Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 379: Trộm dê tặc?

Chương 379: Kẻ trộm dê? Ba người Tư Mã Anh nghi ngờ liệu có phải mình đã đến nhầm chỗ không? Cái này mẹ nó là cái quỷ gì vậy? Sao yêu thú thông thiên cảnh cứ hết con này đến con khác xuất hiện? Còn có để yên không vậy? Thỏ và Tam Yêu đều đi ra rồi. Bốn yêu thú thông thiên cảnh, mắt như hổ đói nhìn chằm chằm ba người Tư Mã Anh. Sắc mặt ba người Tư Mã Anh hoàn toàn thay đổi. Bốn yêu thú thông thiên cảnh, đủ để gây ra uy hiếp cực lớn cho bọn họ. Trong lòng Tư Mã Anh kinh ngạc không thôi. Nàng không hiểu vì sao nơi này lại có nhiều yêu thú thông thiên cảnh như vậy? Tư Mã Âm tên kia vậy mà không nói điều này. “Bốn vị, chúng ta vô ý đối địch với các ngươi.” Tư Mã Anh phản ứng coi như nhanh, thấy tình hình không ổn, vội vàng thay đổi thái độ. Thỏ ha ha cười một tiếng. “Vừa rồi ba người các ngươi, không phải còn muốn động thủ sao? Sao giờ lại ỉu xìu rồi?” Tư Mã Anh trong lòng thầm mắng. Nếu như thật sự động thủ, bọn họ sao có thể đánh thắng được? Đã thế còn không biết trên ngọn núi này có còn yêu thú thông thiên cảnh khác không nữa. “Vừa rồi là ta mạo phạm rồi, xin mấy vị tôn giá thứ tội.” Tư Mã Anh liên tục chắp tay. Thỏ và Tam Yêu đều dương dương đắc ý. Rõ ràng thái độ của Tư Mã Anh khiến bọn chúng rất hưởng thụ. “Nói đi, các ngươi đến Phù Vân sơn làm gì? Có phải muốn trộm dê của chủ nhân không?” Thỏ một mặt ngạo mạn hỏi. Trộm dê? Ba người Tư Mã Anh ngơ ngác. Lập tức có chút rối bời. Chúng ta từ nơi xa chạy đến đây để trộm dê? Rảnh rỗi sinh nông nổi à? “Ta cảnh cáo các ngươi nha, chủ nhân đối với mấy con dê này rất coi trọng, thiếu một con cũng sẽ nổi trận lôi đình.” Thỏ tiếp tục nói. “Cho nên các ngươi tốt nhất đừng có ý đồ gì với mấy con dê này, không thì tự rước lấy khổ.” Tư Mã Anh lại nhạy cảm chú ý tới xưng hô “chủ nhân”. Mấy con yêu thú thông thiên cảnh này, thế mà có chủ nhân? Có khả năng để yêu thú cường đại như vậy nhận chủ, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường có thể làm được. Chỉ sợ là một tồn tại có thực lực cực kỳ lợi hại. “Vậy không biết chủ nhân của mấy vị tôn giá ở đâu? Ta muốn đến bái phỏng một phen.” Tư Mã Anh đảo mắt, lập tức nói ra. “Chủ nhân xuống núi làm việc rồi, tạm thời không ở trên núi.” Thỏ nói. “Vậy có thể cho chúng ta lên đỉnh núi chờ đợi quý chủ nhân trở về không?” Tư Mã Anh thăm dò hỏi. Thỏ và Tam Yêu nhìn nhau. “Mấy người này muốn bái kiến chủ nhân, các ngươi nghĩ có nên cho bọn chúng lên không?” “Ba người này thoạt nhìn không giống người tốt nha.” “Nhất là con nhỏ kia, tặc mi thử nhãn, liệu có phải nàng đang tơ tưởng đến việc trộm dê không?” “Ta thấy nàng chính là muốn trộm dê.” “Vậy xử lý sao?” “Hay là gọi cẩu lão đại tới?” “Chuyện nhỏ như vậy, chẳng lẽ cũng cần cẩu lão đại ra tay? Mấy người chúng ta chẳng lẽ không thể xử lý à?” “Cũng phải ha, chỉ có ba người, chúng ta có thể đối phó được.” Thỏ và Tam Yêu thương nghị một hồi. Quyết định thẩm vấn kỹ càng ba người Tư Mã Anh. “Các ngươi từ đâu tới?” Thỏ lên tiếng hỏi trước. Ba người Tư Mã Anh đều ngẩn ra. Đây là muốn truy hỏi bọn họ rồi. “Bọn ta đều là người từ một gia tộc nhỏ, mấy vị tôn giá chắc chưa từng nghe qua.” Tư Mã Anh cười nói. Thỏ bĩu môi. “Vậy các ngươi đến Phù Vân sơn, có mục đích gì không thể nói cho ai biết?” Sắc mặt Tư Mã Anh càng lúng túng. Bọn họ đúng là có mục đích không thể nói cho ai biết. Nhưng có thể nói cho mấy con yêu thú này sao? Hiển nhiên là không thể rồi. Lỡ như mấy con yêu thú này cùng phàm nhân cổ quái trong miệng Tư Mã Âm là một người thì sao? “À, bọn ta nghe nói nơi này có một vị cao nhân, cho nên đặc biệt đến bái phỏng.” Tư Mã Anh nói. Thỏ một mặt không tin. “Các ngươi như vậy, vừa nhìn là biết không phải người tốt.” Tư Mã Anh: “…” Tư Mã Anh nghĩ bụng, ta dù sao cũng lớn lên xinh đẹp như hoa như ngọc nha? Không biết bao nhiêu nam nhân trẻ tuổi ngưỡng mộ ta không hết. Sao lại thành không phải người tốt rồi? Con thỏ này có phải mắt có vấn đề gì không vậy? “Chúng ta thật sự tới bái kiến cao nhân trong núi, còn mang theo lễ vật ra mắt nữa.” Tư Mã Anh vội vàng từ trong túi chứa đồ lấy ra vài món bảo vật. Thỏ và Tam Yêu thấy thế, lúc này mới tin vài phần. “Thật đúng là mang theo lễ vật.” Thỏ lộ vẻ suy tư. “Vậy được, chúng ta đưa các ngươi lên.” Tư Mã Anh mừng rỡ. “Đa tạ tôn giá!” “Bất quá, các ngươi không được phép nghĩ đến việc trộm dê của chủ nhân nữa đâu.” Tư Mã Anh: “???” Ta thoạt nhìn giống kẻ trộm dê lắm sao? Ba người đều cạn lời. Cũng may thỏ và Tam Yêu cũng bỏ đi sự nghi ngờ đối với ba người Tư Mã Anh, thật sự dẫn bọn họ lên đỉnh núi. Trên đường đi, ba người Tư Mã Anh đều âm thầm quan sát xung quanh. Hơn nữa, càng lên đỉnh núi, khí tức của Tang Hồn Phiên lại càng nồng đậm. Ba người kết luận, Tang Hồn Phiên đang ở trên đỉnh núi. Trong lòng bọn họ rộn ràng. Chỉ cần tìm được Tang Hồn Phiên, sau đó mang đi, coi như thành công. Còn trên núi này có bí mật gì, thì không liên quan đến bọn họ. Tang Hồn Phiên mới là mục tiêu của bọn họ. “Này!” Đúng lúc này, thỏ đột nhiên hô một tiếng. Khiến ba người Tư Mã Anh đều biến sắc. “Sao, sao vậy?” Tư Mã Anh cố gắng trấn định. “Ta để ý thấy các ngươi từ nãy đến giờ cứ liếc mắt đưa tình đó nha?” Thỏ một mặt bất thiện hỏi. Tam Yêu cũng nhìn chằm chằm ba người Tư Mã Anh. Dường như một lời không hợp là sẽ ra tay với bọn họ. Tim Tư Mã Anh đập loạn. Con thỏ này thế mà nãy giờ luôn nhìn chằm chằm bọn họ. Cái này cũng quá cảnh giác rồi nha? Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc đều căng thẳng lên. Hai người nhìn về phía Tư Mã Anh. Chỉ cần Tư Mã Anh ra hiệu hành động, bọn họ sẽ lập tức động thủ. Dù sao Tư Mã Anh cũng từng trải. Bằng không Tư Mã gia tộc cũng sẽ không phái nàng ra trợ giúp Tư Mã Âm. Cho dù trong tình cảnh như vậy, nàng vẫn giữ được trấn tĩnh, và suy nghĩ về đối sách. “Bọn ta thấy phong cảnh núi này tú lệ, yên tĩnh thâm u, cảm thấy đây là nơi ẩn cư hiếm có, nên nhịn không được nhìn thêm vài lần.” Tư Mã Anh giải thích. Thỏ gật đầu. “Ra vậy.” Nó không nói gì thêm, tiếp tục dẫn ba người Tư Mã Anh lên núi. Rất nhanh. Đỉnh núi đã đến. Ba người Tư Mã Anh từ xa đã thấy Tang Hồn Phiên dựng đứng ở một sân nhỏ. Trong lòng tức khắc rộn ràng. Chỉ là nhìn kỹ lại. Đậu má! Tang Hồn Phiên sao lại biến sắc rồi? Đỏ rực, thoạt nhìn còn rất vui vẻ. Ba người Tư Mã Anh đồng loạt biến sắc, rất sợ Tang Hồn Phiên gặp chuyện ngoài ý muốn. Tức thì, Tư Mã Anh vội vàng vận chuyển bí pháp, thử giao tiếp với Tang Hồn Phiên. Lập tức Tư Mã Anh thở ra một hơi. “Còn may, Tang Hồn Phiên vẫn chưa gặp vấn đề, chỉ là màu sắc của phiên mặt bị sửa đổi thôi, không ảnh hưởng đến uy năng của nó.” Đúng lúc này. Tiếng kinh hô của Tư Mã Nam và Tư Mã Bắc liên tiếp vang lên. “Tứ tiểu thư! Mau nhìn, mau nhìn!” Tư Mã Anh ngẩn ra, lập tức nhìn theo hướng mắt của hai người. Vừa nhìn thấy. Sắc mặt Tư Mã Anh cũng kịch biến, cả người đột nhiên sững sờ. Nàng dụi dụi mắt. Cảm thấy mình có phải bị hoa mắt không? Lại lần nữa nhìn chăm chú. Tư Mã Anh hoàn toàn ngơ ngác. Cả sân đầy thiên tài địa bảo! Cái này mẹ nó rốt cuộc là địa phương nào vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận