Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 424: Ta đi

Chương 424: Ta đi
"Diệp công tử, ngươi đây là?" Đông Phương Túc đầy mặt nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân cười cười, lau mặt một phen bột mì.
"Ta đang làm bánh Trung Thu."
Làm bánh Trung Thu?
Đông Phương Túc vẻ mặt hoang mang.
Bánh Trung Thu là cái gì vậy?
Vì sao cũng chưa từng nghe nói qua?
Đông Phương Túc cũng không quá quấn quýt, có lẽ là Diệp Cao Nhân lại đang làm cái gì đồ vật cao thâm khó dò.
"Diệp công tử, tại hạ có việc muốn nhờ." Đông Phương Túc nói.
"Hả? Sự tình gì?" Diệp Thanh Vân có chút ngạc nhiên.
Hắn biết rõ Đông Phương Túc trong khoảng thời gian này hẳn là đang vội vàng cùng Tư Mã gia đánh nhau, thế nào đột nhiên chạy đến chỗ mình?
"Là như vậy..."
Ngay lập tức, Đông Phương Túc đem những khó khăn mà bọn mình đang đối mặt nói cho Diệp Thanh Vân.
"Hy vọng Diệp công tử có thể mời đến cao thủ Ngũ Hành thiên tông, tương trợ bọn ta đánh bại Tư Mã Diễm kia." Đông Phương Túc nói xong, lại đối với Diệp Thanh Vân khom người cúi đầu.
Diệp Thanh Vân vừa nghe là chuyện này, lập tức có chút khó xử.
Hắn tuy có chút giao tình với Hậu Thổ Huyền Tông, nhưng theo Diệp Thanh Vân, cái giao tình này cũng không sâu lắm.
Muốn tự mình làm người trung gian, đi mời cao thủ Ngũ Hành thiên tông đến trợ chiến, bản thân thực sự có mặt mũi lớn như vậy sao?
Diệp Thanh Vân đối với điều này vô cùng nghi ngờ.
Nhưng Đông Phương Túc đã cầu đến tận đây, nếu không giúp một chút thì không khỏi có chút quá không hợp lý.
Diệp Thanh Vân nghĩ một chút, nói: "Ta chỉ có thể thử xem, người ta cũng không nhất định chịu cho ta mặt mũi."
Đông Phương Túc nghĩ thầm, ai dám không cho ngươi Diệp Cao Nhân mặt mũi?
"Đa tạ Diệp công tử!"
Lúc này, Diệp Thanh Vân cầm ra ngọc giản đưa tin, đây là Đại Nham Tùng để lại cho Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân thao túng một lát, gãi gãi đầu.
"Cái đồ chơi này dùng như thế nào?"
Đông Phương Túc: "..."
Diệp Thanh Vân đích xác không biết dùng ngọc giản đưa tin.
Vật này cần linh khí thúc giục mới có thể liên lạc.
Trên người Diệp Thanh Vân một chút linh khí cũng không có, cầm ngọc giản đưa tin cũng không biết nên dùng thế nào.
"Hay là ngươi làm đi?" Diệp Thanh Vân muốn đưa ngọc giản đưa tin cho Đông Phương Túc.
Đông Phương Túc đáp: "Ta rót linh khí vào."
Chỉ thấy Đông Phương Túc rót một tia linh khí vào bên trong ngọc giản đưa tin.
Ngọc giản đưa tin tức khắc sáng lên.
Diệp Thanh Vân hắng giọng một cái.
"Đại tông chủ đúng không?"
"Gần đây có bận không?"
"Ha ha, không có chuyện gì lớn, chỉ là mời ngươi qua ăn bữa cơm."
"Đúng đúng đúng, ngươi không cần mang theo lễ vật gì, chỉ là một bữa cơm rất đơn giản."
"Đúng rồi, tiện thể mang mấy cao thủ quy khiếu cảnh là được."
"Khụ khụ khụ, tốt tốt."
Nói xong, ngọc giản đưa tin an tĩnh lại.
Đông Phương Túc vẻ mặt mong đợi nhìn Diệp Thanh Vân.
"Diệp công tử, thế nào rồi?"
Diệp Thanh Vân gãi gãi mặt.
"Đại tông chủ đã đang trên đường đến rồi."
"Tốt! Đa tạ Diệp công tử!"
Đông Phương Túc lại lần nữa khom người cúi đầu.
Diệp Thanh Vân xua xua tay: "Ta chuẩn bị một chút đã."
Ngay lập tức, Diệp Thanh Vân lại vào phòng bếp.
Đông Phương Túc ở trong sân nhỏ kiên nhẫn chờ đợi.
Một canh giờ sau.
Hai đạo thân ảnh từ chân trời vụt qua.
Tiếp đó rơi xuống trên đỉnh núi.
Đông Phương Túc giật mình đứng dậy.
Người đến chính là Đại Nham Tùng.
Mà bên cạnh Đại Nham Tùng, còn đi cùng một người mặc váy áo màu bạc thanh lệ, dung mạo xuất chúng, khí chất thoát tục.
Đại Nham Tùng cùng cô gái thanh lệ kia đầu tiên là nhìn Đông Phương Túc.
"Các hạ là?" Đại Nham Tùng mở miệng hỏi.
Đông Phương Túc lập tức khom mình hành lễ: "Tại hạ Thiên Võ Vương Triều Đông Phương Túc, bái kiến hai vị tiền bối!"
Tuy rằng Đông Phương Túc là hoàng đế Thiên Võ Vương Triều, nhưng Ngũ Hành thiên tông có địa vị cao hơn so với bảy đại vương triều.
Dù sao cũng là tông môn ẩn thế, đã tồn tại ở Nam Hoang từ lâu, xa xưa hơn bảy đại vương triều.
Bất kể là từ địa vị hay từ tu vi, Đông Phương Túc gọi hai người họ một tiếng tiền bối đều không có gì quá đáng.
"Nguyên lai là Võ Hoàng bệ hạ." Đại Nham Tùng hơi sửng sốt, cô gái thanh lệ kia cũng thêm mấy phần ngạc nhiên.
Diệp Thanh Vân đi ra.
Hắn vẫn đang đeo tạp dề, chỉ là bột mì trên mặt đã rửa sạch.
"Đại tông chủ, gọi ngươi qua đây một chuyến thật là có lỗi." Diệp Thanh Vân có chút áy náy nói.
Đại Nham Tùng liên tục khoát tay.
"Diệp công tử nói đùa, có thể được Diệp công tử mời, đó là vinh hạnh của ta Đại Nham Tùng."
Hắn quay sang phía cô gái thanh lệ.
"Diệp công tử, vị này là tông chủ Ngự Thủy Nguyên Tông, Mục Thu Thủy."
Ngự Thủy Nguyên Tông!
Cũng giống Hậu Thổ Huyền Tông, chính là một trong Ngũ Hành thiên tông.
Mà cô gái thanh lệ này, thế mà lại chính là tông chủ Ngự Thủy Nguyên Tông, Mục Thu Thủy.
"Bái kiến Diệp công tử." Mục Thu Thủy hướng Diệp Thanh Vân hơi chắp tay.
Trong lòng nàng rất nghi hoặc.
Bởi vì Diệp Thanh Vân trong mắt nàng, rõ ràng chỉ là một phàm nhân tầm thường.
Trên người không có bất kỳ dao động linh khí nào, không có nửa điểm tu vi.
Sao có thể giống với những gì Đại Nham Tùng nói, là thế ngoại cao nhân?
Nàng cảm thấy mình có phải bị lừa rồi không?
Bất quá Mục Thu Thủy không thể hiện ra.
"Nguyên lai là Mục tông chủ, đã nghe danh đã lâu!"
Diệp Thanh Vân vội vàng ôm quyền đáp lễ.
Thực tế hắn hoàn toàn chưa từng nghe đến.
Bất quá người ta dáng dấp thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa khí chất lại thanh lạnh cao ngạo.
Thật sự là kiểu nữ thần cao lãnh.
Trong lòng Diệp Thanh Vân có chút buồn.
Hắn đặc biệt thích kiểu người có khí chất như vậy.
Chỉ tiếc Diệp Thanh Vân cũng biết bản thân là phàm nhân, so với người ta là đường đường tông chủ thì thật sự là quá giản tiện rồi.
Người ta hoàn toàn không coi hắn ra gì.
"Diệp công tử, rốt cuộc có chuyện gì mà gọi bọn ta đến đây?" Đại Nham Tùng hỏi.
Hắn biết Diệp Thanh Vân khẳng định không phải mời hắn đến ăn cơm.
Nếu không, sao có thể gọi hắn mang theo nhiều cao thủ quy khiếu cảnh như vậy.
Vừa nghe liền biết là có chuyện.
Bây giờ lại thấy Đông Phương Túc ở đây, Đại Nham Tùng càng thêm chắc chắn là có chuyện.
Diệp Thanh Vân cũng không giấu diếm, ngay lập tức kể lại sự tình cho hai người nghe.
"Chuyện là như vậy, hi vọng hai vị có thể ra tay tương trợ." Diệp Thanh Vân nói.
Đại Nham Tùng gật gật đầu: "Nếu Diệp công tử đã lên tiếng, vậy ta tự nhiên nghe theo."
Đông Phương Túc vô cùng vui mừng.
"Đa tạ Đại tông chủ!"
Đại Nham Tùng ừ một tiếng, lại nhìn về phía Mục Thu Thủy bên cạnh.
"Mục tông chủ, ý của ngươi thế nào?"
Mục Thu Thủy không nói lời nào, nhưng thật ra nàng không quá tình nguyện.
Dù sao Ngũ Hành thiên tông vẫn luôn siêu nhiên thế ngoại, chuyện ở Nam Hoang không có liên quan gì đến bọn họ.
Cho dù bảy đại vương triều có đánh nhau đến tan nát, cũng không ảnh hưởng đến Ngũ Hành thiên tông.
Hiện tại chỉ vì Diệp Thanh Vân nói một câu mà để hai người bọn họ đi đối phó lão tổ Tư Mã gia.
Điều này làm cho Mục Thu Thủy có chút không vui trong lòng.
Nàng cũng rất kỳ quái, vì sao Đại Nham Tùng lại cung kính với Diệp Thanh Vân như vậy?
Thật kỳ cục.
Thấy Mục Thu Thủy không nói lời nào, Đại Nham Tùng trong lòng lộp bộp một chút.
Hắn biết rõ Mục Thu Thủy có tính tình cao ngạo, lúc này chắc chắn là cảm thấy bị người khác sai khiến, trong lòng cho nên không thoải mái.
Đại Nham Tùng vội vàng âm thầm truyền âm: "Mục tông chủ, cô xem thử xung quanh xem sao."
Mục Thu Thủy đôi mày liễu hơi nhíu lại.
Xem xung quanh?
Xung quanh bình thường không có gì đặc biệt, có gì đáng xem chứ?
Ánh mắt Mục Thu Thủy thoáng di chuyển.
Vừa nhìn, sắc mặt nàng lập tức cứng đờ.
"Mục tông chủ, chỉ cần chúng ta đi chuyến này, quay về chắc chắn không thiếu chỗ tốt đâu." Đại Nham Tùng tiếp tục âm thầm nói.
"Ta đi!!!" Mục Thu Thủy lập tức nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận