Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 537: Thế nào gầy thành dạng này?

Chương 537: Sao lại gầy thành ra thế này? Lý Nguyên Tu chủ động xin đi giết giặc để áp tải lương thực. Ban đầu, chuyện này không cần đến thái tử Lý Nguyên Tu tự mình ra mặt. Nhưng Lý Nguyên Tu kiên quyết, Lý Thế Dân cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý. Lý Nguyên Tu đi cùng Bùi Hồng Ngọc. Hai người giờ đây đã như hình với bóng, đi đâu cũng có đôi có cặp.
“Nơi này chính là Phù Vân sơn của sư phụ sao?” Vừa xuống phi thuyền, Lý Nguyên Tu đã nhìn Phù Vân sơn, ánh mắt sáng ngời. Bùi Hồng Ngọc bên cạnh cũng đầy vẻ tò mò. Tuệ Không dẫn theo một nhóm tăng nhân ra đón tiếp. “Thái tử điện hạ!” “Tuệ Không!” Lý Nguyên Tu và Tuệ Không xem như người quen cũ. Trước kia Tuệ Không từng theo Diệp Thanh Vân đến Đại Đường, hai bên tự nhiên quen biết. Giờ gặp lại, tự nhiên là vui mừng khôn xiết. “A Di Đà Phật, không ngờ thái tử điện hạ tự mình vận chuyển lương thực, bần tăng thay mặt rất nhiều nạn dân, hướng thái tử cảm tạ!” Tuệ Không chắp tay, cúi người cảm tạ Lý Nguyên Tu. Lý Nguyên Tu vội đỡ Tuệ Không dậy: “Sư phụ Tuệ Không, giữa chúng ta không cần như thế.”
Tuệ Không cười, rồi bảo các tăng nhân giúp binh lính Đại Đường vận chuyển lương thực. Thấy lương thực đến, những nạn dân đói khổ lập tức vô cùng xúc động. May mắn vẫn có một nhóm hòa thượng duy trì trật tự, nếu không thì đám nạn dân này đã tranh nhau cướp mất rồi. Lý Nguyên Tu được Tuệ Không dẫn đi, đầu tiên là tham quan các chùa miếu dưới chân núi. Hơn mười ngôi chùa, đều được xem qua hết. Cuối cùng, họ dừng lại ở Thiếu Lâm tự. “Không ngờ không khí Phật môn nơi đây lại nồng đậm như vậy.” Lý Nguyên Tu cảm thán. Tuệ Không thở dài: “Thái tử không biết đấy thôi, đó chỉ là ở đây mà thôi, so với Đại Đường vẫn còn kém xa.” Đó là lời thật. Không khí Phật môn ở Đại Đường cực kỳ nồng đậm. Từ khi Huyền Trang pháp sư đi xa Đại Đường hoằng dương phật pháp, không khí Phật môn ở Đại Đường luôn rất sâu dày. Ngược lại, ở Nam Hoang chỉ mới dần dần có chút không khí đó. Đó là vì có Diệp Thanh Vân ở đây. “Sư phụ là Phật môn thánh tử, có ngài ở đây, không khí Phật môn ở Nam Hoang chắc chắn sẽ vượt qua Đại Đường của ta.” Lý Nguyên Tu nói.
Sau khi tham quan chùa miếu, Lý Nguyên Tu liền mang Bùi Hồng Ngọc lên núi. Trong lòng hắn rất xúc động, cuối cùng cũng có thể gặp lại sư tôn rồi. Từ khi Diệp Thanh Vân rời khỏi Đại Đường, Lý Nguyên Tu rất nhớ Diệp Thanh Vân. Thời gian một tháng đầu, gần như tối nào hắn cũng mơ thấy Diệp Thanh Vân. Đương nhiên, không phải loại mộng kỳ quái. Mà là mơ thấy bản thân đang ăn đồ ăn Diệp Thanh Vân làm. Mỗi lần tỉnh dậy sau cơn mơ, gối đều bị nước miếng của Lý Nguyên Tu làm ướt. Người khác không biết còn tưởng rằng Lý Nguyên Tu đang ngủ mơ khóc tỉnh. Chuyện khó chịu nhất là Lý Nguyên Tu không ăn quen đồ ăn người khác làm, trừ đồ ăn của Diệp Thanh Vân. Khi Diệp Thanh Vân rời khỏi Đại Đường, Lý Nguyên Tu đã là một cậu bé béo. Giờ mới hơn nửa năm trôi qua, Lý Nguyên Tu đã gầy hơn cả lúc chưa mập. Không còn cách nào. Từ khi Diệp Thanh Vân rời đi, Lý Nguyên Tu ăn gì cũng không thấy ngon. Hắn muốn học theo Diệp Thanh Vân tự làm chút đồ ăn, nhưng lại phát hiện bản thân không có thiên phú ở khoản này. Đồ làm ra thực sự không thể nhìn được. Có một lần, Lý Nguyên Tu ở trong bếp loay hoay nửa ngày, vất vả lắm mới nấu được một đĩa thịt kho tàu. Còn đầy hy vọng đưa cho Bùi Hồng Ngọc nếm thử. Kết quả, Bùi Hồng Ngọc ăn một miếng suýt chút nữa gãy cả răng cửa. Tức đến mức Bùi Hồng Ngọc đuổi theo đánh cho một trận. Từ đó về sau, Lý Nguyên Tu liền triệt để từ bỏ ý định nấu ăn. Lần này Lý Nguyên Tu cố nài nỉ đến áp tải lương thực, cũng là muốn có cơ hội lại được ăn tay nghề của Diệp Thanh Vân.
Trên đường núi, rất nhanh đã đi đến lưng chừng núi. “Nơi này nhiều cừu quá.” Bùi Hồng Ngọc có chút ngạc nhiên nói. Lý Nguyên Tu thì không ngạc nhiên chút nào. “Chắc chắn là sư phụ nuôi.” Hai người vòng qua bãi nhốt cừu, không ngờ đột nhiên từ trong bãi nhốt cừu nhảy ra một con dê con sừng đỏ. Lý Nguyên Tu giật mình kinh hãi. Vẫn là Bùi Hồng Ngọc phản ứng nhanh. Cô đưa tay đánh một chưởng. Trực tiếp đánh vào đầu con dê con sừng đỏ. Kết quả, một chưởng này không những không làm con dê sừng đỏ bị thương, ngược lại Bùi Hồng Ngọc kêu lên một tiếng, bị chấn đến liên tục lùi lại phía sau, bàn tay tê dại. “Cẩn thận!” Lý Nguyên Tu lập tức rút kiếm ra, chắn trước người Bùi Hồng Ngọc, mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm con dê con sừng đỏ. Dê con sừng đỏ mặt đầy vẻ ngạo mạn, xem thường Lý Nguyên Tu và Bùi Hồng Ngọc. Nó cuối cùng cũng có thể bắt nạt được một kẻ yếu hơn mình. Ở trên Phù Vân sơn này, dê con sừng đỏ hoàn toàn là kẻ yếu nhất. Ngoài mấy kẻ không thể đánh ra, thì nó đánh không lại ai cả. Thường xuyên bị thỏ và Tam Yêu bắt nạt cho vui. Chuyện này khiến dê con sừng đỏ rất ấm ức. Từ lâu đã muốn xả ra một chút. Vừa hay gặp hai con gà yếu này. Nên phải bắt nạt thật tốt. Cho thấy chút thiên uy của Ngã Dương Đỉnh. Lý Nguyên Tu nhìn chằm chằm con dê sừng đỏ: “Đây là một con cừu… Không đúng, là cừu yêu!” Dương Đỉnh Thiên đang định lần nữa lao về phía Lý Nguyên Tu. Đột nhiên. Vụt! Một tiếng chó sủa, từ nơi xa truyền đến. Dương Đỉnh Thiên lập tức dừng lại, rồi không thèm ngoái đầu lại chạy vào trong bãi nhốt cừu. Lý Nguyên Tu và Bùi Hồng Ngọc nhìn nhau. Có chút không hiểu nguyên do. “Chuyện gì vậy?” Lý Nguyên Tu không hiểu. Bùi Hồng Ngọc kéo Lý Nguyên Tu: “Nhanh lên núi thôi, lát nữa cừu yêu này lại ra bây giờ.” Hai người vội vàng chạy lên núi. Một hơi chạy tới đỉnh núi. Vừa kịp nhìn thấy Diệp Thanh Vân và Liễu gia tỷ muội đang bận rộn ngoài ruộng. “Sư phụ!!!” Lý Nguyên Tu từ xa đã hô lên. Diệp Thanh Vân ngẩn ra, quay đầu nhìn lại. “Ngươi là ai vậy?” Lý Nguyên Tu: “……” Hắn sắp khóc đến nơi rồi. Mới hơn nửa năm thôi mà. Sư phụ ngươi thế nào lại không nhận ra cả ta vậy? Vẫn là Liễu Thường Nguyệt bên cạnh nhận ra. “Công tử, là thái tử Đại Đường Lý Nguyên Tu ạ.” Diệp Thanh Vân vừa nghe, vội vàng đứng dậy, nhìn kỹ Lý Nguyên Tu. “Ai ui, thật đúng là ngươi nha, đứa nhỏ này sao lại gầy thành ra thế này rồi?” Trong ấn tượng của Diệp Thanh Vân, Lý Nguyên Tu là một cậu bé béo, bản thân rời đi hơn nửa năm, Lý Nguyên Tu đáng lẽ phải càng mập ra mới đúng. Nhưng giờ Lý Nguyên Tu còn gầy hơn cả lúc trước khi chưa mập. Người gầy đi, hình dáng cũng thay đổi không nhỏ. Trong nhất thời Diệp Thanh Vân không nhận ra thật. “Sư phụ!” Lý Nguyên Tu xúc động, cúi người hành lễ với Diệp Thanh Vân. Bùi Hồng Ngọc bên cạnh cũng vội vàng khom người. “Hồng Ngọc bái kiến quốc sư đại nhân!” Mặc dù Diệp Thanh Vân rời khỏi Đại Đường, nhưng Diệp Thanh Vân vẫn là quốc sư Đại Đường, đó là điều mà mọi người ở Đại Đường đều chấp nhận. Mỗi khi triều hội, ở phía trước văn võ bá quan, đều sẽ đặt một chiếc ghế thuộc về Diệp Thanh Vân. Đó chính là vị trí của quốc sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận