguyên cắn trả, đột nhiên phá hủy thân thể thánh nhân của Côn Luân Tử. Khiến cho hồn phách của hắn cũng gần như tan biến. Thật may. Kiếp trước Côn Luân Tử đã chuẩn bị rất kỹ cho việc thất bại, lập tức chuyển thế trùng tu. Vậy nên mới có Côn Luân Tử bây giờ. Cho nên Côn Luân Tử rất hiểu rõ sự khủng bố của thiên địa bản nguyên. Nhưng thiên địa bản nguyên vừa mới lướt qua bên cạnh Diệp Thanh Vân, lại quá mức hùng hậu rồi? Chẳng lẽ nói...... Vị chủ nhân Phù Vân sơn này, đã sớm vượt qua đỉnh phong thánh nhân rồi sao? Đến mức loại thiên địa bản nguyên khủng bố này, đều đã luyện hóa được không ít rồi? Nếu thật là như vậy mà nói, vậy mình thật đúng là phải hảo hảo tới luận đạo rồi. Có lẽ có thể theo vị cường giả này, đạt được một chút cảm ngộ. Đối với việc sau này mình trùng nhập thánh nhân chi cảnh, thậm chí đột phá đỉnh phong, có lẽ sẽ có trợ giúp cực lớn. Đặt chén trà xuống, Côn Luân Tử cảm nhận được một tia biến hóa trong cơ thể. Ngộ đạo trà quả thật bất phàm. Sau khi uống vào, Côn Luân Tử chỉ cảm thấy trong cơ thể mình nhiều hơn một luồng đạo vận kỳ dị. Hoàn toàn khác biệt với đạo vận vốn có trong toàn thân. Tuy rằng rất ít. Nhưng lại vô cùng thuần túy. Dường như trên trình độ, còn cao hơn đạo vận của bản thân Côn Luân Tử. "Như thế nào? Vị trà này không tệ chứ?" Diệp Thanh Vân cười nói. Côn Luân Tử thật sự là không uống ra được vị gì, nhưng mùi vị căn bản không quan trọng. Quan trọng là ngộ đạo trà này có thể khiến đạo vận tự sinh trong cơ thể người tu đạo, mà lại là đạo vận tinh thuần bất phàm như vậy. Như vậy là đủ rồi. "Trà ngon! Trà ngon!" Côn Luân Tử liên tục gật đầu. Hắn còn muốn uống thêm vài chén nữa. Bất quá Côn Luân Tử cũng biết, một ly ngộ đạo trà như vậy là đủ rồi. Đến cảnh giới của hắn, một ly trà cùng mười chén trà, phỏng chừng hiệu quả cũng không khác biệt lắm. Mượn ngoại vật, chung quy không phải chính đạo. Chỉ khi bản thân có chút lĩnh ngộ, mới là ngộ đạo thật sự. "Diệp công tử bất phàm như vậy, vì sao lại ở ẩn trong núi?" Côn Luân Tử mở lời hỏi. Diệp Thanh Vân mỉm cười. "Trong núi có gì không tốt sao?" Hắn chỉ về bốn phía. "Hết thảy ở đây, ta đều hiểu rõ trong lòng." "Từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, đều khiến ta vô cùng vui vẻ." "Ở trong núi này, núi này chính là thiên địa của ta." "Dù trời cao rộng, cũng không bằng tấc đất trong núi này của ta." Diệp Thanh Vân vừa dứt lời. Toàn bộ Phù Vân Sơn dường như đã sinh ra một sự biến hóa huyền diệu khó tả nào đó. Bản thân Diệp Thanh Vân không cảm nhận được. Nhưng những người khác trên núi, không ai không có cảm giác. Tuy cũng không rõ biến hóa này là gì. Nhưng khiến người ta có cảm giác, giống như ngọn núi này cũng sẽ tu luyện, mà biến hóa lúc này, chính là sự đột phá của Phù Vân Sơn. Côn Luân Tử có tu vi cao nhất, lại là tiên thiên đạo thể, tự nhiên cảm nhận được càng mãnh liệt. Hắn nhìn quanh bốn phía, phảng phất nhìn thấu được sự biến hóa của Phù Vân Sơn. Trong lòng vô cùng chấn động. "Ngọn núi này, chẳng lẽ cũng đã tu luyện đắc đạo rồi?" Nếu không thì, Côn Luân Tử căn bản không cách nào tưởng tượng, vì sao ngọn núi này lại có biến hóa như vậy. Nhưng một ngọn núi có thể tu luyện? Điều này thật sự là quá vượt quá lẽ thường rồi. Núi vốn là vật chết. Vật chết thì sao có thể tu luyện được chứ? Thật sự không nghĩ ra. "Diệp công tử cảm thấy, đạo là gì?" Côn Luân Tử lại lần nữa lên tiếng. Diệp Thanh Vân thầm cười trong lòng. Vấn đề này quá mức phổ biến rồi. Người của Phật môn hỏi hắn thế nào là Phật? Người của Đạo môn hỏi hắn thế nào là Đạo? Kế tiếp Nho gia, Mặc gia còn có Pháp gia, có phải cũng muốn từng người hỏi một lượt không? Diệp Thanh Vân tuyệt không hoảng. Hơn nữa cả người còn lộ ra một vẻ tươi cười hờ hững. "Đạo huynh, ngươi cảm thấy Đạo là gì?" Diệp Thanh Vân không vội trả lời, mà hỏi ngược lại Côn Luân Tử. Vấn đề này tự nhiên không làm khó được Côn Luân Tử. Hắn chính là thánh nhân kiếp trước, kiếp này là tiên thiên đạo thể, hơn hai mươi năm nay chẳng làm gì khác, chỉ có ngộ đạo mà thôi. Sao lại không có một chút cảm ngộ được? "Đạo, chính là phương pháp vận chuyển của thiên địa, là quỹ tích mà vạn sự vạn vật tuân theo." "Nhỏ như kiến, lớn như thương long, bất kể cỏ cây hay sơn hải, đều ở trong phạm trù của đạo." Côn Luân Tử nói ra. Đó là cảm ngộ của hắn về Đạo. Quả thật là vô cùng cao thâm. Đã lĩnh ngộ đến một trình độ nhất định. Diệp Thanh Vân khẽ gật đầu. Tựa hồ là đang chấp nhận giải thích của Côn Luân Tử. "Diệp công tử ngươi cảm thấy thế nào?" Côn Luân Tử tự nhiên cũng muốn nghe Diệp Thanh Vân đưa ra cao kiến. Diệp Thanh Vân lắc đầu. "Đạo, chính là Đạo." Lời vừa nói ra, Côn Luân Tử giật mình một chút. Có chút không nghe rõ. Nhưng lại hình như nghe rõ được điều gì đó. "Diệp công tử, lời này giải thích như thế nào?" Côn Luân Tử vội hỏi. "Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật." "Vạn vật dựa vào âm mà ôm lấy dương, xung khí dĩ vi hòa." "Đây là đạo của vạn vật!" Diệp Thanh Vân thẳng thắn nói, cả người cũng lộ ra khác hẳn so với ngày thường. "Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh!" "Đạo của vạn sự vạn vật, nhìn như có thể thấy, kỳ thực không phải là vĩnh hằng." "Thiên đạo xoay vần, không có đạo lý nào là vĩnh hằng bất biến cả." "Ngươi cho rằng thiên địa đại đạo, thật ra luôn luôn biến hóa." "Quỹ tích mà ngươi thấy, thực tế cũng không vĩnh cửu." Diệp Thanh Vân nhìn sâu vào mắt Côn Luân Tử. "Đạo, chính là Đạo." "Nó ở khắp mọi nơi, lại cũng không ở bất kỳ đâu." "Dùng mắt thấy, dùng tâm cảm nhận, đều không thể ngộ được chân lý." "Đạo huynh, ngươi có từng hiểu rõ?" Côn Luân Tử kinh ngạc ngồi đờ người ở đó. Ánh mắt ngơ ngác. Bên tai dường như vọng lại những lời mà Diệp Thanh Vân vừa mới nói. Tâm thần Côn Luân Tử, nhận phải chấn động và xung kích cực lớn. Lời nói của Diệp Thanh Vân, dường như đột nhiên đã phá hủy toàn bộ những gì mà Côn Luân Tử ngộ được trong hơn hai mươi năm. "Đạo, chính là Đạo?" "Đạo của vạn vật? Đạo của thiên địa?" "Luôn luôn biến hóa? Vì sao lại biến hóa?" "Tại sao có thể như vậy?" "Tại sao có thể như vậy?" Côn Luân Tử bắt đầu lẩm bẩm tự hỏi. Ánh mắt của hắn, cũng bắt đầu lúc sáng lúc tối. Tiên thiên đạo thể, dù sao bất phàm. Nhưng lời nói của Diệp Thanh Vân, lại khiến cho đạo tâm vốn có của Côn Luân Tử dao động. Tự nhiên sẽ có ảnh hưởng cực lớn. "Không đúng!" Côn Luân Tử đột nhiên đứng dậy. Ánh mắt trở nên kiên định. "Đạo sinh vạn vật, sao có thể thay đổi thất thường?" "Đây là sai!" Diệp Thanh Vân cười. "Dù sai, chẳng lẽ lại không thể là đạo sao?" Côn Luân Tử lại lần nữa đờ đẫn. "Theo lời ngươi nói, đạo sinh vạn vật, hết thảy đều ở trong vòng đạo, chưa từng biến hóa." "Vậy lời vừa rồi ta nói, cũng không nằm trong đạo sao?" "Cái này..." Côn Luân Tử nghẹn họng. Hắn đột nhiên nhìn về phía Diệp Thanh Vân. Chỉ thấy sau lưng Diệp Thanh Vân, một đạo âm dương song ngư đồ đột nhiên hiện ra. Còn có hàng ngàn vạn vì sao lưu chuyển. Mà tất cả thiên địa, cũng bắt đầu có những biến chuyển kịch liệt chưa từng có!
Bạn cần đăng nhập để bình luận