Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1908 kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên

Chương 1908: Kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên
Mộ Dung Trường Sinh như một đứa trẻ hiếu kỳ hai vạn tuổi, mang theo vẻ ngây thơ liền xông vào trong nhà tranh.
Vừa mới bước vào.
Mộ Dung Trường Sinh liền ngây người tại chỗ.
Nơi quái quỷ gì đây?
Có chút tối nha.
Còn nồng nặc một mùi thối làm người buồn nôn.
Nhưng đại đạo chi khí lại đặc biệt nồng đậm kinh người, khiến Mộ Dung Trường Sinh toàn thân đều thư giãn.
Không kìm được hít một hơi thật sâu.
Ân ~~~
Đại đạo chi khí mỹ diệu này, so với lúc mình đột phá Thái Ất cảnh còn nồng đậm gấp mười lần!
Rất thư thái!
Quá sảng khoái!
Đắm mình trong khí tức đại đạo này, cần gì linh dược nữa?
Lão phu cả ngày nằm ở chỗ này đều có thể không ngừng cảm ngộ đại đạo.
So với linh dược thì dễ dùng hơn nhiều.
“Không thể tưởng tượng nổi! Quả thật không thể tưởng tượng nổi!”
Mặt mo Mộ Dung Trường Sinh kích động run rẩy, trong mắt bùng lên ánh sáng chưa từng có.
“Nơi đây sao lại huyền diệu thế? Chứa đựng đại đạo khí tức nồng đậm bực này? Vậy nguồn gốc ở nơi nào?”
Mộ Dung Trường Sinh chăm chú nhìn kỹ, cuối cùng phát hiện.
Phía trước dường như có cái hố lớn, nhưng bị che giấu.
Nguồn gốc đại đạo khí tức này, hình như là đến từ cái hố này.
Mộ Dung Trường Sinh nheo mắt, lộ vẻ suy tư.
Rất nhanh.
Hắn đã nghĩ đến điều gì.
“Thì ra là thế, bên dưới này nhất định có thần vật ẩn chứa đại đạo khí tức, nhưng lại bị nhà tranh này che giấu!”
“Nhà tranh này nhất định là trận pháp, muốn kiềm chế đại đạo khí tức nơi đây, đáng tiếc đại đạo khí tức quá nồng đậm, vẫn tràn ra.”
“May mà lão phu cẩn trọng như trước, phát hiện bí mật nơi này.”
“Cơ duyên này, cứ để lão phu độc hưởng!”
Sau một khắc, Mộ Dung Trường Sinh trực tiếp ra tay, một phát nổ tung phiến đá trên hố lớn.
Lộ ra một cái hố xí khổng lồ!
Đương nhiên, Mộ Dung Trường Sinh căn bản không nhận biết cái gì là hố xí.
Hắn tu luyện hơn hai vạn năm, chưa từng tiếp xúc với phàm nhân, căn bản không biết phàm nhân còn biết đi vệ sinh.
Người còn phải đi ị sao?
Ngươi đi ị sao?
Dù sao ta, Mộ Dung Trường Sinh hai vạn năm chưa hề đi vệ sinh.
Hố xí trước mắt, Mộ Dung Trường Sinh tự nhiên không biết, hắn trân trân nhìn nước bẩn trong hố, kinh ngạc, có chút hoang mang.
“Thứ trong hố này, rất kỳ quái, trước đây chưa từng thấy nha.”
“Còn mùi này, không chỉ gay mũi hôi thối, nhưng ngửi kỹ, hình như có chút dư vị dư hương lưu chuyển nơi mũi miệng.”
“Đây là thần vật ẩn chứa đại đạo khí tức sao? Sao lại kỳ dị như vậy.”
Lòng hiếu kỳ của Mộ Dung Trường Sinh càng thêm nồng đậm.
Hắn không rõ vật trong hố là thứ gì.
Nhưng có một điều hắn chắc chắn.
Đó là vật trong hố này hoàn toàn chính xác ẩn chứa đại đạo khí tức cực kỳ nồng nặc.
Chỉ đứng ở chỗ này, Mộ Dung Trường Sinh đã có cảm giác muốn giác ngộ.
“Thần vật như vậy, sao có thể lãng phí?”
Mộ Dung Trường Sinh cảm thấy có lý, liền thả người nhảy lên.
Nhảy vào trong hố phân.
Soạt!!!
Nước bẩn văng tung tóe.
Mộ Dung Trường Sinh như quả dưa rơi vào hố phân.
Nước bẩn chao đảo.
Mùi hôi thối nồng đậm dưới đáy càng tràn ngập.
Khiến cả nhà xí, so với trước đây hôi thối gấp ba lần!
Mà Mộ Dung Trường Sinh ngâm trong hố phân, lại cảm nhận được sự gian nan chưa từng có.
Quá thối!
Thật sự quá thối!
Mùi vị kia đơn giản không cách nào hình dung, dù Mộ Dung Trường Sinh dùng tiên khí che miệng mũi cũng khó có thể giảm bớt.
Hố này còn sâu hơn hắn tưởng tượng, vừa vào đã ngập đến cổ.
Từng đống vật kỳ quái trôi nổi trước mắt.
Mộ Dung Trường Sinh thở dồn dập, thần sắc ngưng trọng, nhưng lòng cũng kiên định.
“Thần vật như vậy, tự nhiên không dễ tiếp nhận, lão phu phải chịu đựng, mới có thể đạt được càng nhiều đại đạo khí tức!”
Mộ Dung Trường Sinh tự nhủ như vậy.
Một lát sau.
Mộ Dung Trường Sinh cảm thấy có thể tiếp nhận mùi của “Thần vật” này, liền triệt hồi tiên khí.
Kết quả mùi thối xông vào mũi.
Trực tiếp khiến Mộ Dung Trường Sinh đầu óc choáng váng.
Liền không đứng vững.
Ùng ục ục!
Mộ Dung Trường Sinh ngã nhào, cả đầu bị vùi trong nước bẩn.
Nước bẩn không ngừng nổi bọt.
Xem ra Mộ Dung Trường Sinh ở dưới đã hấp thu không ít.
Cùng lúc đó.
Lại có một người lặng lẽ đi tới bên ngoài đình viện.
Người này mặc đạo bào đen trắng rộng thùng thình, vai thơm lộ rõ, tóc dài xõa vai, dung mạo kiều diễm, đôi chân trần trắng nõn.
Rõ ràng là nữ tử dung mạo xinh đẹp, lúc này lại lén lút, dáo dác.
Kỳ lạ nhất là, quanh thân nữ tử có Đạo Quang lượn lờ, khiến thân hình nàng như thật như ảo, phảng phất không hề tồn tại.
“Quả đúng là vậy, bên ngoài đánh nhau náo nhiệt, nơi này lại không một ai, vừa vặn tiện cho ta!”
Nữ tử mặc đạo bào cười hắc hắc, mặt lộ vẻ giảo hoạt.
Nàng nhón chân, cẩn thận bước vào trong viện.
“A? Sao thúi vậy nha?”
Nữ tử vừa bước vào, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại.
Nhưng nàng không để ý, mắt đánh giá các loại thiên tài địa bảo trong viện.
“Quả nhiên có hàng.”
Nàng không phân biệt cái gì, vơ lấy hai món đồ chơi không biết tên, sau đó quay đầu chạy.
“Đi nhanh lên, nếu lát nữa có người đến, ta muốn thoát thân thì phiền.”
Nữ tử vơ xong liền chạy, không hề tham lam.
Ngay khi nữ tử rời đi không lâu, lác đác lại có người thi triển các loại thủ đoạn, đi tới đình viện này.
Tổng cộng có hơn 20 người.
Đều là cường giả tu vi Kim Tiên.
Đồng thời hơn 20 người này đều thi triển bí pháp, che giấu hình dáng, ngay cả khí tức cũng ẩn tàng.
Hơn 20 người nhìn nhau, đều lộ vẻ ngầm hiểu.
Bọn họ đều không ngoại lệ, đều đến từ tiên phủ khác.
Cửu Châu Thất Hải, Càn Tiên Phủ, Côn Tiên Phủ, Phượng Tiên Phủ không tham gia vào cướp đoạt linh dược.
Nhưng các tiên phủ khác đều thèm thuồng.
Âm thầm phái cao thủ đến tranh đoạt.
Đồng thời các tổng trấn tiên phủ đã dặn dò, không nên ham chiến, chỉ cần lấy được linh dược liền rút lui.
Vì vậy hơn 20 cường giả Kim Tiên này, trước đó đều ẩn mình giữa các lộ quần hùng, cho đến khi hỗn chiến bắt đầu, bọn họ mới thi triển thủ đoạn, đến đây.
“Nói trước, chư vị đều là phụng mệnh mà đến, cứ theo nhu cầu, chớ tranh giành nhau.”
“Không sai, thiên tài địa bảo ở đây nếu thật như lời đồn, vậy chắc chắn đủ chia, ai cũng đừng quá tham.”
“Đương nhiên, ta còn phải về phục mệnh.”
Hai mươi mấy cường giả Kim Tiên nhìn nhau cười, sau đó lần lượt tiến vào trong đình viện.
“Mùi gì thúi vậy?”
Bọn họ vừa vào, chưa kịp dò xét xung quanh, đã ngửi thấy mùi hôi thối, lập tức nhao nhao nhíu mày.
Nhưng ngay sau đó.
Họ bị một sân thiên tài địa bảo trước mắt làm cho kinh ngạc.
Từng người thất sắc.
Trong lòng xao động.
Nhiều quá!
Thật sự nhiều quá!
Đều là những thiên tài địa bảo hiếm thấy có một không hai, điều này đủ để tham niệm trong lòng họ trỗi dậy mãnh liệt.
Nhất thời, những cường giả Kim Tiên này hoàn toàn quên đi những lời vừa nói ở bên ngoài?
Không tham?
Cứ theo nhu cầu?
Đều bị quên hết lên chín tầng mây.
Nếu có thể mang nhiều hơn một chút đi, thì có thể tự trộm cất một phần.
Nghĩ đến đây, hai mươi mấy người đều thần sắc lấp lánh, nhìn nhau dò xét.
Bỗng nhiên.
Một người xuất thủ trước, nhào về phía một mảnh linh dược gần nhất.
Nhưng ngay lúc này.
Từ trong phòng bếp bỗng nhiên bay ra một đạo hắc quang.
Oanh!!!
Đánh bay ngay tên cường giả Kim Tiên xuất thủ đầu tiên.
“Ai đó?”
Những người khác kinh hãi, cùng nhìn về phía phòng bếp.
Chỉ thấy trong phòng bếp không ai xuất hiện.
Chỉ có một cái chảo đen kỳ dị, chậm rãi bay ra.
Một cái chảo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận