Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1618 tiên phủ Khách Khanh

Chương 1618: Khách khanh tiên phủ Diệp Thanh Vân vội vàng chạy tới cổng sơn môn. Từ rất xa, Diệp Thanh Vân đã dùng con mắt vô cùng sắc bén của mình, nhìn thấy một cái đầu trọc lớn bóng loáng. Còn chưa thấy người, đã thấy đầu trọc trước. Chỉ một chút, Diệp Thanh Vân đã từ độ bóng loáng của cái đầu trọc này mà biết người này là ai. Tuệ Không! Tuyệt đối là Tuệ Không! Chỉ có cái đầu trọc của hắn mới có thể nhẵn bóng đến như vậy. Dưới ánh mặt trời chiếu vào thì lấp lánh. Đặc biệt dễ thấy. Diệp Thanh Vân tuyệt đối sẽ không nhận lầm, đây chính là cái đầu trọc của Tuệ Không.
"Tuệ Không!" Diệp Thanh Vân thật sự không kìm nén được sự kích động trong lòng, vội vàng vẫy tay hô lớn.
Tuệ Không đang tụng kinh cũng nghe thấy giọng của Diệp Thanh Vân. Lập tức ngừng tụng kinh, ánh mắt hướng về phía bên trong Thủy Nguyệt Tông nhìn lại. Hắn nhìn thấy Diệp Thanh Vân đứng sau Dịch Dung. Mặc dù dung mạo không phải dung mạo thật của Diệp Thanh Vân, cả giọng nói cũng không giống nguyên bản. Nhưng Tuệ Không là tồn tại như thế nào? Có thể nói hắn là người hiểu rõ Diệp Thanh Vân nhất. Chỉ một chút đã nhận ra Diệp Thanh Vân đứng sau Dịch Dung.
"Thánh tử!!!" Tuệ Không vô cùng kích động, không tiếp tục để ý đến nữ tử lạnh lùng kia, mà bay thẳng về phía Diệp Thanh Vân.
"Ha ha ha ha! Đúng là ngươi nha Tuệ Không!" Diệp Thanh Vân cười đến không ngậm được miệng.
Mai Trường Hải và Chu Viễn bên cạnh đều vô cùng kinh ngạc. Bọn họ đây là lần đầu thấy lão tổ tiền bối cười to thoải mái như vậy, vẻ vui mừng phát ra từ nội tâm kia hoàn toàn không thể giả tạo được.
"Tăng nhân này là ai? Vì sao hắn đến lại có thể làm cho lão tổ tiền bối vui vẻ như vậy?"
Tuệ Không trực tiếp bay đến trước mặt Diệp Thanh Vân, liền quỳ lạy hành lễ. "Bái kiến Thánh tử!"
Diệp Thanh Vân vội vàng đỡ Tuệ Không đứng lên. "Tuệ Không à, thật không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đây, làm ta an lòng không ít!"
Diệp Thanh Vân vỗ vỗ đầu trọc của Tuệ Không, vui vẻ nói.
Tuệ Không lộ vẻ xấu hổ. "A di đà Phật, là tiểu tăng quá mức ngu dốt, chưa mau chóng thăm dò được tung tích của Thánh tử, đến tận bây giờ mới đến được gặp Thánh tử."
Diệp Thanh Vân liên tục khoát tay. "Trấn Nguyên giới rộng lớn như vậy, chỉ riêng một Càn Đạo Châu đã lớn đến đáng sợ, ngươi có thể tìm được đã rất không dễ dàng."
Tuệ Không lúc này mới nở nụ cười. Được trở lại bên cạnh Thánh tử, cảm giác thật sự là quá tốt. Mấy ngày không ở bên cạnh Thánh tử, Tuệ Không cảm thấy mình như muốn lạc lối. May mắn! Thánh tử đã sớm nắm giữ mọi thứ, từ nơi sâu xa dẫn dắt mình đến. Tất cả chuyện này đều là do Thánh tử an bài!
Lúc này, nữ tử lạnh lùng kia cũng bay đến. Mai Trường Hải và Chu Viễn vội vàng cúi người hành lễ. "Bái kiến đại nhân!"
Nữ tử lạnh lùng không để ý đến Mai Trường Hải và Chu Viễn, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Diệp Thanh Vân và Tuệ Không. "Ngươi chính là Thiết Trụ lão tổ sao?"
Diệp Thanh Vân cũng nhận ra lai lịch của nữ tử này. Người của tiên phủ Càn! Hơn nữa còn là một Tiên Tướng! Dung mạo thực ra cũng rất đẹp, dáng vẻ coi như không tệ, cao gầy đầy đặn. Cho dù là mặc quan phục thì cũng vẫn nổi bật. Chậc chậc! Chỉ là khí chất hơi quá cao ngạo. Ánh mắt kia dường như nhìn ai cũng giống như nhìn rác rưởi vậy.
"Ờ, bản tọa chính là Thiết Trụ lão tổ." Diệp Thanh Vân giả bộ nói. "Không biết cô nương phương danh, đã kết hôn chưa?"
Nghe những lời này, Mai Trường Hải và Chu Viễn đứng bên cạnh đang cung kính liền ngây người. Khá lắm! Đây là người của tiên phủ Càn, lão tổ tiền bối, sao người có thể nói như vậy chứ? Cũng không tránh khỏi quá dở hơi đấy à? Chẳng lẽ không sợ trêu cho vị đại nhân này không vui sao?
Quả nhiên, nữ tử lạnh lùng này cũng vô cùng kinh ngạc. Rõ ràng không ngờ Thiết Trụ lão tổ lại dám nói như thế. Nàng đúng là chưa từng gặp người nào càn rỡ như vậy. Trong nhất thời cũng có chút không biết làm sao. Chỉ có Tuệ Không đứng bên cạnh Diệp Thanh Vân mỉm cười. Thánh tử không hổ là Thánh tử. Vẫn phong thái như trước! Hợp khẩu vị!
"Bản quan Tần Nam Phong!" Tần Nam Phong nói chuyện, vẻ mặt khá khó xử. Hiển nhiên là vì những lời lỗ mãng của Diệp Thanh Vân mà có chút khó chịu.
Diệp Thanh Vân cười. "Thì ra là Tần đại nhân, thất lễ, thất lễ. Vậy không biết Tần đại nhân đến Thủy Nguyệt Tông có việc gì?"
Tần Nam Phong không nói thẳng ý định đến mà lại nhìn Tuệ Không một chút rồi nhìn Diệp Thanh Vân. "Hai người các ngươi, là có quan hệ như thế nào?"
Đối mặt với sự chất vấn, Diệp Thanh Vân ngược lại không hề hoảng hốt. "Bạn cũ."
"Bạn cũ?" Tần Nam Phong nhíu mày, hiển nhiên có chút không tin. Nhưng nàng cũng không truy hỏi thêm. "Ta phụng mệnh của Tổng trấn đại nhân mà đến, trưng dụng Huyền Tiên khôi lỗi của ngươi."
Vừa nói ra lời này, sắc mặt Mai Trường Hải lập tức đại biến. Mệnh lệnh của Tổng trấn đại nhân! Điều này thật sự có chút quá dọa người. Tổng trấn Dương Phượng Sơn! Đại nhân vật số một quan trường của Càn Đạo Châu! Ngồi trấn ở tiên phủ Càn! Thống lĩnh toàn bộ Càn Đạo Châu! Bất kỳ đại tông nào, bất kỳ cường giả nào cũng không dám càn rỡ trước mặt Dương Phượng Sơn. Mệnh lệnh của hắn vừa ra, tất cả các thế lực ở Càn Đạo Châu đều phải tuân theo, không ai dám không nghe theo! Như Mai Trường Hải, một tiểu tông chủ Địa Tiên, cả đời đều không có cơ hội được tiếp xúc với tiên phủ Càn, đừng nói chi là đụng tới một tồn tại cấp bậc như Dương Phượng Sơn. Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ tới. Không ngờ hôm nay Dương Phượng Sơn lại phái người đích thân đến Thủy Nguyệt Tông. Hơn nữa là vì Huyền Tiên khôi lỗi.
"Không ngờ người của tiên phủ Càn lại đến nhanh như vậy." Mai Trường Hải âm thầm lo lắng trong lòng. Càng lúc càng thêm căng thẳng.
Diệp Thanh Vân cũng có chút kinh ngạc. Tiên phủ Càn lại đánh lên chủ ý với khôi lỗi của mình. Hơn nữa còn dùng cách trưng dụng ngang ngược như vậy. Có chút không có đạo lý nha.
Diệp Thanh Vân vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tần Nam Phong. "Vậy không biết Tổng trấn đại nhân muốn trưng dụng mấy cỗ khôi lỗi?"
"Ngươi tổng cộng có tám bộ Huyền Tiên khôi lỗi, tốt nhất là trưng dụng toàn bộ cho tiên phủ Càn ta." Tần Nam Phong không khách khí nói. "Bất quá Tổng trấn đại nhân nương tay, chỉ cần ngươi giao ra sáu cỗ Huyền Tiên khôi lỗi là được. Hai bộ còn lại, ngươi có thể giữ lại."
Lời này nghe cứ như việc giữ lại hai bộ Huyền Tiên khôi lỗi cho Diệp Thanh Vân là tiên phủ Càn ban ơn to lớn cho Diệp Thanh Vân vậy.
Diệp Thanh Vân thầm mắng trong lòng. Cái quái gì mà như cường đạo thế này? Muốn là có liền? Ngươi sao mà ngưu phê như vậy hả? Lại còn trả lại cho ta hai cái? Ta đúng là cám ơn ngươi đó. Mặc dù trong lòng đang chửi rủa, nhưng bên ngoài Diệp Thanh Vân vẫn một bộ không sợ hãi, thản nhiên mà đối diện. "Ha ha, đã là mệnh lệnh của Tổng trấn đại nhân, vậy bản tọa đương nhiên không dám không tuân theo."
Vừa nói, Diệp Thanh Vân liền trực tiếp lấy ra sáu cỗ Huyền Tiên khôi lỗi, xếp thành hàng.
Tần Nam Phong thấy sáu cỗ khôi lỗi này thì trong mắt có chút kinh ngạc. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, trên sáu cỗ khôi lỗi này hoàn toàn chính xác có khí tức sánh ngang với cường giả Huyền Tiên. Không hề giả dối. "Người này làm sao có thể luyện chế ra được loại khôi lỗi lợi hại như vậy?" Tần Nam Phong không khỏi có chút hiếu kỳ, đối với ánh mắt nhìn Diệp Thanh Vân cũng bớt đi vài phần khinh thị.
Ngay sau đó, Tần Nam Phong liền vung tay lên, thu hết sáu cỗ khôi lỗi vào trong túi. "Ta đại diện cho Tổng trấn đại nhân, đại diện cho tiên phủ Càn, cảm ơn ngươi vì đã có cống hiến cho Càn Đạo Châu. Đây là lệnh bài mà Tổng trấn đại nhân ban cho ngươi."
Một chiếc lệnh bài màu vàng óng xuất hiện trong tay Tần Nam Phong. Tần Nam Phong đưa lệnh bài cho Diệp Thanh Vân, sau đó lại nhìn Tuệ Không một cái rồi quay người rời đi, không hề dừng lại một lát.
Diệp Thanh Vân hờ hững, nhìn lệnh bài màu vàng trong tay. Mặt trước có khắc chữ "Càn", mặt sau thì là chữ "Huyền".
"Lệnh bài này dùng để làm gì?" Mai Trường Hải nhìn chiếc lệnh bài này với ánh mắt kính sợ, nói: "Lão tổ tiền bối, đây là lệnh bài khách khanh của tiên phủ Càn. Có tổng cộng bốn loại, thiên, địa, huyền, hoàng!"
"Lấy 'thiên' là nhất, 'huyền', 'hoàng' đứng thứ hai. Phàm là những người không nhậm chức ở tiên phủ Càn nhưng đã lập công lớn cho tiên phủ Càn, đều sẽ được ban thưởng lệnh bài khách khanh này." Nói đến đây, vẻ mặt của Mai Trường Hải có chút kỳ lạ: "Lão tổ tiền bối, người có lệnh bài này thì cũng coi như là người của tiên phủ Càn rồi."
Diệp Thanh Vân nghe xong, hai mắt không khỏi sáng lên. Cái này nghe có vẻ không tệ nha. Như vậy thì mình cũng là có biên chế à. Tuy rằng có chút giống nhân viên ngoài biên chế, nhưng đoán chừng bao nhiêu tu sĩ của Càn Đạo Châu muốn được nhân viên ngoài biên chế cũng không có cơ hội này đâu. Mình chẳng cần làm gì cả. Cứ tùy tiện giao ra sáu con khôi lỗi là có. Cũng không biết cái nhân viên ngoài biên chế này mỗi tháng có tiền tiên tinh gì không đây?
Diệp Thanh Vân thu lại lệnh bài, vừa định dẫn Tuệ Không lên núi xem chỗ ở mới của mình thì đột nhiên, ngọc giản truyền tin rung lên. Diệp Thanh Vân cầm lên xem thì lộ vẻ mừng rỡ. Đó là tin tức do Lý Đại Cường truyền đến. Hắn không chết! Đồng thời giờ phút này đang mang theo da lông, hướng đến Thủy Nguyệt Tông.
"Vậy là ta yên tâm rồi." Diệp Thanh Vân biết tin xong thì sự lo lắng trong lòng cũng hoàn toàn buông xuống. Hắn lo lắng nhất chính là Lý Đại Cường chết. Nếu như Lý Đại Cường thật sự chết thì hắn chỉ có thể tự mình đến Tuyệt Thiên Lĩnh để tìm da lông về...
Bên ngoài Tuyệt Thiên Lĩnh. Lý Đại Cường dẫn theo Lưỡng Đại Hùng Vương ngự không mà đi, thẳng hướng Thủy Nguyệt Tông. Mà trên đầu trọc của Lý Đại Cường, có một con chó lớn oai phong lẫm liệt đang ngồi. Đầu chó ngẩng cao. Mắt nhìn thẳng phía trước, tư thái chí lớn khó lường. Chính là hàng da.
Lý Đại Cường mặt đầy bất đắc dĩ, hắn cũng không biết vì sao, con chó lớn sâu không lường được này lại muốn ngồi trên đầu mình. Đương nhiên, Lý Đại Cường cũng không dám nói gì, chỉ có thể cẩn thận từng chút một đảm nhiệm vai trò tọa kỵ cho hàng da.
Lý Đại Cường quay đầu nhìn thoáng qua Lưỡng Đại Hùng Vương, trong lòng thầm vui mừng cùng chấn kinh. Hắn mới trở về Tuyệt Thiên Lĩnh không bao lâu, không ngờ Lưỡng Đại Hùng Vương trong khoảng thời gian này lại tiến bộ nhanh như vậy. Đã sắp đột phá xiềng xích của Huyền Tiên. Tất cả đều là nhờ vào hàng da chỉ bảo. Chỉ hơn hai tháng, hàng da tùy tiện dạy cho Lưỡng Đại Hùng Vương một chút đồ vật mà đã khiến hai tên này có sự tăng tiến vượt bậc. Khoảng cách cảnh giới Kim Tiên đã không còn xa. Lưỡng Đại Hùng Vương cũng không còn quyến luyến Tuyệt Thiên Lĩnh nữa. Hiện tại bọn chúng chỉ là tiểu đệ trung thành của hàng da. Hàng da đi đâu, hai con cũng muốn đi theo đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận