Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1620 không hổ là Tuệ Không đại sư!

Chương 1620 không hổ là Tuệ Không đại sư! Đám người nhòm ngó trong bóng tối đều vô cùng chấn kinh trước sự xuất hiện của Lý Đại Cường cùng hai đại Hùng vương. Đồng thời bọn họ lập tức suy đoán liệu Thủy Nguyệt Tông có cấu kết với phản Tiên Đồng Minh hay không. Ngay sau đó, không ít người nhòm ngó đã lặng lẽ lấy ngọc truyền tin giản ra, muốn bẩm báo chuyện bọn họ vừa nhìn thấy. Nhưng đúng lúc này. Uông!!! Một tiếng chó sủa khó hiểu vang lên bên tai tất cả những người đang nhòm ngó. Tiếng chó sủa này trực tiếp khiến tất cả những người trong bóng tối đều ngơ ngác. Đầu óc của họ trống rỗng. Lúc này, Diệp Thanh Vân đã sai Mai Trường Hải mở hộ tông pháp trận, đón Lý Đại Cường, hai đại Hùng vương cùng hàng da vào. Sau đó pháp trận đóng lại. Mãi đến khi pháp trận khép kín, những kẻ nhòm ngó bên ngoài Thủy Nguyệt Tông mới trở lại bình thường. “Ơ? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Ta có vẻ như bị ngớ người ra?” “Tê! Sao đầu óc rối bời vậy?” “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?” Tất cả đám người nhòm ngó đều rơi vào mơ màng, bọn họ đều quên mất chuyện gì vừa mới xảy ra. Cũng hoàn toàn không nhớ rõ Lý Đại Cường cùng hai đại Hùng vương đã đến Thủy Nguyệt Tông. Đương nhiên cũng không ai bẩm báo chuyện này lên trên. Bọn họ tiếp tục làm theo phân phó, ẩn nấp bên ngoài Thủy Nguyệt Tông, giám thị mọi động tĩnh của Thủy Nguyệt Tông. Còn bên trong Thủy Nguyệt Tông. Diệp Thanh Vân đã bế hàng da lên. “Con nhỏ mà lông nhiều ghê!” “Để ta xem ngươi có gầy đi không?” “Ừ! Vẫn nặng trịch thế này, xem ra ngươi ở Tuyệt Thiên Lĩnh ăn uống phải rất tốt.” “Chỉ là hơi hôi, lát nữa ta sẽ tắm rửa cho ngươi.” Diệp Thanh Vân vừa nói vừa xoa đầu hàng da một cách cưng chiều. Hàng da thì mặt chết lặng, dường như đã quen rồi. Tuệ Không cười tủm tỉm đứng một bên, nhìn Diệp Thanh Vân ra sức xoa đầu chó, giờ phút này khung cảnh thật tốt đẹp như trở về Phù Vân Sơn. Hai đại Hùng vương thì thành thật ngồi xổm ở một chỗ không xa, căn bản không dám tùy tiện động đậy. Bộ dạng ngây ngô kia trông giống như hai con gấu nhỏ vô hại vậy. Lý Đại Cường quan sát xung quanh, nhìn sân nhỏ tĩnh mịch mà mộc mạc này, trong lòng không khỏi kinh ngạc. “Phi Phàm lão tổ vì sao lại muốn xây sân nhỏ ở đây? Chẳng lẽ là muốn ở lại nơi này lâu dài?” Đúng lúc này Diệp Thanh Vân cũng nhìn về phía Lý Đại Cường, hỏi về chuyện hai người chia nhau bỏ chạy sau đó. Hóa ra. Khi đội quân vây quét của Càn Tiên phủ cùng tứ đại tông môn đến, Lý Đại Cường vội vã quay lại thông báo cho người của phản Tiên Đồng Minh bỏ trốn. Sau đó, mọi người ở đại hội đồng minh đều tứ tán bỏ chạy. Lý Đại Cường cùng mấy tu sĩ phản Tiên Đồng Minh bị đuổi giết một hồi. Mấy lần giao phong, Lý Đại Cường đều may mắn trốn thoát được. Nhưng cuối cùng Lý Đại Cường vẫn bị bắt lại. Đồng thời còn bị áp giải về Càn Tiên phủ. Lý Đại Cường gần như tuyệt vọng. Cũng may lúc chưa bị áp giải đến Càn Tiên phủ, cường giả của phản Tiên Đồng Minh đột nhiên xuất hiện, chặn giết đội áp giải của Càn Tiên phủ. Giải cứu Lý Đại Cường và các tu sĩ bị bắt. Lúc này Lý Đại Cường mới có thể quay lại Tuyệt Thiên Lĩnh, đồng thời đến Thủy Nguyệt Tông. Có thể nói là vô cùng may mắn. Vận khí mà kém một chút, Lý Đại Cường giờ phút này có lẽ đã mất mạng rồi. Mà phản Tiên Đồng Minh ở Càn Đạo Châu trong trận chiến này cũng bị tổn thất không nhỏ. Ngày đó, tu sĩ ở đại hội đồng minh, tử thương hơn một nửa. Cũng may lúc đó người của phản Tiên Đồng Minh chưa đến toàn bộ, nếu không thì, chưa nói là bị một mẻ hốt gọn, thì cũng bị tổn thương nguyên khí trầm trọng. “Lão tổ tiền bối.” Lý Đại Cường lộ vẻ cảm kích nhìn Diệp Thanh Vân. “Ngày đó nếu không có lão tổ tiền bối xả thân vì nghĩa, chủ động dẫn dắt nhân mã của Càn Tiên phủ đi, chỉ sợ chúng ta đều gặp đại nạn rồi.” “Ân tình này, phản Tiên Đồng Minh khắc ghi trong lòng, tuyệt không dám quên!” Diệp Thanh Vân lúng túng gật đầu. Lúc đó hắn có cái rắm hy sinh vì nghĩa nào đâu. Thuần túy là thấy tình thế không ổn, trực tiếp lòng bàn chân bôi dầu. Chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Bất quá lại bị Lý Đại Cường hiểu lầm rằng Diệp Thanh Vân muốn dẫn dụ địch nhân rời đi. Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm thôi. Diệp Thanh Vân dù sao cũng sẽ không làm thêm giải thích. “Lão tổ tiền bối, có một câu tại hạ không biết có nên nói hay không......” Lý Đại Cường nhìn Mai Trường Hải ở một bên, lại nhìn Tuệ Không, bộ dáng cứ như là muốn nói rồi lại thôi. Diệp Thanh Vân cười. “Ở đây đều là người một nhà, ngươi cứ nói đừng ngại.” Thấy Diệp Thanh Vân nói vậy, Lý Đại Cường cũng không còn cố kỵ gì nữa. “Tiền bối, chuyện lần trước ở đại hội đồng minh, Đà chủ bọn họ đã biết, nên để ta đại diện cho phản Tiên Đồng Minh Càn Đạo Châu, đến bồi tội với tiền bối.” Vừa nói, Lý Đại Cường vừa cúi đầu thật sâu với Diệp Thanh Vân, trên mặt tràn đầy áy náy. “Đà chủ bọn họ hy vọng tiền bối có thể gia nhập phản Tiên Đồng Minh, đồng thời nếu tiền bối có yêu cầu gì, cứ việc đưa ra.” “Chỉ cần phản Tiên Đồng Minh có thể đáp ứng được, nhất định sẽ tận lực thỏa mãn tiền bối.” Lý Đại Cường một mặt thành khẩn, giương mắt nhìn phản ứng của Diệp Thanh Vân. Đáng tiếc, Diệp Thanh Vân không có phản ứng gì. Thần sắc lộ ra rất bình tĩnh. Ngược lại, Mai Trường Hải ở một bên thì sợ hãi đến nỗi tim đập loạn xạ, mặt cũng trắng bệch ra. Nếu Diệp Thanh Vân gia nhập phản Tiên Đồng Minh, chẳng phải Thủy Nguyệt Tông sẽ trở thành một cứ điểm của phản Tiên Đồng Minh sao? Đến lúc đó Mai Trường Hải cùng các đệ tử của Chu Viễn, đương nhiên mà sẽ thành đồng bọn. Một khi bị Càn Tiên phủ biết, hậu quả kia quả thật không thể tưởng tượng nổi. Mai Trường Hải thực sự rất sợ. Nhất là lo lắng cho các đệ tử trẻ tuổi của Chu Viễn, nếu thật sự dính líu đến phản Tiên Đồng Minh, thì lúc nào cũng có thể mất mạng. Chỉ là lúc này Mai Trường Hải cũng không tiện đứng ra nói gì. Hơn nữa Thủy Nguyệt Tông có thể thay đổi tốt lên là nhờ Diệp Thanh Vân, nếu bây giờ Diệp Thanh Vân thật muốn dẫn Thủy Nguyệt Tông nhúng tay vào vũng nước đục phản Tiên Đồng Minh, thì Mai Trường Hải cũng chỉ có thể chấp nhận. Cùng lắm thì cũng chỉ là một con đường đi vào ngõ cụt. “Cường tử, ta nói rõ cho ngươi biết luôn đi.” Diệp Thanh Vân thở dài. “Ta hiện tại không có ý định gia nhập phản Tiên Đồng Minh, ngươi cũng không cần nhắc lại.” “Nhưng chỉ cần phản Tiên Đồng Minh không đến trêu chọc ta, thì ta cũng sẽ không đối địch với phản Tiên Đồng Minh.” Nói xong, Diệp Thanh Vân liền dẫn hàng da đi tắm rửa. Lý Đại Cường thần sắc có chút ảm đạm. Hắn cũng biết, chuyện xảy ra ở đại hội đồng minh, khiến Diệp Thanh Vân có ấn tượng đầu không tốt với phản Tiên Đồng Minh. Cho nên bây giờ chỉ nói mấy lời này, cũng không thay đổi được cách nhìn của Diệp Thanh Vân. “Haizzz.” Lý Đại Cường quả thực là có chút phiền muộn. “A di đà phật.” “Xem ra thí chủ cũng chưa thể lĩnh hội được thâm ý của Thánh tử nha.” Tuệ Không lại bất ngờ mở miệng. Lý Đại Cường kinh ngạc nhìn Tuệ Không. Thầm nghĩ đầu hòa thượng này sáng bóng thật đấy, còn bóng hơn cả đầu trọc của mình. “Thâm ý gì?” Lý Đại Cường kinh ngạc hỏi. Tuệ Không mỉm cười, vẻ mặt như thể đã đoán trước được tất cả. “Thánh tử tuy không muốn gia nhập phản Tiên Đồng Minh, nhưng cũng sẽ không đối địch với phản Tiên Đồng Minh, vậy là đủ rồi.” “Lẽ nào nên ép buộc Thánh tử phải gia nhập sao?” “Chi bằng cứ thuận theo tự nhiên, làm chuyện mà các ngươi nên làm.” “Nếu thật sự cần thiết, Thánh tử sẽ ra tay tương trợ.” Lý Đại Cường nghe mà có chút mông lung. Hóa ra ý của lão tổ tiền bối lại là như vậy sao? Nhưng sao mình lại không nghe ra nhỉ? Chẳng lẽ cùng là đầu trọc, mà khả năng lĩnh hội của ngươi tên đầu trọc này lại cao hơn tên đầu trọc này của ta à? “Nhưng mà...” Lý Đại Cường vẫn muốn nói thêm gì đó. Tuệ Không lại lắc đầu. “Tụ tán đều do duyên, không thể cưỡng cầu.” Lời vừa dứt, Lý Đại Cường liền như bị một đòn giáng mạnh. Ngay sau đó, ánh mắt có chút mơ hồ luống cuống của hắn dần trở nên thanh minh. “Thì ra là thế! Thì ra là thế!” “Ta hiểu rồi!!!” Lý Đại Cường bỗng ngộ ra. Lời của Tuệ Không như thể rót một gáo nước lạnh vào đầu, khiến Lý Đại Cường lập tức hiểu rõ. Đúng vậy a! Sao cứ phải cưỡng cầu chứ? Mình có thể kết duyên với một vị cao nhân như thế này, đã là chuyện cực kỳ khó có rồi. Giữ gìn tốt mối quan hệ này không phải tốt hơn sao? Sao cứ nhất định phải cưỡng cầu cái gì? Ngược lại chỉ khiến đôi bên khó xử. Lý Đại Cường dùng ánh mắt kính nể nhìn Tuệ Không. Đại sư! Đây thật sự là một vị đại sư mà. Chỉ mấy câu nói, liền có thể giúp người ta khai ngộ. Không hổ là người có thể đi cùng với lão tổ tiền bối! “Đại sư, ngươi thật lợi hại, có thể đoán ra thâm ý của lão tổ tiền bối!” “A di đà phật, thí chủ quá khen rồi.” “Đại sư, sao đầu ngươi bóng loáng vậy, có thể chỉ cho ta cách bảo dưỡng được không?” “A di đà phật, thí chủ hãy nhớ kỹ một câu, lúc nào cũng cần lau, chớ để dính bụi trần.” “Thì ra là vậy! Đại sư không hổ là đại sư! Lý mỗ này lại ngộ ra rồi!” Một tòa thành trì nguy nga lơ lửng trên bầu trời cao. Trận pháp bao phủ xung quanh. Cờ xí bay phấp phới. Trên cổng lớn của thành trì có một tấm biển màu đen kim loại. Lăng Tiên Thành! Ba chữ này, ở Càn Đạo Châu có sức uy hiếp cực kỳ lớn. Bởi vì Lăng Tiên Thành này chính là một trong những đại tông môn Tiên Đạo nổi tiếng lâu đời của Càn Đạo Châu. Truyền thừa xa xưa, nội tình hùng hậu. Lại còn có quan hệ mật thiết với Càn Tiên phủ. Thuộc về thế lực cốt lõi nhất của Càn Đạo Châu. Lúc này, ở cửa thành Lăng Tiên Thành, có ba bóng người run rẩy quỳ gối. Chính là Cố Hàn Sơn, Thiên Hư thượng nhân và Trần Vô Dục, những người từng chịu thiệt lớn dưới tay Diệp Thanh Vân trước đây. Ba người này dù gì cũng là lão đại của thế lực nhị lưu, nhưng giờ phút này ở trước cửa thành Lăng Tiên Thành, lại như nô bộc hèn mọn đang quỳ. Trên khuôn mặt của ba người xen lẫn sự bất an và mong chờ. Dường như đang đợi một điều gì đó. Mấy canh giờ sau. Ầm ầm. Cánh cửa thành Lăng Tiên Thành được mở ra bởi tiếng động nặng nề. Một bóng người từ trong cửa thành bước ra. Đứng trước mặt Cố Hàn Sơn ba người. Đây là một thiếu niên mặc hắc bào, tướng mạo bất phàm, tài hoa hơn người, một bộ dạng ngạo mạn. Thiếu niên mặc hắc bào chỉ liếc nhìn thoáng qua ba người Cố Hàn Sơn, đã khiến ba người Cố Hàn Sơn liên tục dập đầu. “Vì các ngươi ba nhà đều đã lựa chọn quy thuận Lăng Tiên Thành, nên những gì các ngươi thỉnh cầu đương nhiên cũng sẽ được đáp ứng.” “Đây là Cửu Hỏa Thần Long châu, công dụng chắc các ngươi cũng biết.” “Còn có viên ngự thú hoàn này, bên trong phong ấn một con hung thú Huyền Tiên đỉnh phong.” “Hai món đồ này, đủ để các ngươi đi báo thù rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận