Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 953: Trung Nguyên lại người đến

Chương 953: Trung Nguyên lại có người đến.
Áo trắng “Diệp Thanh Vân” gật đầu. Lại lần nữa nhìn về phía Ba Tuần. “Ngươi cũng nghe rồi đấy, A Tú mà ngươi tâm tâm niệm niệm, đã luân hồi chuyển thế mười sáu lần.”
Ba Tuần thần sắc vẫn bình thường. “Cho nên, ta càng muốn đi trong luân hồi tìm được nàng.” Trong lời nói tràn đầy kiên định, chưa từng có mảy may dao động và do dự. Thái độ này, khiến U Minh đại đế cũng không khỏi có chút khâm phục. Không hổ là người có thể khiến vị tôn giá này tự mình hiện thân. Quả nhiên tâm tính kiên định! Khác hẳn người thường. Áo trắng “Diệp Thanh Vân” cũng hoàn toàn hiểu rõ niềm tin của Ba Tuần. Hắn bỏ qua cơ hội thành Phật, không tiếc bỏ một thân tu vi, bỏ thân phật đà, chỉ vì tìm A Tú trong luân hồi. Bất kể phải trải qua chuyện gì. Bất kể phải thừa nhận cái gì, cũng không thể làm dao động tâm niệm Ma Phật của Ba Tuần. Cho dù áo trắng “Diệp Thanh Vân” không đến đây, Ma Phật Ba Tuần cũng sẽ tự mình đi con đường này. Không oán cũng không hối hận!
“Ta có thể giúp ngươi, để đời sau ngươi có thể gặp lại nàng.” Áo trắng “Diệp Thanh Vân” nói. Ma Phật Ba Tuần lại lắc đầu. “Ta còn muốn chuộc tội.” “Chuộc tội?” Áo trắng “Diệp Thanh Vân” có chút nghi hoặc nhìn Ma Phật Ba Tuần. Ba Tuần chắp hai tay trước ngực thành chữ thập. “Ta đã tạo quá nhiều nghiệt, số người chết dưới tay ta nhiều không đếm xuể, ta nhất định phải bồi hoàn những tội nghiệt này.” “Trên đường luân hồi, tất cả cực khổ của bọn họ, đều để ta gánh chịu.”
Áo trắng “Diệp Thanh Vân” liên tục lắc đầu. “Ngươi chém giết quỷ tiên, đã bồi hoàn rồi.” Nhưng Ma Phật Ba Tuần không nghĩ như vậy. “Ta nguyện mười đời luân hồi, chịu hết đau khổ nhân gian, bồi hoàn tội nghiệt, thay những người vô tội chết dưới tay ta, tích lũy phúc báo.” “Mong bọn họ chuyển thế luân hồi sau sẽ được hưởng phúc.” Nói đến đây, Ma Phật Ba Tuần nhìn áo trắng “Diệp Thanh Vân”. “Thánh tử pháp lực vô biên, mong người thành toàn cho Ba Tuần một phen dụng tâm này.”
Áo trắng “Diệp Thanh Vân” cũng không khuyên gì nữa. Tuy hắn pháp lực vô biên, có thể làm được bất kỳ chuyện gì hắn muốn làm, nhưng đối với lời thỉnh cầu của Ma Phật Ba Tuần, hắn tự nhiên muốn thành toàn. “Tuy chịu khổ, nhưng không nhất thiết phải nhập súc sinh đạo.” Áo trắng “Diệp Thanh Vân” vừa dứt lời, nhẹ nhàng phất tay, Ma Phật Ba Tuần liền hóa thành một đạo lưu quang, hướng về một nơi khác bay đi.
“Đa tạ...... Thánh tử!” Âm thanh cuối cùng của Ma Phật Ba Tuần truyền đến. “Đi đi, sau mười đời luân hồi khổ ải, ngươi sẽ gặp lại người mà ngươi muốn gặp.” Áo trắng “Diệp Thanh Vân” cười nói, “Ngươi sẽ cùng nàng...... Gần nhau trăm đời!”
Một đời Ma Phật, cứ thế đi về phía con đường luân hồi. Thế gian không còn Ma Phật Ba Tuần. Chỉ có trên đường luân hồi, có thêm một người đang chuộc tội. Mà khi Ma Phật Ba Tuần đi về phía con đường luân hồi, hai con hồ điệp màu vàng kim cũng bay đến núi Phù Vân. Bay vào nhà của cha con gái xà lão hán. Lúc này đã khuya, xà niệm tú đã ngủ. Hai con hồ điệp biến thành một đôi đồng nam đồng nữ. “Vậy thì xóa bỏ hết thảy ký ức về Ma Phật Ba Tuần thôi.” Đồng nữ ra tay, lấy đi một đoạn ký ức trong hồn phách của xà niệm tú. Xà niệm tú ngủ càng thêm an giấc. “Tuy nàng không phải người mà Ba Tuần hằng nhớ chuyển thế, nhưng cũng xem như có một chút duyên phận với Ba Tuần, chúng ta sẽ bảo hộ ngươi một đời bình an!” Đồng nam đồng nữ nhìn nhau, mỗi người đều đánh một đạo khí tức vào giữa mi tâm của xà niệm tú, rồi phiêu nhiên rời đi.
Trong U Minh giới. Sau khi đưa Ma Phật Ba Tuần vào con đường luân hồi, áo trắng “Diệp Thanh Vân” liền tính rời U Minh giới. Trước khi đi, áo trắng “Diệp Thanh Vân” lại nhìn U Minh đại đế đang vô cùng cung kính. “Chuyện của ta, ngươi cần biết phải xử lý như thế nào.” “Rõ rõ ràng ràng! Tại hạ nhất định kín miệng như bưng, tất cả quỷ sai từng gặp tôn giá, đều đã bị xóa ký ức!” “Ừ, ngươi rất được, ta rất xem trọng ngươi.” Nói xong, áo trắng “Diệp Thanh Vân” vỗ vai U Minh đại đế, lập tức tan biến trong U Minh giới. U Minh đại đế sững sờ tại chỗ, ngay sau đó thì mừng rỡ. Vị tôn giá này lại vỗ vai ta, còn nói ta rất được, rất xem trọng ta? A a a a a! Ta quá may mắn! Lúc này, U Minh đại đế xúc động vui mừng như một đứa trẻ được cho kẹo...
Tây Thiên Cực Lạc. Nơi Phật đà cư ngụ. Người tu Phật, được hưởng chính quả, sẽ được nhập vào Tây Thiên Cực Lạc, trở thành chân chính Phật đà. Mà hiện tại, Tây Thiên Cực Lạc đang vô cùng thấp thỏm lo âu. Bởi vì câu nói trước đó của áo trắng “Diệp Thanh Vân” khiến tất cả Phật đà ở Tây Thiên Cực Lạc đều khẩn trương đến muốn chết. Rất sợ áo trắng “Diệp Thanh Vân” đến tìm bọn họ tính sổ.
“A Nan Già Diệp, mau đóng cửa Tây Thiên lại, đừng có mở ra nữa!” “Rất sợ vị kia vào được là thế nào?” “Ha ha ha!” Cánh cửa Tây Thiên vừa mới đóng lại. Không đợi chúng Phật ở Tây Thiên thở phào một hơi, Oanh!!! Cánh cửa Tây Thiên trong nháy mắt sụp đổ. Một bóng người, đạp trên cánh cửa Tây Thiên vỡ nát xuất hiện. Chính là áo trắng “Diệp Thanh Vân” từ U Minh giới đến. Chúng Phật Tây Thiên, nhất loạt kinh hoàng, từng người từng người đều hận không thể chui vào bên dưới đài sen của mình.
“Khá lắm Tây Thiên Cực Lạc, lại dám đóng cửa?” Áo trắng “Diệp Thanh Vân” cười lạnh một tiếng. Hắn trực tiếp nhìn về phía hai vị Phật đà ở nơi không xa. Chính là A Nan và Già Diệp. A Nan và Già Diệp ngây dại cả người, vừa định mở miệng giải thích. Rầm rầm!!! Áo trắng “Diệp Thanh Vân” vung tay, liền xóa bỏ tu vi Phật đà của hai người, làm cảnh giới của hai người giảm xuống. “Tôn giá xin hạ thủ lưu tình a!” “Đừng vội, các ngươi không ai thoát được đâu.” Áo trắng “Diệp Thanh Vân” không muốn nhiều lời. Chân khẽ nhấc một bước, Ầm ầm long!!! Cả Tây Thiên Cực Lạc rung chuyển không ngừng. Từ Phật Tổ, đến những tôn giả bình thường, toàn bộ cảnh giới đều bị giảm xuống. Nhất là Phật Tổ! Một thân tu vi vô song, trực tiếp mất đi một nửa! Phật Tổ không ngừng kêu khổ, nhưng cũng không dám nói một lời oán trách, còn phải lựa lời mà tiễn.
“Nếu còn có lần sau, Tây Thiên Cực Lạc nên thay đổi vị trí rồi.” Áo trắng “Diệp Thanh Vân” để lại câu này rồi phiêu nhiên rời đi. Chỉ để lại chúng Phật đà đang vô cùng đau khổ.
Nhân gian. Ngọc Chương thư viện. Mọi người thấy Diệp Thanh Vân hôn mê bất tỉnh, đều không dám lộn xộn. Cho đến khi áo trắng “Diệp Thanh Vân” xuất hiện trên không trung. Nhìn xuống mọi người, áo trắng “Diệp Thanh Vân” khẽ nâng tay. Một luồng sức mạnh vô hình rơi xuống, toàn bộ ký ức của những người có mặt đều bị thay đổi, quên mất sự tồn tại của áo trắng “Diệp Thanh Vân”, chỉ nhớ Ba Tuần đánh chết quỷ tiên xong, rồi biến mất không thấy. Sau khi làm xong những chuyện này, áo trắng “Diệp Thanh Vân” liền đột ngột bay trở lại mi tâm của Diệp Thanh Vân. Tất cả chuyện này, chỉ có Đại Mao nhìn thấy hết. Nó cũng là kẻ duy nhất mà ký ức không bị thay đổi. Cũng đã quen với chuyện này rồi.
Đại Mao đi đến bên cạnh Diệp Thanh Vân, lè lưỡi liếm liếm má của Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân mơ mơ màng màng tỉnh lại. Vừa mở mắt liền thấy một cái mặt chó đang ghé vào trước chân, còn thè lưỡi ra. Diệp Thanh Vân vội vàng ngồi dậy, mặt có chút ướt át. Tức thì giận không chỗ phát tiết. “Tên Đại Mao nhà ngươi, thừa dịp ta hôn mê mà dám liếm ta!” Đại Mao ngoe nguẩy cái đuôi, vẻ mặt không sao cả. Có giỏi thì ngươi đánh ta nha đồ ngốc!
Diệp Thanh Vân đang muốn lau mặt, đột nhiên! Trong cơ thể một cảm giác bất thường hiện ra. Diệp Thanh Vân ngẩn ra. Lập tức mừng như điên! Quả nhiên! Khí tức màu vàng kim tràn ngập ra. Diệp Thanh Vân cảm thấy "linh khí" trong cơ thể mình tăng lên nhiều. “Ta đột phá!” Diệp Thanh Vân thực sự không ngờ, bản thân lại đột phá. Từ Khai Linh kỳ, bước vào Khai Linh hậu kỳ.
Mà những người có mặt thấy ánh vàng trên người Diệp Thanh Vân, ai nấy cũng đều thất sắc kinh hãi. “Thiên địa bản nguyên!” Bọn họ không cách nào tưởng tượng, trên người một người lại có thiên địa bản nguyên nồng đậm đến thế. Chuyện này thật quá khủng bố. Thánh nhân thượng cổ có thể luyện hóa một tia, đã đủ để ngạo thị thiên hạ. Vị Diệp Cao Nhân này, thiên địa bản nguyên trên người không khỏi nhiều quá mức rồi sao? Thật đáng sợ! Chỉ tiếc chưa từng thấy Diệp Cao Nhân thực sự thi triển uy năng của thiên địa bản nguyên....
Trung Nguyên. Sương mù lờ mờ. Một vòng xoáy đột ngột xuất hiện. Ngay sau đó, một tiếng chim hót cao vút vang lên. Một con chim khổng tước thần tuấn màu đỏ thắm từ bên trong vòng xoáy bay ra. Trên lưng con chim khổng tước đỏ, có một cô gái áo đỏ xinh đẹp, ngạo nghễ đang ngồi. Tay nàng cầm một chiếc quạt màu xanh lá cây, nhẹ nhàng phe phẩy. Ngay sau đó, mấy bóng người khác lần lượt bay ra.
“Cái tên phế vật binh gia kia, đi ra ngoài lâu như vậy mà không có chút tiến triển nào.” “Dù sao tên kia ở binh gia cũng chỉ là tên du thủ du thực mà thôi, không thể so với bọn thiên kiêu chúng ta.” “Ha ha ha, cũng đúng.”
Cô gái áo đỏ quay đầu nhìn mấy người kia, “Mấy người đi hải ngoại nhé, ta một mình đến Phù Vân sơn là được rồi.” “Tốt!” Mấy người không nói nhiều, liền chia làm hai ngả. Tức thì, cô gái áo đỏ điều khiển chim khổng tước, tay cầm quạt báu, bay thẳng đến Phù Vân sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận