Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1256 khỏe mạnh tiểu oa nhi

Chương 1256: Tiểu oa nhi khỏe mạnh.
Ba con đường! Bên trái, bên phải và ở giữa! Ba con đường cứ thế xuất hiện trước mắt đám người Diệp Thanh Vân. Mỗi một con đường trông đều không khác biệt, không có gì đặc biệt. Nhưng bọn họ muốn tiếp tục đi về phía trước thì nhất định phải đưa ra lựa chọn trong ba con đường này. Chọn đi con đường nào? Hay là tách ra?
“Diệp công tử, ba con đường này, chúng ta nên tiến lên như thế nào đây?” Côn Lôn Tử nhìn ba con đường trước mắt, không khỏi hỏi.
Diệp Thanh Vân có chút suy tư.
“Mọi người thử xem, có thể thăm dò xem phía sau ba con đường này có cái gì không.”
“Được! Vậy để bần đạo làm thử xem sao.” Côn Lôn Tử chủ động xin ra mặt.
Chỉ thấy trong tay Côn Lôn Tử xuất hiện ba đạo Phù Triện. Trên ba đạo phù triện này đều vẽ một tiểu nhân cổ quái.
“Đây là đạo gia Khôi Lỗi Phù Triện.” Vân Vô Tương nhận ra thứ này.
Côn Lôn Tử gật gật đầu: “Đúng là Khôi Lỗi Phù Triện, tuy rằng không có tác dụng gì trong chiến đấu, nhưng dùng để dò đường thì rất hợp.”
Trong khi nói chuyện, Côn Lôn Tử đánh ra một đạo ấn quyết. Ấn quyết hóa thành ba đạo lưu quang, tiến vào ba tấm Khôi Lỗi Phù Triện này.
Ong ong ong!!!
Khôi Lỗi Phù Triện đồng thời phát sáng.
Ngay sau đó. Ba cái tiểu nhân Khôi Lỗi ngốc đầu ngốc não từ trong Phù Triện nhảy ra ngoài. Trông khá ngốc nghếch đáng yêu.
“Đi phía trước tìm đường.” Côn Lôn Tử ra lệnh một tiếng, ba tiểu nhân Khôi Lỗi liền mỗi người đi về một con đường.
Đám người kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau. Côn Lôn Tử lại biến sắc, ba tấm Phù Triện trong tay cùng nhau vỡ tan.
“Sao vậy?” Diệp Thanh Vân kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt Côn Lôn Tử có chút ngưng trọng.
“Tiểu nhân khôi lỗi bị một cỗ lực lượng thần bí xóa bỏ.”
“Cái gì?” Nghe vậy, mấy người đều kinh hãi.
“Đáng tiếc, tiểu nhân khôi lỗi không thể thăm dò được thứ gì.”
Mấy người nhìn nhau.
“Xem ra, ba con đường này cũng là một loại khảo nghiệm trong cổ thành Huyền Uyên.” Nhan Chính nói.
“Chúng ta không cách nào sớm biết được tình huống bên trong ba con đường này, chỉ có thể tự mình tiến vào.”
Tự mình tiến vào! Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
Nên chọn con đường nào, hoặc là tách ra hành động, cái này đều phải do Diệp Thanh Vân quyết định.
Dù sao. Bọn họ đều đi theo Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân mới là người đề xuất và dẫn đầu hành động lần này. Phải đi như thế nào thì cũng phải xem ý của Diệp Thanh Vân. Bọn họ không tiện thay Diệp Thanh Vân làm chủ.
Diệp Thanh Vân nhíu mày. Trong lòng có chút không chắc. Hắn vốn cho rằng, chuyến này mình tiến vào cổ thành Huyền Uyên là theo sau lưng mấy vị cao thủ này để trà trộn vào. Sao hiện tại mình lại thành lão đại rồi? Hiện tại còn muốn tự mình quyết định. Điều này sao có thể? Liên quan đến tính mạng của đám người này, Diệp Thanh Vân sao dám tùy ý làm chủ? Nhỡ chọn sai đường, dẫn mấy người bọn họ đi thẳng vào chỗ chết thì thật là xong.
“Phải làm sao bây giờ?” Diệp Thanh Vân gãi đầu, trong lòng lo lắng. Hắn nhìn ba con đường trước mặt. Hồi tưởng lại một chút kinh nghiệm từ khi vào thành tới giờ. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, tòa cổ thành Huyền Uyên này, chắc chắn có chút liên quan đến thế giới trước kia của mình. Vậy căn cứ theo kinh nghiệm mà nói, chỉ có mình mới có biện pháp giải quyết các loại cạm bẫy cơ quan trong cổ thành Huyền Uyên này.
“Tính, mặc kệ!” Diệp Thanh Vân cảm thấy bừa bộn, định dựa vào nhân phẩm. Gặp chuyện không quyết, có thể hỏi... Không đúng! Gặp chuyện không quyết liền chọn C... Có vẻ cũng không đúng!
Diệp Thanh Vân trực tiếp chỉ vào con đường bên trái.
“Vậy thì đi con đường này!”
Mọi người đều nghi hoặc không hiểu.
“Diệp công tử, tại sao lại muốn đi con đường bên trái?”
Diệp Thanh Vân cười thần bí.
“Gặp chuyện không quyết, liền chọn bên trái!”
Đám người: “???”
Mẹ nó ngươi đây không phải đang nói hươu nói vượn một cách rất đàng hoàng sao?
Nhưng sau kinh ngạc, không một ai cảm thấy Diệp Thanh Vân đang nói hươu nói vượn.
“Sợ rằng Diệp cao nhân đã sớm nhìn thấu hết thảy ở phía sau ba con đường này.” Côn Lôn Tử âm thầm suy đoán.
“Chỉ cần đi theo Thánh tử, nhất định sẽ không sai!” Tuệ Không vẫn hoàn toàn tin tưởng vào Diệp Thanh Vân. Chỉ cần là lựa chọn của Diệp Thanh Vân thì nhất định là chuẩn xác không gì sánh bằng. Đám người mình chỉ cần bám sát phía sau là được.
Chọn xong hướng đi, đám người vẫn giữ đội hình như trước, chầm chậm tiến vào con đường bên trái.
Con đường hẹp hơn so với hành lang vừa nãy một chút, nhưng vẫn sáng sủa. Không có cảm giác âm u gì. Nhưng mọi người vẫn không dám lơi lỏng cảnh giác. Ai nấy đều vô cùng cẩn thận. Bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng không lọt khỏi tai mắt của bọn họ.
Đi được tầm nửa canh giờ. Đám người vẫn chưa ra khỏi đầu thông đạo, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
“Xem ra lựa chọn của Diệp cao nhân quả nhiên chuẩn xác, con đường này thuận buồm xuôi gió, không có chút nguy hiểm nào.” Hai đại Kiếm Tôn đi mở đường ở phía trước đều nghĩ như vậy.
Nhưng ngay khi bọn họ cảm thấy không có gì nguy hiểm thì nguy hiểm thật sự ập đến. Một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn bỗng nhiên từ phía trước mãnh liệt lao đến.
“Không tốt!” Hai đại Kiếm Tôn phản ứng cực nhanh, đồng thời phóng ra kiếm khí của bản thân. Hai luồng kiếm khí tụ hợp, cùng nhau ngăn cản cỗ khí tức cường hãn lao tới phía trước.
Oanh!!!
Khi hai luồng khí tức va chạm. Hai đại Kiếm Tôn lại không hẹn mà cùng lùi về sau hai bước.
“Khí tức mạnh thật!” Hai đại Kiếm Tôn liếc nhau, trong lòng đều nghiêm nghị.
Mấy người phía sau cũng không dám khinh thường, toàn bộ đều lập tức cảnh giác. Nhất là Diệp Thanh Vân. Tay đã đặt trên túi trữ vật, chuẩn bị sẵn sàng triệu hồi chùy và Tam Tuyệt Thần Kiếm.
Bạch bạch bạch!
Tiếng bước chân từ phía trước truyền đến. Từ xa đến gần. Tiếng bước chân có chút nặng nề, và khi tiếng động dần tới gần, nó cũng mang đến cho mọi người một áp lực vô hình. Ngay cả Nhan Chính người có thực lực mạnh nhất lúc này cũng có vẻ mặt ngưng trọng, chuẩn bị sẵn sàng ra tay. Tuệ Không, Kiếm Thiên Minh lại càng không cần phải nói, cả hai đứng hai bên cạnh Diệp Thanh Vân, thiết kiếm và thiền trượng đều đã ở trong tay. Vô cùng khẩn trương.
“Tới!” Vân Vô Tương nhắc nhở một tiếng.
Phía trước trong thông đạo, một bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Khi nhìn rõ đạo thân ảnh này, ngoại trừ Diệp Thanh Vân, những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc.
Quái nhân! Một người cực kỳ cổ quái. Dung mạo trông như một đứa trẻ, kích thước cũng không cao. Nhưng thân lại cực kỳ khỏe mạnh. Tràn đầy cảm giác mạnh mẽ. Mặc trên người một bộ quần áo màu đỏ, bên hông có một vòng lá xanh. Điều đáng chú ý nhất là trên đầu tiểu oa nhi này còn đội một cái hồ lô nhỏ.
“Ngươi là ai?” Lúc này Vân Vô Tương quát lên.
Đáng tiếc. Tiểu oa nhi khỏe mạnh mang hồ lô trên đầu không trả lời mà lại đạp chân xuống đất. Cả người ầm vang đánh tới. Tiểu oa nhi này khẽ động liền có một luồng kình phong ập vào mặt.
Hai đại Kiếm Tôn liền lập tức ra tay, giao chiến với tiểu oa nhi khỏe mạnh này.
Phanh phanh!!!
Hai nắm đấm của tiểu oa nhi đều xuất hiện, hai đạo quyền ấn ngưng thực lao tới. Lại đẩy lùi cả hai đại Kiếm Tôn.
“Lực lượng thật kinh người!” Phong Vô Ngấn hoảng sợ nói.
Với thực lực của hai người họ mà lại có thể bị đẩy lui bởi một quyền, có thể thấy lực lượng của tiểu oa nhi này mạnh đến cỡ nào.
Tiểu oa nhi lại lần nữa tấn công, vẫn là tư thế ra quyền. Tựa hồ chỉ biết một chiêu này. Nhưng cái gọi là một chiêu đánh biến thiên, khi đem bất kỳ chiêu thức nào luyện đến cực hạn đều sẽ có uy lực vượt quá sức tưởng tượng. Tiểu oa nhi này dường như chính là như vậy. Mỗi một quyền của hắn đều ẩn chứa một sức mạnh kinh khủng. Lực lượng thuần túy đến cực hạn! Không hề có sự hoa mỹ nào, chỉ có thể đạt tới cảnh giới lấy lực thắng mọi thứ. Hai đại Kiếm Tôn liên thủ mà cũng chỉ có thể đánh bất phân thắng bại. Nhất thời căn bản không hàng phục được tiểu oa nhi cổ quái này.
Côn Lôn Tử đang muốn ra tay hỗ trợ.
“Đừng nóng vội!” Diệp Thanh Vân đột nhiên nói.
Côn Lôn Tử khẽ giật mình.
“Ta đoán…tiểu gia hỏa này không chỉ có một đâu.” Diệp Thanh Vân vẻ mặt cổ quái nói.
“Diệp công tử nhận ra tiểu oa nhi cổ quái này sao?” Côn Lôn Tử có chút kinh ngạc.
Diệp Thanh Vân vẻ mặt phức tạp gật đầu.
“Nếu đoán không sai, những tiểu oa nhi như thế này... tổng cộng có bảy người!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận