Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 786: Cơ hạo huyền dã tâm

Chương 786: Cơ Hạo Huyền dã tâm
Diệp Thanh Vân kỳ thật vẫn luôn ở trong trạng thái có chút ngây dại. Người khác đều có thể thấy âm dương song ngư đồ, hắn căn bản là không thấy được. Người khác có thể cảm nhận được trận giao phong kịch liệt cùng hung hiểm này, hắn lại càng không nhìn ra được chút nào. Ngược lại, khi Quách Tiểu Vân dùng dao phay giao thủ với hai tăng mập gầy, Diệp Thanh Vân còn có thể nhìn ra chút ít mánh khóe. Một khi giao thủ lên đến trình độ cao hơn, hắn liền hoàn toàn “mất sóng” rồi.
Diệp Thanh Vân rất thất vọng. Mấy người đừng có như vậy chứ. Như thế chẳng phải lộ ra ta giống như thằng hề à? Rốt cuộc là thế nào, ai có thể nói cho ta một câu được không? Diệp Thanh Vân đắng chát không thôi, nhưng cũng ngại hỏi. Bất quá, xem ra, chắc hẳn đồ đệ của mình chiếm thượng phong. Dù sao không bị thiệt là được.
Vô Niệm hòa thượng nhìn sâu một lượt Quách Tiểu Vân, ánh mắt sau đó nhìn về phía Diệp Thanh Vân ở đằng xa. Thấy Diệp Thanh Vân vẫn một mặt bình tĩnh hờ hững, trong lòng Vô Niệm hòa thượng càng thêm kính sợ: “Vị thánh tử này quả nhiên là sâu không lường được, ngay cả đồ đệ hắn dạy dỗ cũng có thực lực kinh người như vậy.”
Giờ phút này, hai tăng mập gầy hoàn toàn thua cuộc. Không chỉ bị thực lực của Quách Tiểu Vân thuyết phục, mà còn bị sự sâu không lường được của Diệp Thanh Vân thuyết phục. Đồ đệ đã lợi hại như vậy rồi. Vậy sư phụ phải là hạng người cường đại đến mức nào? Khó trách trước đây bệ hạ mang theo Đại Chu tam bảo, còn mang theo hơn mười cường giả Quy Khiếu, đến Phù Vân Sơn cũng không động thủ. Xem ra bệ hạ lúc đó cũng đã nhìn ra sự đáng sợ của Diệp Thanh Vân, cho nên mới kiêng kị như vậy. Hôm nay bọn họ coi như là chân chính lĩnh giáo rồi.
“A Di Đà Phật, bần tăng hai người thua, xin cam bái hạ phong!” Vô Niệm hòa thượng cũng không có gì không cam lòng. Bọn họ thua tâm phục khẩu phục. Có lẽ về tu vi, bọn họ so với Quách Tiểu Vân chiếm ưu thế hơn. Nhưng đạo pháp Quách Tiểu Vân thi triển, ẩn chứa võ học đại đạo thiên địa. Hoàn toàn áp chế bọn họ. Hai tăng mập gầy không có bất kỳ thủ đoạn nào có thể đối phó. Vì vậy chỉ có nhận thua.
Đùa à. Tu vi của hai người họ đã bị tụt rồi. Đây đã là tổn thất rất lớn. Còn không phục? Còn muốn cố chấp đánh tiếp với Quách Tiểu Vân? Sợ là sẽ trực tiếp rơi khỏi cảnh giới Quy Khiếu mất. Không đánh. Có nói gì cũng không đánh. Đôi thầy trò này quá khó đối phó, vẫn là giao cho bệ hạ tự mình đối phó thôi. Bọn ta không có bản sự này.
“Thừa nhường rồi.” Quách Tiểu Vân ôm quyền, ngược lại không hề được voi đòi tiên. Xoay người định trở về chỗ Diệp Thanh Vân.
Nhưng ngay lúc này.
“Tiểu tử, ai cho phép ngươi đi?” Lại nghe một tiếng hét lớn. Triệu Thiên Báo trong nháy mắt lao về phía Quách Tiểu Vân, Huyết Phủ trong tay càng cao cao giơ lên, nhằm vào Quách Tiểu Vân bổ xuống. Lần này quá bất ngờ. Triệu Thiên Báo đến quá nhanh, đến mức rất nhiều người đều không kịp phản ứng.
“Cẩn thận a!” Không ít người ở thành Trời Mây trực tiếp kinh hô lên. Diệp Thanh Vân cũng sợ tới mức biến sắc, trong lòng hung hăng xiết chặt. Nhưng thấy Quách Tiểu Vân vừa quay đầu lại. Dao phay trực tiếp bay ra từ bên hông, chắn trước người. Vừa vặn lúc đó Huyết Phủ rơi xuống, chồng chất bổ vào lưỡi dao phay.
Đương!!!
Âm thanh kim thiết va chạm vang lên. Tiếng va đập chói tai khiến tai rất nhiều người ù đi. Triệu Thiên Báo mặt đầy cười gằn. Cảm thấy Huyết Phủ của mình đủ để chém đứt dao phay của Quách Tiểu Vân.
Nhưng một khắc sau. Thần sắc của Triệu Thiên Báo hoàn toàn thay đổi. Răng rắc, răng rắc, răng rắc! Huyết Phủ trong tay hắn lại xuất hiện từng vết nứt. Tiếp đó ầm một tiếng. Trực tiếp vỡ vụn. Huyết Phủ: “Ta mẹ nó vỡ tan tại chỗ!”
Triệu Thiên Báo càng cảm nhận được một luồng cự lực đánh tới. Cả người đột ngột bay ra ngoài. Mảnh vỡ Huyết Phủ văng vào người, trực tiếp xé toạc ra nhiều lỗ máu trên người Triệu Thiên Báo.
Phù phù!!!
Thân thể cường tráng của Triệu Thiên Báo ngã xuống đất. Hắn hoàn toàn bỏ qua những vết thương trên người, chỉ ngơ ngác nhìn cán búa còn lại trong tay. “Rìu của ta đâu? Một chiếc rìu to như vậy đâu? Sao giờ lại chỉ còn tay cầm thế này?”
“Lại có thể làm vỡ nát Huyết Phủ bệ hạ ngự tứ?” Những người của Đại Chu thần triều xung quanh đều kinh hãi thất sắc. Huyết Phủ chính là bảo vật rèn của Đại Chu thần triều, đã được truyền thừa mấy ngàn năm! Uy lực kinh người! Dù cho là cường giả cảnh giới Quy Khiếu cũng không dám chính diện đối chiến với sức mạnh của Huyết Phủ. Nhưng kết quả lại hoàn toàn không địch lại cái dao phay kia. Trực tiếp vỡ vụn. Có thể thấy, cái dao phay này chắc chắn là bảo vật vượt xa Huyết Phủ.
Quách Tiểu Vân lạnh lùng liếc Triệu Thiên Báo một cái. Lúc này, nếu hắn muốn giết Triệu Thiên Báo, một dao phay bay qua là làm được. Nhưng Quách Tiểu Vân vốn có tâm địa lương thiện, dù đánh nhau với người, cũng sẽ dừng lại đúng chỗ. Còn Triệu Thiên Báo tuy nhiên ra tay đánh lén mình, nhưng tự chuốc lấy quả đắng, Quách Tiểu Vân vốn không có ý truy cứu. Hắn trực tiếp trở về trước mặt Diệp Thanh Vân.
“Sư phụ, ta không có làm ngài mất mặt chứ?” Quách Tiểu Vân cười hì hì nói.
Diệp Thanh Vân liên tục gật đầu. Liên tục vỗ vai Quách Tiểu Vân: “Tốt lắm!” “Không ngờ, con lại trở nên lợi hại như vậy.” “Sư phụ ta đây cũng được nở mày nở mặt rồi.”
Nghe sư phụ khen ngợi, Quách Tiểu Vân trong lòng cũng rất vui mừng. Hắn cung kính đưa dao phay lên: “Sư phụ, dao trả lại cho ngài.”
Diệp Thanh Vân nhìn thoáng qua con dao làm bếp của mình. Thật không ngờ. Không một lỗ hổng. Y như mới. Trong lòng Diệp Thanh Vân cảm thán: Đúng là đồ đệ tốt. Biết sư phụ trong nhà không dư dả, một cái dao phay cũng phải hết sức cẩn thận sử dụng, không làm hư hao. Chỉ riêng cái thói quen tốt cần kiệm này, cũng đủ thấy đồ đệ do Diệp Thanh Vân ta dạy dỗ là tốt thế nào. Diệp Thanh Vân tiếp nhận dao phay. Quay đầu nhìn về phía đối diện.
Lúc này, đại quân của Đại Chu thần triều đã rút lui. Triệu Thiên Báo mơ mơ màng màng, phảng phất như ngây dại, được bọn thủ hạ dìu lên báo đen, rất nhanh liền rời đi. Hai tăng mập gầy cùng cao thủ Đại Chu tự nhiên cũng không dám ở lại, vội vã rời đi. Một hồi nguy cơ, cứ như vậy mà được hóa giải. Diệp Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm. Cũng may! Coi như là có chút nguy hiểm nhưng không sao.
“Đi thôi, đều lên núi đi.” Diệp Thanh Vân kêu gọi những người quen cũ cùng nhau lên núi. Mọi người tự nhiên là vui mừng không thôi. Đánh lui được kẻ địch cường đại, có thể quay trở về Phù Vân Sơn, tự nhiên tâm tình cũng thoải mái.
Về một phương diện khác. Trên đường trở về, hai tăng mập gầy đem tin tức dùng ngọc giản báo cho Cơ Hạo Huyền: “Cái gì? Ngay cả làm cho Diệp Thanh Vân ra tay cũng không được? Ngược lại thua cho đồ đệ của Diệp Thanh Vân?” Cơ Hạo Huyền tay cầm ngọc giản, có chút sững sờ. Hắn vốn tưởng rằng, có hai tăng mập gầy trấn giữ, ít nhất có thể buộc Diệp Thanh Vân ra tay. Như vậy, sẽ biết rõ được mấy phần chi tiết của Diệp Thanh Vân này. Kết quả lại làm hắn thất vọng tràn trề.
Cơ Hạo Huyền cũng không nói gì thêm, thu hồi ngọc giản, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi lớn phía trước: “Cổ Hoàng Lăng ngủ, ngay bên trong ngọn núi này.” “Ba mươi sáu Thiên Tướng, bảy mươi hai Địa Sát của tổ tiên ngày xưa, là do cổ hoàng tổ tiên thiết lập để đối phó với một trăm lẻ tám ma đạo nguyên của Thiên Ma Thánh Chủ, bây giờ đều bị phong ấn bên trong lăng tẩm của cổ hoàng.” “Vì ta đã trùng kiến Đại Chu, thì ba mươi sáu Thiên Tướng, bảy mươi hai Địa Sát tự nhiên phải nghe theo phân phó của ta, mở mang bờ cõi cho ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận