Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1352 nồi lẩu phối rượu gạo

Chương 1352: Lẩu nhúng rượu gạo
Ăn lẩu?
Mục Dương Tử ba người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu rõ lắm việc ăn lẩu là có ý gì.
Diệp Thanh Vân thì nhìn về phía Mặc gia Thánh Nhân.
"Vị này là?"
Triệu Đỉnh vội vàng tiến lên giới thiệu Mặc gia Thánh Nhân.
"Diệp công tử, vị này là Mặc gia Thánh Nhân của ta."
Mặc gia Thánh Nhân cũng tiến lên một bước, ôm quyền hành lễ.
"Lão hủ Yến Vô Cầu, lần này chuyên tới để bái kiến Diệp công tử, mặt khác..."
Yến Vô Cầu còn chưa nói hết lời, Diệp Thanh Vân đã liên tục vẫy tay.
"Người đến đều là khách, vừa hay cùng nhau ăn lẩu, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút."
Yến Vô Cầu: "..."
Thái độ nhiệt tình của Diệp Thanh Vân, khiến Yến Vô Cầu có chút trở tay không kịp.
Trên đường đi, hắn đã nghĩ đến cảnh gặp mặt Diệp Thanh Vân.
Chuẩn bị cả bụng lý do thoái thác.
Kết quả, một câu cũng không dùng tới.
"Vị Diệp cao nhân này ngược lại rất hiền hòa."
Yến Vô Cầu thầm nghĩ trong lòng.
"Diệp công tử, vì sao lại ăn lẩu?"
Mục Dương Tử hiếu kỳ hỏi.
"Đây là một loại mỹ thực quê ta, mọi người cùng nhau quây quần bên nồi, đem đồ ăn nhúng vào nồi nóng rồi thì có thể lập tức dùng."
"Ăn chính là cái náo nhiệt!"
Diệp Thanh Vân vừa cho gia vị vào nồi vừa nói.
"Thì ra là thế, cũng khá mới lạ."
Mục Dương Tử gật gù.
"Gọi cả Côn Lôn Tử tới đây đi."
"A a, tốt."
Không bao lâu, Côn Lôn Tử cũng được gọi tới.
Lúc này, nguyên liệu nấu lẩu đã chuẩn bị xong.
Lửa cũng đã nổi lên.
Vì sợ có người không ăn được cay, Diệp Thanh Vân còn rất thân mật làm thêm một nồi uyên ương.
Một bên là canh đỏ, một bên là nước dùng.
Đương nhiên.
Cho dù là nước dùng thì cũng là loại có vị đậm đà, chỉ là không cay mà thôi.
Mọi người ngồi vây quanh bên nồi, nhìn cái nồi lớn trước mặt.
Tuệ Không đương nhiên không cảm thấy ngạc nhiên, hắn đi theo Diệp Thanh Vân lâu như vậy, không biết đã ăn bao nhiêu trận lẩu.
Thậm chí cả chính Tuệ Không cũng biết làm món lẩu này.
Đương nhiên.
Tuệ Không vẫn không muốn ăn đồ mặn, cho dù ăn lẩu, hắn cũng chỉ ăn rau xanh thôi.
Những người khác đều là lần đầu tiên thấy món lẩu này, ai nấy đều tò mò.
Rất nhanh, trong nồi liền ùng ục ùng ục sôi trào lên.
Nửa bên canh đỏ cũng bắt đầu bốc lên một mùi cay nồng xộc thẳng vào mũi, nhưng lại mang một mùi thơm rất đặc biệt.
Mấy người ngửi thấy mùi vị này đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Gần xong rồi."
Diệp Thanh Vân bắt đầu cho nguyên liệu nấu ăn vào nồi.
Nhân lúc đó, Diệp Thanh Vân cũng không quên chuẩn bị đồ chấm cho mọi người.
Đồ chấm lại rất đơn giản, ai cũng giống nhau.
Tỏi giã, dầu mè, rau thơm, thêm chút nước dùng.
Đúng chuẩn là đồ chấm địa đạo nhất.
Không cần thêm bất kỳ thứ gì khác lộn xộn.
Mấy người mỗi người một chén nhỏ đồ chấm, nhìn đồ chấm trong chén rồi lại nhìn nồi đang bốc khói.
Không khỏi vô cùng chờ mong.
"Được rồi!"
Lúc này, Diệp Thanh Vân cầm đũa lên, đồng thời nói với mấy người.
"Cứ tự nhiên ăn, không ăn được cay thì ăn đồ trong nồi nước dùng, nhưng tốt nhất là thử một chút cái vị canh đỏ này."
"Được!"
"Vậy lão hủ xin không khách khí."
"Bần đạo cũng động đũa."
Mục Dương Tử và những người khác nhao nhao động đũa.
Họ cũng học theo Diệp Thanh Vân gắp nguyên liệu từ trong nồi ra, nhúng vào chén đồ chấm rồi đưa vào miệng.
Một miếng ăn vào, sắc mặt mấy người đều thay đổi.
Nguyên liệu rất nóng!
Nhưng hương vị lại rất đậm đà, vừa tê vừa cay.
Lại thêm hương thơm của đồ chấm, khiến cho hương vị càng thêm đậm đà.
Một hương vị tuyệt diệu không thể nào diễn tả bằng lời, đánh thẳng vào đầu lưỡi của mấy người.
Tê tê tê!
Nhất thời, mấy người đều hít hà một hơi, nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ thỏa mãn.
"Mỹ vị như vậy, đơn giản không thể tưởng tượng nổi!"
Triệu Đỉnh không kìm được mà thốt lên.
"Quả thực là món ngon tuyệt trần!"
Mục Dương Tử liên tục gật đầu.
Côn Lôn Tử không nói gì, cả người đang ngây ra.
Không phải là do tâm trí của hắn không tập trung.
Cũng không phải cảm thấy lẩu này không ăn được.
Mà là…quá cay.
Khuôn mặt của Côn Lôn Tử, mắt thường có thể thấy chuyển thành màu đỏ, mồ hôi lớn như hạt đậu từ trán, từ má tuôn ra.
Ánh mắt ngơ ngác.
Hiển nhiên là bị cay choáng váng.
Diệp Thanh Vân liếc nhìn Côn Lôn Tử một chút liền biết đứa nhỏ này bị cay choáng.
Vội từ trên bàn đá mang một thùng gỗ lớn qua.
Trong thùng gỗ là rượu gạo ướp lạnh.
Rượu gạo này dĩ nhiên là do Diệp Thanh Vân mang từ Phù Vân Sơn đến.
Từ trước đến nay chưa ai dùng đến.
Mà bây giờ.
Lại có thể phát huy được tác dụng.
"Uống chút là hết cay."
Diệp Thanh Vân làm một bát rượu gạo đưa tới trước mặt Côn Lôn Tử.
Côn Lôn Tử cũng mặc kệ trong chén này là gì, một hơi uống cạn.
"Sảng khoái!"
Uống xong rượu gạo, Côn Lôn Tử thốt lên.
Cả người đều tỉnh táo.
Tuy trong miệng vẫn còn cay, nhưng dư vị vô tận.
Nhất là kết hợp với một bát rượu gạo ướp lạnh, quả thực sảng khoái.
"Đừng khách sáo, cứ thoải mái ăn uống."
Diệp Thanh Vân vừa cười vừa nói.
Mọi người nhao nhao thả lỏng.
Ai nấy đều ngồi rất tùy tiện xuống đất, không còn bận tâm mình là thân phận gì.
Thánh Nhân ư?
Cái gì là tầng lớp cao của Bách gia?
Đều dẹp sang một bên.
Giờ phút này, bọn họ chính là một đám lão tham ăn chỉ biết ăn uống.
Nguyên liệu nấu ăn không ngừng thêm vào nồi, rượu gạo ướp lạnh cũng cạn từng bát từng bát.
Diệp Thanh Vân thấy mình nghĩ nhiều quá rồi.
Căn bản không cần thiết chuẩn bị nước dùng.
Bọn gia hỏa này, ai nấy mặt mũi đỏ bừng vì cay đến nghiến răng trợn mắt, nhưng vẫn muốn ăn đồ trong nồi canh đỏ.
Cay quá thì lại làm thêm một ngụm rượu gạo ướp lạnh.
Vẻ mặt thỏa mãn sảng khoái của bọn họ, đơn giản không thể diễn tả bằng lời.
Ngay cả hàng da nằm một bên cũng thỉnh thoảng gắp được hai miếng.
Rất nhanh.
Mấy người đều có chút say.
Rượu gạo ướp lạnh uống vào lúc đầu rất dễ chịu, không cảm thấy có gì.
Nhưng hậu vị lại rất mạnh.
Nhất là mấy người này hầu như ăn một miếng lại uống một ngụm rượu gạo ướp lạnh.
Không say mới lạ.
"Tại sao ta cảm thấy…có chút choáng váng?"
Triệu Đỉnh mắt mơ màng, lưỡi cũng có chút to ra.
"Lại uống! Lại uống!"
Mặc gia Thánh Nhân Yến Vô Cầu ngược lại càng uống càng tỉnh táo, mắt mở lớn, lại gắp thức ăn trong nồi.
Diệp Thanh Vân cũng đã ăn gần xong.
Hắn không uống nhiều rượu gạo, nên lúc này vẫn còn rất tỉnh táo.
"Diệp công tử, lẩu này ngon quá, đời ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy."
Kiếm Thiên Minh cười ngây ngô nói.
"Chỉ có kỳ nhân như Diệp công tử mới có thể làm ra mỹ vị thế gian như vậy."
Lão đầu Mục Dương Tử uống nhiều, nhưng vẫn không quên nịnh nọt.
"Canh này có uống được không nha?"
Triệu Đỉnh say đến mức lợi hại, thế mà múc một muỗng súp cay trong nồi lẩu vào chén mình.
"Đừng uống!"
Diệp Thanh Vân vừa định ngăn lại thì đã chậm.
Triệu Đỉnh trực tiếp uống hết súp cay.
"A!!!"
Lần này, Triệu Đỉnh bị cay đến thảm rồi.
Chỉ cảm thấy trong cổ họng như có lửa đốt, trực tiếp lan đến ngũ tạng lục phủ.
Vội vàng ôm lấy thùng gỗ, uống hết chỗ rượu gạo ướp lạnh còn lại.
Sau khi uống xong, Triệu Đỉnh liên tục ợ hơi, đầu óc đã hoàn toàn quay cuồng.
Phù phù!!!
Triệu Đỉnh ngã lăn ra đất, bất động.
Cảm giác như là đã chết.
Cũng may tiếng ngáy vang lên, Triệu Đỉnh chỉ là say quá nên ngủ thiếp đi.
Kiếm Thiên Minh cũng say ngã bên cạnh.
Tuy vậy, hắn vẫn ôm khư khư thanh kiếm gỗ trong ngực, trong miệng còn lảm nhảm muốn luyện kiếm.
Côn Lôn Tử ngồi xếp bằng, muốn vận chuyển tu vi của mình để hóa giải cơn say.
Nhưng đây là rượu đế do chính Diệp Thanh Vân ủ, dù là bán thánh cường giả, cũng không luyện hóa được.
Chỉ có thể để nó tự tiêu tán.
Côn Lôn Tử luyện hóa một hồi lâu không có tác dụng, cứ thế ngồi xếp bằng rồi ngủ thiếp đi.
Còn Mục Dương Tử và Yến Vô Cầu hai vị Thánh Nhân, tuy say nhưng chưa ngủ gục ngay.
Hai lão đầu mắt lớn trừng mắt nhỏ, hình như không ai nhận ra ai.
"Tuệ Không, chỗ này giao cho ngươi, ta về phòng ngủ một chút."
Diệp Thanh Vân cũng có chút buồn ngủ, sau khi ăn no uống đủ, liền vào nhà ngủ một giấc.
Tuệ Không không uống rượu, đương nhiên lúc này là người tỉnh táo nhất.
"A di đà Phật."
Tuệ Không niệm một tiếng Phật hiệu, mặt mỉm cười nhìn những người đang ngã trái ngã phải.
"Thánh tử dụng tâm khổ cực, chư vị xin đừng phụ lòng."
Lời còn chưa dứt.
Chỉ thấy trên thân của Mục Dương Tử, Yến Vô Cầu, Côn Lôn Tử, Kiếm Thiên Minh và Triệu Đỉnh đều xuất hiện ánh sáng màu xanh nhạt.
Từng đạo thiên địa chi lực thuần túy mà cực hạn, từ trong cơ thể của họ tự động tràn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận