Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 840: Lão già lừa đảo Trương Tam Phong

Chương 840: Lão già lừa đảo Trương Tam Phong
Tuệ Không ngần ngại nhiều lần, đúng là vẫn không nói ra “chân tướng”.
Theo Tuệ Không, Diệp Thanh Vân không thể nào không phân biệt được linh khí và thiên địa bản nguyên khác nhau.
Diệp Thanh Vân đây là cố ý làm vậy.
Muốn mượn điều này để khích lệ bọn hắn.
Tuệ Không nghĩ như vậy một hồi, tức khắc liền cảm thấy tự mình rất có lý.
Diệp Thanh Vân kia là nhân vật cỡ nào?
Tuệ Không đi theo đã lâu như vậy, đã sớm hiểu rõ.
Nếu ngươi theo lẽ thường để nhìn nhận Diệp Thanh Vân, thì chỉ định là nhìn không rõ ràng, còn làm bản thân thêm mơ hồ.
Nhưng chỉ cần ngươi xuôi theo suy nghĩ của Diệp Thanh Vân mà nghĩ, vậy đơn giản hơn nhiều.
“Chúc mừng thánh tử!”
Tuệ Không không nói nhiều, trực tiếp nói lời chúc mừng.
Chúng tăng thấy vậy, cũng đi theo Tuệ Không đồng thanh.
“Chúc mừng thánh tử!”
Diệp Thanh Vân mừng như nở hoa.
Kích động không thôi vận chuyển lấy “linh khí” mà bản thân thật vất vả mới có được.
Trong lòng Diệp Thanh Vân rất không bình tĩnh.
Bản thân xuyên qua tới, bị nhốt trên Phù Vân sơn mười năm.
Mỗi ngày học đủ thứ đồ kỳ quái.
Sau khi đạt được tự do, thì đã được ba năm rồi.
Ba năm thời gian!
Diệp Thanh Vân nhiều lần thử tu luyện.
Nhưng vẫn luôn cảm nhận không được sự tồn tại của linh khí.
Hắn gần như đã tuyệt vọng.
Hơn nữa đã chuẩn bị sẵn tâm lý kiếp này chính là một phàm nhân bình thường.
Cũng may ông trời vẫn còn chiếu cố người xuyên việt đáng thương như ta.
Không lâu trước đây cho ta biết bay.
Tuy bay rất chậm.
Nhưng chúng ta dù sao cũng xem như có thể bay.
Chỉ cần có thể bay, vậy chúng ta không phải là người phàm nữa rồi.
Ừ. Là một phàm nhân biết bay.
Hiện tại tốt rồi.
Linh khí cũng xuất hiện rồi.
Vậy chẳng phải sẽ sớm vươn tới đỉnh cao cuộc đời sao?
“Thì ra ta là kiểu chậm nóng!”
Diệp Thanh Vân tự cảm thán một phen.
Tuy rằng linh khí này tới hơi muộn.
Nhưng dù thế nào, có vẫn tốt hơn không.
Với tài nguyên mình có bây giờ, chỉ cần ra sức tu luyện, tu vi phỏng chừng sẽ rất nhanh tăng lên.
Đương nhiên.
Diệp Thanh Vân cũng không mong muốn sau này mình sẽ lợi hại thế nào.
Mục đích lớn nhất của hắn khi tu luyện, một là vì có thể sống lâu hơn mấy trăm ngàn năm.
Mặt khác, chính là thỏa mãn lòng tự trọng của một người xuyên việt.
Ta đã xuyên qua rồi, nếu không tu luyện, thì cũng quá mất mặt.
Luôn cảm thấy mình không xứng làm một người xuyên việt.
“Tuệ Không, hiện tại ta có thể xem như là Khai Linh sơ kỳ không?”
Diệp Thanh Vân hỏi Tuệ Không.
Tuệ Không mặt đầy lúng túng gật đầu.
“A Di Đà Phật, xem như vậy đi.”
Trời mới biết Tuệ Không đã nói ra câu này như thế nào.
Hắn lặng lẽ thở dài trong lòng.
Phật Tổ a.
Ta cũng không cố ý nói dối.
Nghĩ đến Phật Tổ người quen biết với thánh tử, chắc là sẽ không trách tội tiểu tăng.
“Khai Linh sơ kỳ, cũng được đó.”
Diệp Thanh Vân ngược lại không có gì chưa hài lòng.
Hắn đến thế giới này cũng lâu rồi, rất rõ ràng cảnh giới tu hành ở thế giới này.
Khai Linh cảnh, là cảnh giới bắt đầu của tất cả người tu luyện.
Khai Linh.
Đúng như tên gọi, chính là có khả năng cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa linh khí, sau đó thông qua công pháp tu luyện của bản thân, đem linh khí thiên địa nhét vào trong cơ thể.
Sau đó luyện hóa, nắm giữ thiên địa lực.
Diệp Thanh Vân nghĩ thầm, bản thân đã từng tu luyện không ít công pháp, cũng không biết là loại công pháp nào đột nhiên có tác dụng.
Diệp Thanh Vân vui vẻ trở về trên núi.
Trên nửa đường còn nhất thời hứng khởi, hai tay đưa về phía trước, trực tiếp cất cánh.
Diệp Thanh Vân còn kinh ngạc phát hiện.
Tốc độ bay của mình, cũng trở nên nhanh hơn một chút.
Trước kia cất cánh lên, tốc độ bay của bản thân giống như người đi bộ.
Còn bây giờ.
Đã có thể tương đương với tốc độ chạy của người bình thường.
Tuy vẫn rất chậm.
Khác xa với tốc độ ngự không phi hành của người tu luyện bình thường.
Nhưng như trước khiến Diệp Thanh Vân vui mừng không thôi.
Đây là một khởi đầu tốt đẹp.
Chứng tỏ ta, Diệp Thanh Vân cuối cùng cũng sắp quật khởi rồi.......
Ma nguyên lại đến nữa!
Như trước là nhập vào người một gã đàn ông khôi ngô, giết đến kinh thành Đại Chu.
Cao thủ thần triều Đại Chu không phải là đối thủ của ma nguyên, cho dù cưỡng ép ra tay, cũng chỉ sẽ bị ma nguyên giết chết.
Cho nên chỉ có thể để Cơ Hạo Huyền tự mình ra tay.
Dựa vào tam bảo Đại Chu trong tay, ma nguyên lại một lần bị Cơ Hạo Huyền đánh lui.
Nhưng Cơ Hạo Huyền không có chút vui sướng cùng đắc ý sau khi chiến thắng.
Ngược lại càng thêm lo sầu.
Ma nguyên này đánh không lại thì bỏ chạy, sau đó qua một đoạn thời gian lại đến tiếp.
Cứ như vậy mãi, kinh thành của bản thân làm sao có ngày yên ổn được?
Quả nhiên như dự đoán!
Mấy ngày kế tiếp.
Ma nguyên gần như mỗi ngày đến một chuyến.
Mỗi lần đến đều mở miệng muốn mình giao Trương Tam Phong ra.
Mỗi lần Cơ Hạo Huyền chỉ có thể ra tay đánh một trận, rồi đánh lui ma nguyên.
Mà bên trong hoàng cung, lão giả xem tướng Trương Tam Phong bị Cơ Hạo Huyền giữ lại trong hoàng cung, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao mình lại ở trong hoàng cung này.
Hắn quả thực là xem tướng.
Cũng hiểu được một ít thủ đoạn xem tướng.
Nhưng nhiều nhất cũng chỉ là nửa vời mà thôi.
Phần nhiều vẫn là dựa vào vẻ ngoài cao nhân của mình để giả danh lừa bịp.
Nào có nhiều cao nhân như vậy?
Tất cả đều là nói xạo!
Trước đó nghe nói bệ hạ Đại Chu đang tìm người tên Trương Tam Phong, lão giả xem tướng còn tưởng là thời cơ đại phú đại quý của mình đến rồi.
Nên đã đi vào trong cung, hơn nữa còn thuận lợi được bệ hạ giữ lại.
Vốn tưởng rằng bản thân có thể lên như diều gặp gió.
Không ngờ.
Ở bên ngoài lại có một tên điên khủng bố, ngày nào cũng đòi giết vào, khiến Trương Tam Phong mỗi lần đều sợ đến trốn ở dưới giường.
Đến khi tên điên kia bị bệ hạ đánh lui, hắn mới dám từ dưới giường chui ra.
Trương Tam Phong có chút hối hận rồi.
Sớm biết như vậy, mình vẫn nên ở ngoài đường xem tướng thì hơn.
Hiện tại thì tốt rồi.
Suốt ngày thấp thỏm lo âu, ngày này thật không dễ sống.
Trương Tam Phong cũng không phải chưa từng nghĩ nói với Cơ Hạo Huyền rằng bản thân chỉ là một thầy tướng số, không có tài cán gì khác.
Nhưng Trương Tam Phong cũng biết rõ, một khi mình nói ra chân tướng, thì chính là tội khi quân.
E là Cơ Hạo Huyền nổi giận, liền bẻ răng rắc mình luôn.
Hiện tại Trương Tam Phong đúng là đâm lao thì phải theo lao.
Không biết phải làm gì bây giờ.
Cơ Hạo Huyền đã trở về.
Hơn nữa triệu kiến Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong đi đến đại điện, vẫn là vẻ tiên phong đạo cốt.
Chỉ là hôm nay, Cơ Hạo Huyền có vẻ không giữ được bình tĩnh nữa.
“Lão tiên sinh, ma nguyên kia hết lần này đến lần khác gây sự, trẫm cũng thật sự không có cách nào đối phó, không biết lão tiên sinh có thượng sách gì không? Có thể một lần giải quyết dứt điểm ma nguyên cho rồi?”
Trong lòng Trương Tam Phong thầm kêu khổ.
Ngươi nhờ ta xem tướng, ta còn có thể hồ đồ bịa vài câu cho ngươi.
Chuyện đánh đấm thật sự này, ta biết làm thế nào đây?
Bất quá lão già này đúng là có bản lĩnh.
Dù sao quanh năm đi lừa gạt, vẫn chưa bị ai tính kế, sao cũng phải có vài chiêu.
“Bệ hạ.”
Trương Tam Phong hơi khom người, bình tĩnh ung dung.
Trên mặt dường như mang vẻ đã tính trước mọi việc.
“Lão tiên sinh có thượng sách?”
Cơ Hạo Huyền lập tức mong chờ.
“Bệ hạ, ma nguyên kia chính là một đại ma đầu tội ác tày trời, muốn hàng phục được nó, tất yếu cần vật có chính khí nhất giữa thiên địa, mới có thể khắc chế!”
Trương Tam Phong nghiêm túc nói.
“Vật chính khí nhất giữa thiên địa?”
Cơ Hạo Huyền vẻ mặt hoang mang.
“Đó rốt cuộc là vật gì?”
“Chính là nước tiểu đồng tử!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận