Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 546: Đói bụng nữ hiệp

Chương 546: Đói bụng nữ hiệp Âu Dương Phong? Cẩu trưởng lão trong miệng nhắc mãi rồi một chút. Không có nghe nói qua. Nhưng người này giọng, vừa nghe chính là thế ngoại cao nhân phong phạm a. Khẳng định là bạn tốt của bang chủ nhà mình không thể nghi ngờ rồi. Cẩu trưởng lão càng cung kính.
“Nguyên lai là tiền bối Âu Dương, cửu ngưỡng đại danh!” “Tiểu nhân cẩu Bất Lợi, vừa rồi có nhiều đắc tội, còn xin tiền bối Âu Dương đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho tiểu nhân nha.” Diệp Thanh Vân nhìn thấy tên này. Cẩu Bất Lợi? Tên này thật là đầy đủ điềm xấu. Đã thế nghe sao giống như chó không đếm xỉa? Đây là đâu ra cái nhân tài cho tên này lấy tên vậy?
“Bổn tọa tự nhiên sẽ không cùng ngươi so đo, bất quá đám đệ tử Cái Bang bên cạnh ngươi này hành vi cũng nên tử tế ước thúc một phen rồi.” Diệp Thanh Vân không mặn không nhạt nói ra.
“Đúng đúng đúng, tiểu nhân nhất định sẽ ước thúc bọn chúng nhiều hơn, sẽ không để chuyện hôm nay phát sinh nữa!” Cẩu Bất Lợi liên tục nói.
Diệp Thanh Vân gật gật đầu. Lập tức xoay người rời đi.
Lăng Tiểu Tiểu do dự một chút, vẫn là đi theo sau lưng Diệp Thanh Vân.
“Cung tống tiền bối!” Cẩu Bất Lợi vội vàng khom mình hành lễ. Tiếp đó đưa mắt nhìn Diệp Thanh Vân và Lăng Tiểu Tiểu rời đi. Thẳng đến khi bọn họ triệt để biến mất trong tầm mắt, Cẩu Bất Lợi mới xem như thở ra một hơi.
“Cẩu trưởng lão, thật cứ vậy để cho bọn chúng chạy sao?” Kẻ trước muốn cướp trứng gà của Diệp Vân, gã ăn mày trung niên có chút không cam lòng nói.
Cẩu Bất Lợi liếc hắn một cái. Tiếp đó liền giáng một cái tát như trời giáng. Đánh cho gã ăn mày trung niên kia tại chỗ xoay tròn một vòng, rồi thì một cái mông ngồi trên mặt đất. Nửa bên mặt sưng đến độ không ra hình người nữa. Có thể thấy một bàn tay này ra sức mạnh thế nào. Gã ăn mày trung niên trực tiếp bị đánh choáng váng. Ngồi trên đất từng đợt choáng váng.
Mấy tên ăn mày bốn phía mặt sợ đến đại biến, liên tục câm như hến, ai cũng không dám nói chuyện, sợ chọc giận Cẩu Bất Lợi.
“Đồ vật không biết sống chết, chút nữa thì bởi vì ngươi, để ta đắc tội đại nhân vật!” Cẩu Bất Lợi một mặt u ám nói.
Đầu gã ăn mày trung niên ong ong.
Cẩu Bất Lợi thì lại một lần nữa nhìn về phía hướng Diệp Thanh Vân rời đi.
“Âu Dương Phong này đối với Hồng bang chủ hiểu rõ như thế, tất nhiên là bạn tốt của Hồng bang chủ không thể nghi ngờ, đắc tội bạn tốt của Hồng bang chủ, đừng nói là ta, tất cả mọi người không có kết cục tốt!” Mọi người liên tục dạ vâng. Cẩu Bất Lợi lòng còn sợ hãi. Hắn vạn vạn không ngờ tới, ở loại địa phương này, thế mà lại có dạng đại nhân vật tồn tại? Còn vị tiền bối Âu Dương Phong này tại sao lại bán trứng gà? Chắc chắn là cao nhân yêu thích đặc thù a. Chuyện này có gì kỳ quái? Giống bang chủ Hồng của chúng ta, không phải ưa thích đi khắp nơi trộm thức ăn vừa mới ra khỏi nồi trên bàn của người ta sao? Nghe nói Hồng bang chủ trước kia còn ẩn nấp tại trong ngự thiện phòng của một hoàng cung nào đó, trộm ăn uống tận ba tháng trời. Sợ đến độ ngự trù trong ngự thiện phòng còn tưởng rằng bị ma ám. Có lẽ vị tiền bối Âu Dương Phong này cũng cùng Hồng bang chủ một dạng, có sở thích không giống số đông.
“Xem ra phải hỏi thăm sư tôn một chút, xem xem sư tôn có biết lai lịch của vị tiền bối Âu Dương Phong này không?” Cẩu Bất Lợi nghĩ như vậy.
… “Đi mau! Đi mau!” Diệp Thanh Vân dẫn Lăng Tiểu Tiểu, bước chân nhanh như bay, hốt hoảng mà đi. Lăng Tiểu Tiểu có chút kỳ quái.
“Ngươi làm gì đi nhanh vậy?” Diệp Thanh Vân không vui vẻ đáp: “Vạn nhất bọn ăn mày kia đuổi theo thì phải làm sao?” Lăng Tiểu Tiểu càng nghi hoặc.
“Ngươi không phải là bạn của bang chủ Cái Bang sao? Bọn ăn mày kia sợ ngươi vậy, làm sao lại đuổi theo?” Diệp Thanh Vân cười khổ.
“Nữ hiệp a, ta là lừa bọn chúng, vạn nhất bọn chúng tỉnh táo lại, biết rõ ta lừa bọn chúng, chắc chắn sẽ lại đuổi theo a.” Lăng Tiểu Tiểu một mặt kinh ngạc.
“Ngươi lừa bọn chúng?” “Đúng vậy!” “Nhưng mà những vấn đề của gã đầu trọc ăn mày, ngươi đều trả lời được hết nha.” “Đó thuần túy là mèo mù gặp phải chuột chết thôi.” “Ách...” Lăng Tiểu Tiểu vậy hết chỗ nói.
“Ngươi quay đầu nhìn một chút, động tác đừng quá lớn, xem xem có ai đuổi theo không?” Diệp Thanh Vân có chút lo lắng nói.
Lăng Tiểu Tiểu quay đầu nhìn thoáng qua. Làm Diệp Thanh Vân sợ đến tái mặt.
“Ngươi làm gì mà động tác lớn vậy?” Lăng Tiểu Tiểu trợn mắt.
“Yên tâm đi, bọn ăn mày kia không có đuổi theo.” Diệp Thanh Vân cũng quay đầu nhìn thoáng qua. Thấy quả thật không có ai đuổi theo, tức khắc thở dài một hơi.
“Làm ta sợ muốn chết!” Diệp Thanh Vân nhẹ vỗ về lồng ngực. Hắn xem như đã trải qua nhiều sóng gió. Nhưng mà gặp phải bọn ăn mày không phân biệt phải trái này, thật đúng là có chút sợ hãi.
Diệp Thanh Vân nhìn phương hướng, đi tiếp là có thể đến Phù Vân Sơn. Chỉ cần đến chỗ đó, thì sẽ là địa bàn của hắn. Không cần phải sợ hãi gì nữa. Liền tính bọn ăn mày kia có đuổi theo nữa, vậy còn có Hữu Tuệ Không đợi hòa thượng đến giúp mình ứng phó.
“Nữ hiệp, ta ở trên Phù Vân sơn kia, ngươi bị thương, đến chỗ của ta nghỉ ngơi một chút đi.” Diệp Thanh Vân nói với Lăng Tiểu Tiểu.
Lăng Tiểu Tiểu lắc lắc đầu.
“Thôi đi, ta sẽ không đi.” Vừa dứt lời. Bụng Lăng Tiểu Tiểu phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc. Mặt nàng tức khắc đỏ lên.
Diệp Thanh Vân cũng đã nhận ra, cười hỏi: “Nữ hiệp có phải đói rồi không?” “Không có!” Lăng Tiểu Tiểu lập tức phủ nhận. Đùa sao, người hành tẩu giang hồ, có thể thừa nhận bản thân đói bụng được sao? Cho dù có đói thật, cũng không thể thừa nhận. Bằng không cũng quá mất mặt rồi. Trong miệng tuy không thừa nhận, nhưng bụng lại là thật thà.
Lộc cộc lộc cộc! Lộc cộc lộc cộc! Bụng Lăng Tiểu Tiểu lại truyền đến âm thanh đánh trống liên hồi. Tựa hồ đang kháng nghị hành vi mạnh miệng của Lăng Tiểu Tiểu.
Mặt Lăng Tiểu Tiểu càng đỏ. Nàng sờ sờ bụng mình. Có chút không có ý tứ cúi đầu.
“Nữ hiệp, ngươi mấy ngày không ăn gì rồi?” Diệp Thanh Vân không khỏi hỏi.
“Ta lần trước ăn cơm, vẫn là vào tối ba ngày trước.” Diệp Thanh Vân: “...” “Ta giúp một lão bá vớt quần áo rơi xuống nước, ông ấy cho ta hai cái màn thầu.” Lăng Tiểu Tiểu vẻ mặt dư vị.
“Hai cái màn thầu kia, đến giờ ta vẫn chưa quên được vị của nó, thật thơm a.” “Đồ ăn ngon nhất dưới gầm trời này, cần phải là màn thầu rồi.” Diệp Thanh Vân: “...” Thật đúng là đủ thê lương.
“Vậy ngươi ba ngày nay vì sao không ăn gì?” Lăng Tiểu Tiểu thở dài một hơi.
“Ta không có tiền mua thức ăn, mà xung quanh vừa lụt lội xong, trong ruộng cũng không nhặt được gì mà ăn.” Diệp Thanh Vân một mặt đồng tình xem Lăng Tiểu Tiểu. Thật đúng là một đồng tiền làm khó anh hùng. Nữ hiệp lang bạt giang hồ, nhìn thì oai phong dũng mãnh, tiêu sái bất kham. Nhưng mà không ngờ, việc ăn cho no bụng, lại gian nan như thế. Loại đại hiệp thường ngày bay tới bay đi, hào tình vạn trượng, không uống rượu thì ăn thịt, thì đâu có phải là đại hiệp chứ? Rõ ràng là của cải phong phú, mới có thể tiêu sái như vậy. Giống Lăng Tiểu Tiểu loại nữ hiệp tầm thường này, trước khi hành hiệp trượng nghĩa, vẫn phải cân nhắc ăn no mới được.
“Đi thôi nữ hiệp, trước ngươi cứu ta, thế nào ta cũng phải cho ngươi ăn một bữa cơm no mới được.” Diệp Thanh Vân cười nói.
Lăng Tiểu Tiểu mày liễu hơi nhíu lại. Sao lời này nghe quái quái?
Bạn cần đăng nhập để bình luận