Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1814 thế như chẻ tre

Một tiếng "giết", đã mở màn cho trận đại chiến này. Mà cây cự côn quét ngang ra từ trong sóng lớn kia, càng là thế như chẻ tre, trong nháy mắt đã đánh tan mấy chục tòa đại trận. Cùng lúc đó, Chân Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Kỳ Lân tứ đại thánh thú cùng nhau xuất động. Tất cả đều phô diễn oai phong của mình! Long Đại há mồm phun ra, long diễm màu đen đậm đặc kinh người trút xuống, như là thiên hà vỡ đê. Những cái gọi là đại trận, dưới ngọn long diễm màu đen này đều nhanh chóng tan rã. Long diễm nhỏ xuống trên mặt biển, thậm chí ngay cả nước biển cũng sôi trào thiêu đốt lên. Bạch Hổ tấn công trực diện, thế công mãnh liệt, hung hãn xông lên trước, vuốt hổ quét ngang giữa thế không thể đỡ. Hống hống hống!!! Theo tiếng hổ gầm thét dài, từng đạo trận pháp bị Bạch Hổ xé rách tan nát. Chu Tước vỗ cánh, vô số lông vũ màu đỏ như lưỡi dao mưa như trút nước. Mỗi một chiếc lông vũ, uy lực có thể so với một thanh thượng phẩm tiên kiếm. Lông vũ mưa rơi không ngừng đánh vào những trận pháp kia. Trong khoảnh khắc, lại có mấy chục tòa trận pháp bị phá hủy. Cứ luân phiên giày xéo như vậy, hơn trăm tòa đại trận phòng ngự được bố trí tại hai đại hải vực, giờ phút này đã còn lại chẳng bao nhiêu. "Vu Hồ!!" "Bản đại gia xông lên trước làm gương!" Dương Đính Thiên vung móng ra, lập tức liền xông lên phía trước nhất, đâm thẳng vào mấy chục tòa đại trận phòng ngự còn lại. Pháp phá trận của nó cũng đơn giản thô bạo nhất. Chính là đâm đầu xông lên trước! Quản ngươi là trận pháp gì. Bản đại gia cứ xông là xong việc! Ầm ầm ầm ầm!!! Mặc dù phương thức đơn giản thô bạo, nhưng hiệu suất cũng vô cùng cao. Dưới công kích không sợ chết của Dương Đính Thiên, những trận phòng ngự còn lại cũng không ngừng sụp đổ. "Đứng vững! Cho ta đứng vững a!!!" "Chỉ còn mấy đạo đại trận cuối cùng, toàn lực duy trì mấy đạo đại trận này a!" "Không thể lại để cho đám yêu ma này tùy tiện phá trận!!!" Tổng trấn Huyền Bụi Tiên phủ Chu Vô Vi không ngừng hô to, cả khuôn mặt lộ vẻ bối rối, tâm thần bất định. Nhìn dáng vẻ của hắn, hiển nhiên là bị chiến trận trước mắt dọa cho loạn cẳng. So sánh với đó, tổng trấn Tinh Tú Tiên phủ Bạch Thượng Nguyên lại trấn định hơn nhiều. Nhưng sắc mặt Bạch Thượng Nguyên cũng tương đối ngưng trọng, mắt chăm chú nhìn vào mấy đạo pháp trận còn sót lại phía trước. Đây đã là bình chướng cuối cùng của bọn hắn. Một khi mấy đạo pháp trận cuối cùng này bị phá, vậy hai đại hải vực của bọn hắn sẽ không còn gì để dựa vào, chỉ có thể đi lên cùng đám yêu ma này chém giết. Hai tay Bạch Thượng Nguyên nắm chặt, lòng bàn tay đều là mồ hôi. "Không nghĩ tới ngoài Kỳ Lân, cái hỗn loạn ba biển này còn có Chân Long, Bạch Hổ cùng Chu Tước, còn có một con Yêu Hầu không rõ lai lịch, thực lực cũng cường hãn như vậy, bảo vật trong tay lại càng lợi hại!" "Nhất định phải ngăn chặn, chờ viện quân Ngũ Trang đến, chúng ta mới có phần thắng!" "Không có viện quân Ngũ Trang, trực tiếp khai chiến chém giết không thể nghi ngờ là tự tìm diệt vong!" Mặt Bạch Thượng Nguyên căng cứng, mặc dù trong lòng rất khẩn trương, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ vẻ trấn tĩnh. Bản thân mình là một phương tổng trấn, nếu như ngay cả mình cũng rối loạn hoảng sợ, vậy những người khác biết làm thế nào? Bạch Thượng Nguyên lại liếc mắt nhìn Chu Vô Vi bên cạnh, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Cái tên Chu Vô Vi này đã hoàn toàn rối tinh lên, có thể thấy rõ sự bối rối sợ hãi bằng mắt thường. Bạch Thượng Nguyên thậm chí hoài nghi, một khi thực sự khai chiến chém giết, tên Chu Vô Vi này có khi nào bị dọa đến chạy trốn thẳng không? "Chu Huynh, tỉnh táo lại, nhất định phải bình......" Lời của Bạch Thượng Nguyên còn chưa nói xong, thì Chu Vô Vi bên cạnh đã kinh hô lên. "Bọn chúng cùng nhau giết tới rồi!!!" Bạch Thượng Nguyên đột nhiên quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn thấy liền hoảng sợ. Ngoại trừ con Kỳ Lân có chút điên kia xông lên phía trước nhất, thì phía sau Chân Long, Bạch Hổ, Chu Tước cùng con Yêu Hầu cầm kim côn cùng nhau đánh tới. Mấy đạo đại trận cuối cùng mặc dù được mọi người toàn lực duy trì, nhưng vẫn không ngăn được mấy tên chiến lực kinh người này. "Đại nhân!!! Chúng ta không chống nổi!!!" Theo từng tiếng kinh hô, đạo phòng ngự đại trận cuối cùng bị Dương Đính Thiên và đồng bọn hợp lực công phá. Đến đây! Hơn trăm đạo pháp trận phòng ngự được bố trí từ trước của hai đại hải vực, toàn bộ bị đánh tan. Mà tên Bình Thiên Ngưu Ma Đại Thánh vẫn luôn không ra tay, giờ phút này cũng bắt đầu chuyển động. "Lập tức đuổi theo, xông vào Huyền Trần Hải!" "Xông lên a!!!" "Giết nha!!!" Tim Bạch Thượng Nguyên hoàn toàn chìm xuống. Xong! Cuối cùng vẫn là không đợi được viện quân Ngũ Trang đến. Nhưng sự đã đến nước này, hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều gì, nhất định phải nghênh chiến. "Tất cả mọi người, theo ta ứng chiến!!!" Bạch Thượng Nguyên cao giọng rống to, ý đồ ủng hộ sĩ khí. Nhưng nhìn lại, chỉ thấy những người của Tinh Tú Tiên phủ mình mặt lộ vẻ kiên nghị, còn người của thế lực khác thì ai nấy đều mặt trắng bệch, gần như không nhìn thấy chút ý chí chiến đấu nào. "Chu Huynh, mau chóng dẫn người ứng chiến!" Bạch Thượng Nguyên chỉ có thể vội vàng nói một tiếng với Chu Vô Vi ở bên cạnh, sau đó dẫn đầu xông lên. Ngay sau đó, những người của Tinh Tú Tiên phủ cũng theo sát lên. Sau đó mới là những người của thế lực Tinh Túc Hải khắp nơi, bọn hắn có chút do dự, nhưng vẫn lựa chọn đi theo Bạch Thượng Nguyên. Trong lòng Chu Vô Vi vô cùng sợ hãi. Trước đó tam đại tiên phủ của bọn hắn đã giao chiến với đại quân bạo động một lần, kết quả là đại bại mà về. Ngay cả Kim Quang Hải cũng bị luân hãm. Lần đó đã để lại bóng ma trong lòng Chu Vô Vi. Giờ phút này lại lần nữa giao chiến, Chu Vô Vi vừa lên trận trong lòng đã sợ mất ba phần, lại thêm nhìn thấy đám Dương Đính Thiên lợi hại như vậy, càng thêm kinh hãi. Chu Vô Vi thậm chí đã tính trước đường chạy trốn cho mình. Nhưng thấy Bạch Thượng Nguyên đã xông lên, Chu Vô Vi cũng vô cùng bất đắc dĩ. Nếu như mình không lên, chẳng phải là quá kém cỏi sao? "Không được, vẫn phải tìm đường rút lui trước đã, nếu thực sự không chịu nổi, ta sẽ lập tức đào tẩu!" Chu Vô Vi đã tính toán xong hết thảy, lúc này cũng vung tay, chào hỏi tất cả tu sĩ Huyền Trần Hải theo mình tiến lên ứng chiến. Nhưng ngay khi giao chiến vừa bắt đầu, cục diện gần như đã bày ra một trạng thái nghiêng hẳn về một bên. Hai đại hải vực tụ tập không ít cường giả, nhưng so với chiến trận của hỗn loạn ba biển, vẫn còn chênh lệch quá lớn. Không nói những cái khác, chỉ riêng một mình Bình Thiên Ngưu Ma Đại Thánh thôi cũng không phải hai đại hải vực có thể đối phó. Huống chi còn có Long Đại, Dương Đính Thiên và đồng bọn, chiến lực cũng rất mạnh. Kim Tiên bình thường căn bản không phải đối thủ của chúng. Lúc Long Đại và đồng bọn mới phi thăng lên, cùng lắm cũng chỉ là trình độ hơi mạnh hơn Địa Tiên bình thường một chút. Con Thanh Long ở Ngọc Long Tông đã có thể dễ dàng nắm lấy bọn chúng. Nhưng Long Đại và đồng bọn ở loại địa phương như hỗn loạn ba biển, đơn giản chính là như cá gặp nước. Ở hỗn loạn ba biển, bọn chúng đã trải qua không ít ma luyện, huyết mạch thánh thú của bản thân cũng ngày càng cường đại hơn dưới sự tẩy rửa của tiên khí. Nhưng nguyên nhân thực sự là những nội tình bọn chúng đã có được từ khi chiến đấu ở Phù Vân Sơn. Đây mới là điều mà bất kỳ cơ duyên hay ma luyện nào cũng không thể so sánh được. Chỉ có người đã từng trải qua ở Phù Vân Sơn mới có thể hiểu rõ điều này. Mặc dù Long Đại và đồng bọn còn chưa đột phá đến cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, nhưng về chiến lực, bọn chúng đã không kém gì Thái Ất Kim Tiên bình thường, sự khác biệt chỉ là ở chỗ chưa đưa mệnh cách vào trong đại đạo mà thôi. "Ngao ngao ngao ngao!!!" Dương Đính Thiên có thể nói là tồn tại sáng chói nhất trong đại chiến. Nó giống như một con chó hoang bị tuột xích, mạnh mẽ đâm vào đám đông. Nơi nó đi qua, người ngã ngựa đổ! Hết lần này đến lần khác vẫn không có ai có thể ngăn được nó. Cứ đâm tới đâm lui, Dương Đính Thiên đã một mình xông vào vô số cường giả của hai đại tiên phủ. "Nhanh! Con Kỳ Lân này đã tách rời khỏi đám yêu ma kia, bắt nó trước!" Mặt Chu Vô Vi lộ vẻ vui sướng, tranh thủ thời gian hô hào đám người trước tiên bắt lấy Dương Đính Thiên. Chỉ cần bắt được con Kỳ Lân này, coi như trận đại chiến này nhóm mình bại, thì cũng có thể xem như có chút công lao, đến lúc đó trước mặt Ngũ Trang Thượng Tiên cũng không đến nỗi quá khó coi. Chu Vô Vi mang theo một đám cao thủ lập tức vây lấy Dương Đính Thiên. Mà Dương Đính Thiên cũng hai mắt tỏa sáng, thập phần hưng phấn nhìn chằm chằm Chu Vô Vi. "Ha ha ha ha! Bản đại gia vận khí thật tốt, xem ta lại bắt thêm một tổng trấn nữa!" Nó vẫn không quên quay đầu dặn dò Long Đại và đồng bọn. "Những người này đã bị ta bao vây, các ngươi đừng có đến đây dính vào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận