Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 860: Đã nói xong xinh đẹp nữ đệ tử đâu?

Chương 860: Đã nói xong nữ đệ tử xinh đẹp đâu?
Trần Hiên cũng có chút sợ hãi. Ban đầu hắn không để Lãnh Mộ Tuyết vào mắt. Bởi vì trong tam cung, Thần Nguyệt Cung đã suy yếu từ lâu. Thực lực của Lãnh Mộ Tuyết vẫn luôn bị cho là rất bình thường. Trần Hiên tuy thực lực cũng rất tầm thường, nhưng thân là Thiếu cung chủ của Nhật Diệu Cung, hắn cảm thấy mình hoàn toàn có thể coi thường Lãnh Mộ Tuyết. Có thể không ngờ tới, tu vi của Lãnh Mộ Tuyết lại thâm hậu đến vậy. Quy Khiếu hậu kỳ! Cái này đã không kém cha của hắn là bao nhiêu rồi. Lãnh Mộ Tuyết rốt cuộc tu vi trở nên mạnh mẽ như vậy từ khi nào?
Trần Hiên lấy lại bình tĩnh, lúc này mới mở miệng: “Lãnh cung chủ, hà tất phải tức giận như thế? Ta chẳng qua là hiếu kỳ Lãnh cung chủ mời tới vị khách nào mà thôi.”
Nói xong, Trần Hiên nháy mắt với hai lão giả. Hai lão giả hiểu ý, vội vàng thu liễm khí tức bản thân, lui về sau lưng Trần Hiên. Lãnh Mộ Tuyết thấy thế, lúc này mới thu hồi khí tức. Không khí có chút hòa hoãn.
Diệp Thanh Vân lại là mang theo búa, mắt nhìn chằm chằm Trần Hiên kia. Không biết vì sao, hắn chính là cảm thấy tên tiểu tử mặt đen này rất khó ưa. Hay là mình cho hắn một đòn đánh lén? Tặng cho hắn một búa vào sau đầu? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi. Mình vừa mới bắt đầu tu luyện, mới chỉ ở Khai Linh kỳ mà thôi. Không thể quá kiêu ngạo. Diệp Thanh Vân thu hồi búa.
“Không tiễn.” Lãnh Mộ Tuyết lạnh lùng nói.
Trần Hiên thần sắc lúng túng, mang theo hai lão giả vội vàng rời khỏi phi thuyền. Lãnh Mộ Tuyết không tiếp tục để ý tới Trần Hiên, thúc giục phi thuyền, trực tiếp bay đi.
Đợi đến khi phi thuyền rời đi, sắc mặt Trần Hiên liền hoàn toàn u ám.
“Thiếu cung chủ, chuyện này có chút kỳ quái.” Lão giả áo tím nhíu mày.
“Đúng vậy, Lãnh Mộ Tuyết này khi nào có tu vi cao cường như vậy? Chẳng lẽ Thần Nguyệt Cung của nàng có cơ duyên to lớn nào?” Lão giả áo trắng cũng tiếp lời.
“Còn có cả Diệp Thanh Vân, Quốc sư Đại Đường kia, người này tu vi thì không nhìn ra được, nhưng bảo vật trong tay lại rất lợi hại.”
Ánh mắt Trần Hiên nhìn về phía phi thuyền đi xa, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: “Tu vi nàng có cao tới đâu thì sao? Nhật Diệu Cung ta có cách thu thập nàng. Thần Nguyệt Cung vốn nên là vật trong tay của Nhật Diệu Cung ta rồi, nếu như nàng không biết điều, vậy đừng trách Nhật Diệu Cung ta không khách khí!”
Trần Hiên xoay người bay đi. Hai lão giả lập tức theo sau. Bọn hắn cũng không trở về Nhật Diệu Cung, mà là thẳng đến một hướng, đó là hướng Thiên Cung! Chuyến đi của ba người Trần Hiên vốn là hướng Thiên Cung mà đến. Chỉ là không ngờ lại gặp Lãnh Mộ Tuyết trên nửa đường nên mới có màn nhạc đệm nhỏ này.
......
Phía trên phi thuyền, Lãnh Mộ Tuyết có chút áy náy nhìn Diệp Thanh Vân. Do dự một hồi, Lãnh Mộ Tuyết vẫn là muốn giải thích với Diệp Thanh Vân một chút.
“Diệp công tử, chuyện vừa rồi là ta không xử lý chu toàn, để cho Trần Hiên mạo phạm Diệp công tử.”
Diệp Thanh Vân cười cười: “Không sao, ta cũng không để trong lòng.”
Lãnh Mộ Tuyết thở ra một hơi. Nàng có chút lo lắng rằng chuyện này sẽ khiến tâm tình của Diệp Thanh Vân không tốt. Thật vất vả mới mời được Diệp Thanh Vân tới, lại không thể vì chuyện này mà làm hỏng tâm tình của hắn.
“Trần Hiên kia, là Thiếu cung chủ của Nhật Diệu Cung sao?” Diệp Thanh Vân đột nhiên hỏi.
Lãnh Mộ Tuyết ừ một tiếng: “Đúng vậy, hắn là Thiếu cung chủ của Nhật Diệu Cung, cung chủ đương đại Trần Bất Tú chính là cha của hắn.”
Trần Bất Tú? Cái tên này khiến Diệp Thanh Vân không nhịn được nhắc mãi một chút. Nghe cứ kỳ quái.
“Thiếu cung chủ mà, ngang ngược càn rỡ một chút cũng là bình thường.” Diệp Thanh Vân qua loa nói một câu.
Lãnh Mộ Tuyết lại là kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ… hành vi của Trần Hiên đã triệt để chọc giận Diệp Thanh Vân? Diệp Thanh Vân tuy ngoài mặt thì như mây trôi nước chảy, nhưng trên thực tế đã tuyên án tử hình cho Nhật Diệu Cung? Lãnh Mộ Tuyết không chút nghi ngờ. Nếu như Diệp Thanh Vân thật muốn tiêu diệt Nhật Diệu Cung mà nói, chỉ sợ căn bản không có gì khó khăn. Thậm chí... Tam Cung Lục Viện ở hải ngoại, trong mắt Diệp Thanh Vân cũng chỉ là mây bay mà thôi. Lãnh Mộ Tuyết tức khắc lo lắng. Nàng không biết Diệp Thanh Vân trong lòng đến cùng nghĩ cái gì. Trong mắt Lãnh Mộ Tuyết, Diệp Thanh Vân vẫn luôn là người cao thâm khó dò như vậy. Tâm tư lại càng khó mà phỏng đoán. Ai cũng không biết, hắn đến cùng nghĩ đến cái gì.
Diệp Thanh Vân đích xác đang suy nghĩ một chuyện. Hắn suy nghĩ rằng, sau khi đã đến Thần Nguyệt Cung, thấy nhiều nữ đệ tử xinh đẹp, phải làm sao để duy trì dè dặt? Tuyệt đối không thể lộ ra vẻ hạ lưu! Cho dù nội tâm ta đây là Diệp Thanh Vân có hạ lưu, nhưng hành vi tuyệt đối không thể hạ lưu. Nếu không mặt mũi ta, Diệp Thanh Vân này đặt vào đâu? Lỡ như có mấy nữ đệ tử xinh đẹp cố tình đến trêu ghẹo ta thì sao? Dù sao ta Diệp Thanh Vân dù sao cũng tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, còn có chút tuấn lãng bất phàm. Chắc chắn sẽ có một hai, hoặc là ba bốn, có thể là năm sáu nữ đệ tử có suy nghĩ không an phận đối với ta. Ai! Thật khổ não a.
Diệp Thanh Vân bên này đang suy nghĩ lung tung. Mà Lãnh Mộ Tuyết thì lo lắng chờ đợi.
Cứ như vậy, phi thuyền rốt cục đến Thần Nguyệt Cung. Thần Nguyệt Cung tọa lạc trên một hòn đảo nhỏ vô cùng rộng lớn, đảo này tên là Minh Nguyệt Đảo. Trên đảo sản vật phong phú, có hơn một trăm vạn dân thường sinh sống. Mà Thần Nguyệt Cung, nằm ở trung tâm Minh Nguyệt Đảo. Một tòa cung điện rộng lớn đứng sừng sững trên ba đỉnh núi. Phía trên cung điện, treo một vành trăng khuyết bằng ngọc, trông có chút đồ sộ. Vầng trăng khuyết đó rõ ràng không phải vật tầm thường, luôn tỏa ra ánh sáng rực rỡ như ánh trăng. Theo lời giải thích của Lãnh Mộ Tuyết, người dân trên đảo Minh Nguyệt đều thờ phụng Thần Nguyệt Cung. Thần Nguyệt Cung cũng đích thực che chở dân chúng trên đảo. Vầng trăng khuyết ngọc kia thực ra là một pháp trận, giúp tất cả sinh linh trên đảo nhận được sức mạnh của nguyệt hoa để làm dịu.
Phi thuyền dừng ở cửa lớn của Thần Nguyệt Cung. Mọi người xuống thuyền. Diệp Thanh Vân vô cùng mong chờ, trong lòng có chút nhỏ kích động. Lập tức sẽ được thấy một đám nữ đệ tử xinh đẹp rồi. Khụ khụ! Phải trấn định! Không thể sắc sắc! Chúng ta không phải người như vậy.
Ầm ầm! Cửa cung chầm chậm mở ra. Diệp Thanh Vân lập tức hưng phấn nhìn lại. Đã thấy bốn người vạm vỡ như tháp sắt bước ra. Diệp Thanh Vân ngẩn người. Không phải nói Thần Nguyệt Cung toàn là nữ đệ tử sao? Sao lại còn có nam nhân? Hơn nữa từng người đều lưng hùm vai gấu, trông thật đáng sợ.
Chỉ thấy bốn đại hán đó trực tiếp quỳ rạp xuống đất. Sau đó phát ra giọng nữ trong trẻo: “Thuộc hạ cung nghênh cung chủ hồi cung!”
Diệp Thanh Vân: “???”
Cái quỷ gì? Bốn tráng hán kỳ quái này, chẳng lẽ là nữ? Đây là những nữ đệ tử xinh đẹp mà ngươi Lãnh Mộ Tuyết nói sao? Lừa người cũng không thể vô lý như vậy chứ?
“Diệp công tử, đây là Trăng nô của Thần Nguyệt Cung ta, các nàng tuy là nữ giới, nhưng lại có thể chất cường tráng hơn người thường.”
Diệp Thanh Vân mặt mày co giật. Cường tráng thì cực kỳ cường tráng. Cánh tay từng người còn to hơn bắp đùi của hắn. Một quyền phỏng chừng có thể đánh Diệp Thanh Vân thành thiểu năng trí tuệ.
Diệp Thanh Vân thầm nghĩ mình bị lừa rồi. Nữ đệ tử xinh đẹp đâu? Có muốn kêu Tuệ Không cõng mình chạy trối chết không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận