Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 708: Ma giáo phục hưng đại nghiệp

Chương 708: Đại nghiệp phục hưng Ma giáo
Rút ra cái hắc bổng lớn như gà trống, nó nhanh chóng trở nên oai phong lẫm liệt. Nó ngẩng đầu ưỡn ngực, run rẩy cái mào gà đỏ như lửa, lộ ra vẻ vô cùng tinh thần. Gà trống lớn lại một lần nhìn về phía con cừu sừng dê không xa, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ gây hấn. Phảng phất như đang nói: "Nhóc con, chúng ta lại đến so tài! Xem gia mổ có chết tươi ngươi không!" Cừu sừng dê vung vẩy móng, cũng mang dáng vẻ muốn đánh nhau ngay.
Diệp Thanh Vân vừa thấy tình hình không ổn, rất sợ chúng nó đánh nhau thật, vội vàng khuyên: "Gà đại ca, đừng kích động, nó chỉ là con cừu đần, loại không có đầu óc, không đáng chấp nhặt với nó."
Cừu sừng dê: "???"
Gà trống lớn nghe thấy vậy thì trái lại lộ ra vẻ hài lòng, không thèm để ý cừu sừng dê nữa. Đã thấy gà trống lớn đưa cổ, dùng mỏ nhọn chỉ chỉ vào bình ngọc trong tay Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân ngẩn người. Sau đó đặt bình ngọc xuống đất. Chỉ thấy gà trống lớn dùng sức mổ một cái, bình ngọc lập tức vỡ tan. Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thanh Vân và những người khác, gà trống lớn trực tiếp hút xác cổ trùng trong bình ngọc vào miệng, trực tiếp ăn. Nhưng lại lộ ra vẻ rất hưởng thụ.
Diệp Thanh Vân một mặt chấn kinh, lập tức cuồng hỉ: "Quá tốt! Cái này nếu không phải là khắc tinh của sâu độc Thây La, thì ta sẽ đứng chổng ngược gội đầu tại chỗ!"
Một họng đã gào chết lũ cổ trùng này, còn bắt xác chúng nó ăn hết. Đây là khắc chế lũ Thây La cổ trùng đến chết đi sống lại rồi. Như vậy chẳng phải sẽ cho lũ Thây La cổ trùng kia phải sống không bằng chết hay sao?
"Gà đại ca, chúng ta đi hoàng cung nha, ta dẫn ngươi đi ăn cho no." Diệp Thanh Vân vội vàng nói. Gà trống lớn gật đầu. Diệp Thanh Vân liền bảo Tuệ Không đi theo mình, rồi mang theo gà trống lớn, chạy thẳng tới hoàng cung...
***
Phía tây Đại Đường. Núi non trùng điệp. Trong vô số núi lớn, có một ngọn núi cao vô cùng bắt mắt. Ngọn núi này, chính là đỉnh Bình Minh danh tiếng lẫy lừng ngày xưa. Năm đó, Nhật Nguyệt Ma Giáo tung hoành Đông Thổ, giáo chúng dưới trướng lên đến hàng triệu, được xưng là đệ nhất thiên hạ giáo phái. Mà tổng đàn của Nhật Nguyệt Ma Giáo, chính là trên đỉnh Bình Minh.
Nhưng sau này, giáo chủ Nhật Nguyệt Ma Giáo là Trương Vô Cấu luyện công tẩu hỏa nhập ma, vô tâm quản lý việc giáo, dẫn đến nội bộ giáo chúng sụp đổ, tranh quyền đoạt thế. Nhật Nguyệt Ma Giáo tự loạn. Đại Đường thừa cơ, điều động đại quân chinh phạt Nhật Nguyệt Ma Giáo, người dẫn binh là Bùi Nguyên Trọng. Sau một hồi đại chiến, Trương Vô Cấu bị bắt, Nhật Nguyệt Ma Giáo bị trọng thương, từ đó mai danh ẩn tích.
Mười mấy năm kế tiếp không ngừng truy quét, khiến tàn dư của Nhật Nguyệt Ma Giáo cũng hoàn toàn tan biến không thấy. Từ đó về sau, Nhật Nguyệt Ma Giáo không hề xuất hiện nữa. Thế gian đều cho rằng, Nhật Nguyệt Ma Giáo đã trở thành lịch sử, sẽ không bao giờ có ngày tái xuất.
Đỉnh Bình Minh hoang vu, có rất nhiều nơi đổ nát tiêu điều, cùng với một cái tế đàn rộng lớn. Trên tế đàn có khắc đồ án mặt trăng và mặt trời, chính là nơi mà năm đó Nhật Nguyệt Ma Giáo cử hành nghi thức trong giáo. Tuy sớm đã hoang vu rách nát, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được sự náo nhiệt của tổng đàn Nhật Nguyệt Ma Giáo năm xưa.
Ba vòng xoáy nước xuất hiện trên không. Từ trong vòng xoáy nước này lại hiện ra ba thân ảnh thần bí mà quỷ dị. Một trong số đó mặc áo choàng đen, lộ ra một con mắt đỏ tươi, những người khác là một người thân hình còng xuống, mặc áo vải xám thô ráp, tay cầm một cây trượng đầu rắn; còn người cuối cùng mặt như quan ngọc, là một nam nhân trẻ tuổi vô cùng thanh tú, có đôi mắt hẹp dài mềm mại quyến rũ. Ba người này cùng lúc xuất hiện ở đây, liếc nhìn nhau.
"Nhiều năm như vậy, chúng ta lại nhớ đến nơi này." Người áo đen có độc nhãn phát ra giọng nói khàn khàn. Trong giọng nói, ẩn ẩn có một tia run rẩy.
"Đúng vậy, đã hơn hai trăm năm rồi." Bà lão mặc áo vải cũng nói.
"Ta vẫn nhớ rõ, năm đó mấy người chúng ta ở đây, đối mặt với hàng vạn giáo chúng, kia là khí khái bừng bừng đến mức nào." Thanh niên tuấn tú khóe miệng mỉm cười, phảng phất đang hồi tưởng về quá khứ. Ba người đều im lặng một lát, ngay sau đó khôi phục bình thường. Chuyện cũ đã qua. Cứ mãi nhớ về quá khứ cũng không có ý nghĩa gì nhiều. Chỉ có kiên định ý chí phục hưng ma giáo, tái hiện sự rầm rộ của Nhật Nguyệt Ma Giáo năm nào, đây mới là tâm nguyện của ba người bọn họ, cũng là tín niệm để ba người sống đến bây giờ.
"Nói về tiến triển của từng người đi." Người áo đen độc nhãn nói. Đề cập đến chính sự, hai người còn lại đều nghiêm mặt.
"Thiên Lang tộc không còn muốn tin ta nữa." Thanh niên tuấn tú dẫn đầu lên tiếng, sắc mặt có chút khó coi. Hai người còn lại đều nhìn hắn.
"Chẳng lẽ bọn chúng cam tâm chịu thất bại à?" Người áo đen độc nhãn hỏi.
Thanh niên tuấn tú hừ một tiếng: "Chẳng phải là do một trận đại bại mà Thiên Lang tộc hoàn toàn bị Đại Đường đánh cho sợ mất mật hay sao? Bất luận là Thiên Lang Vương hay thánh trí giả đều cự tuyệt đối địch với Đại Đường. Nhất là cái tên thánh trí giả kia còn nói đám người phục hưng Ma Giáo chúng ta, lật đổ Đại Đường chỉ là mơ mộng viển vông, căn bản sẽ không thành công." Nghe xong những lời này, sắc mặt của người áo đen độc nhãn và bà lão mặc áo vải đều không được tốt cho lắm.
"Thôi đi, Thiên Lang tộc cũng chỉ là đám không có nổi bật gì, một lần thua trận mà đã khiến chúng mất hết dũng khí." Người áo đen độc nhãn nhàn nhạt nói.
"Thiên Lang tộc tuy cự tuyệt đề nghị của ta nhưng không phải là không có tin tức tốt." Thanh niên tuấn tú nói tiếp.
"Ồ? Còn có tin tốt?" Hai người đều có chút ngạc nhiên.
Thanh niên tuấn tú mỉm cười: "Vị tộc sói ẩn cư trên trời đã đáp ứng giúp chúng ta một lần, chỉ cần thời cơ đến, hắn sẽ hô ứng hành động của chúng ta."
Người áo đen độc nhãn cùng bà lão mặc áo vải đồng thời giật mình, sau đó lộ vẻ vui mừng. Vị tộc sói ẩn cư trên trời, bọn họ biết là ai. Chính là sư đệ của giáo chủ ma giáo Trương Vô Cấu năm xưa, khi Trương Vô Cấu lên làm giáo chủ thì hắn liền lặng lẽ rời khỏi Ma Giáo, cũng bởi vậy chưa từng bị Đại Đường truy sát, sống đến ngày nay.
"Nếu có người đó ra tay giúp đỡ thì khả năng thành công của chúng ta sẽ lớn hơn nhiều." Người áo đen độc nhãn nói. Nói xong, hắn nhìn về phía bà lão mặc áo vải: "U bà tử, còn bà thì sao?"
U bà tử có khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện ra một nụ cười quỷ dị: "Ta đã cấy sâu độc Thây La vào người mấy vị hoàng tử Lý Nguyên Tu rồi, hơn nữa còn xâm nhập vào tận tủy xương, khó mà hóa giải. Tính mạng của chúng, giờ phút này đã nằm trong tay lão bà."
"Tốt!" Người áo đen độc nhãn lộ ra vẻ kính phục.
"Cứ như vậy thì có gì lo mà không diệt được Đại Đường chứ?"
Uy lực của sâu độc Thây La, hai người họ đều rất rõ, đặc biệt là những thủ đoạn của U bà tử. Nàng là hậu duệ của di tộc Tây Nam năm xưa, cũng là số ít người tinh thông hạ cổ của di tộc Tây Nam. Dưới gầm trời, e là không ai am hiểu hạ cổ hơn U bà tử rồi. Ngay cả các hoàng tử Đại Đường như Lý Nguyên Tu cũng đã trúng cổ độc của U bà tử trong lúc thần không biết quỷ không hay.
"Còn ngươi thì sao? Sự tình tiến triển thế nào?" Thanh niên tuấn tú hỏi người áo đen độc nhãn.
Trên mặt người áo đen độc nhãn cũng nở nụ cười: "Mắt ta không nhìn lầm, tiểu tử đó đích xác có tư chất phi phàm, ta đang để hắn tu luyện trong động Huyết Sát. Không bao lâu nữa, thiên hạ sẽ xuất hiện vị giáo chủ ma giáo thứ hai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận