Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1052: Mộng Thần Cơ

Tam mục thiên quân lộ vẻ suy tư. Nếu đúng là Mộng Thần Cơ ra tay, có lẽ thật không cần tốn nhiều sức đã có thể thu thập cái tên gọi là Bắc Xuyên thần sứ kia. Bất quá, tam mục thiên quân cũng nghe qua đồn về Mộng Thần Cơ, biết hắn không dễ gì ra tay. Muốn mời hắn giúp, tất nhiên phải trả giá.
"Quan hệ giữa ngươi và Mộng Thần Cơ thế nào? Hắn có chịu giúp không?" Tam mục thiên quân nghi ngờ hỏi.
Lão giả thấp bé lộ vẻ xấu hổ.
"Giao tình cũng tạm, nhưng sư huynh cũng biết, bí thuật của Mộng Thần Cơ vô cùng lợi hại, không dễ gì thi triển."
"Vậy nên?"
"Khụ khụ, nên Mộng Thần Cơ nói với ta, muốn hắn ra tay cũng được, nhưng sau khi xong việc, hắn hy vọng sư huynh có thể truyền thụ cho hắn phương pháp tu luyện Khai Thiên Thánh Nhãn."
Vừa nói xong, sắc mặt của tam mục thiên quân lập tức thay đổi.
Khá lắm! Mộng Thần Cơ trực tiếp nhắm vào phương pháp tu luyện Khai Thiên Thánh Nhãn của mình rồi. Đây là bí pháp mà nhất mạch bọn họ không truyền ra ngoài. Ngay cả lão giả thấp bé, là sư đệ thân thiết, đến giờ cũng chỉ mới tiếp xúc được phương pháp nhập môn mà thôi. Như thế, hắn còn chưa tu luyện ra được Khai Thiên Thánh Nhãn. Phương pháp tu luyện Khai Thiên Thánh Nhãn hoàn chỉnh chỉ có một mình tam mục thiên quân biết. Mộng Thần Cơ lại đòi hỏi, muốn lấy phương pháp tu luyện Khai Thiên Thánh Nhãn để đổi lấy việc hắn ra tay. Tam mục thiên quân sao có thể đồng ý?
"Hắn đang nằm mơ!" Tam mục thiên quân giận dữ hét lên.
"Sư đệ, ngươi cũng thật hồ đồ, yêu cầu này sao có thể đáp ứng? Ngươi có biết phương pháp tu luyện Khai Thiên Thánh Nhãn quan trọng cỡ nào không?"
"Ngươi quả thực là váng đầu rồi!" Tam mục thiên quân quát mắng lão giả thấp bé.
Lão giả thấp bé mặt đầy uất ức.
"Sư huynh, ta cũng biết phương pháp tu luyện Khai Thiên Thánh Nhãn không thể cho hắn, nên lúc đó ta đã nói rõ với hắn rồi."
Tam mục thiên quân ngẩn ra.
"Ngươi đã nói với hắn thế nào?"
"Ta nói với Mộng Thần Cơ, phương pháp tu luyện Khai Thiên Thánh Nhãn không thể cho hắn, để hắn từ bỏ ý định này." Lão giả thấp bé nói.
Thần sắc của tam mục thiên quân hòa hoãn lại.
"Vậy còn tạm được."
"Nhưng ta lại nói với hắn, có thể dùng màn trời cổ ngọc do sư tôn lưu lại năm xưa để đổi lấy việc hắn ra tay."
"Cái gì đồ chơi?" Tam mục thiên quân suýt nữa đã tức điên lên.
Đầu tiên là phương pháp tu luyện Khai Thiên Thánh Nhãn, giờ lại đến màn trời cổ ngọc. Ngươi đây là hận không thể đem hết của cải ném ra ngoài à. Đây chẳng phải là thiếu đầu óc sao?
"Sư huynh, màn trời cổ ngọc tuy trân quý, nhưng chúng ta giữ lại cũng vô dụng, chi bằng cho Mộng Thần Cơ để hắn diệt Bắc Xuyên thần sứ." Lão giả thấp bé cẩn thận nói. Còn hết sức cẩn thận rụt đầu lại, rất sợ sư huynh nổi nóng, lại cho mình một trận đòn.
Tam mục thiên quân thấy bộ dạng rụt cổ của hắn, càng thêm tức giận. Bước đến liền cho hắn hai bạt tai, đánh đến lão giả thấp bé hoa cả mắt. Lão giả thấp bé uất ức, ôm mặt bị sưng, không dám hó hé.
Sau khi trút giận, tam mục thiên quân lại tỉnh táo lại. Người mà hắn muốn mời nhất là Vong Trần lão đạo, nhưng Vong Trần lão đạo hiện giờ chưa đến được. Trái lại, Mộng Thần Cơ có thể giúp hắn. Tuy rằng Mộng Thần Cơ chỉ có tu vi vấn đỉnh cảnh, nhưng bí thuật ác mộng của hắn lại cực kỳ lợi hại. Điểm này tam mục thiên quân rất rõ ràng. Dù là bản thân, một khi rơi vào bí thuật ác mộng của Mộng Thần Cơ, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều. Mời hắn ra tay đối phó Bắc Xuyên thần sứ đáng ghét kia, chắc chắn sẽ có hiệu quả bất ngờ.
Chỉ là người ta không thể ra tay không công, khẳng định là muốn lợi lộc. Phương pháp tu luyện Khai Thiên Thánh Nhãn tuyệt đối không thể cho hắn. Đây là bảo vật cuối cùng của nhất mạch bọn hắn, cho đi thì quá lớn chuyện. Còn đến màn trời cổ ngọc, là do sư tôn hắn và lão giả thấp bé để lại, cũng là một món bảo vật, có thể tăng cường hồn phách lực! Hơn nữa còn có cơ hội khiến hồn phách xảy ra một số biến đổi không thể tưởng tượng được. Món đồ này đối với sư huynh đệ tam mục thiên quân mà nói, xem như là có chút vô dụng. Nếu dùng vật này đổi lấy việc Mộng Thần Cơ ra tay thì cũng không xem là thiệt thòi.
Tam mục thiên quân cẩn thận suy nghĩ. Vẫn quyết định thử xem.
"Ngươi mang theo màn trời cổ ngọc, đi mời hắn ra tay đi." Tam mục thiên quân nói.
Lão giả thấp bé vui mừng khôn xiết. "Sư huynh yên tâm, việc này cứ giao cho ta! Đảm bảo vạn vô nhất thất!"
Hai ngày sau, buổi tối. Tiêu gia vô cùng yên tĩnh. Ai cần ngủ thì ngủ, ai cần tu luyện thì tu luyện, ai cần...đi vệ sinh thì đi vệ sinh. Diệp Thanh Vân tương đối rảnh rỗi. Hắn một bên đi vệ sinh, một bên tu luyện, cả hai đều không chậm trễ! Hai ngày này ở Tiêu gia, Diệp Thanh Vân ăn uống no nê, thật sự là có chút quá no. Hiện tại đi vệ sinh, Diệp Thanh Vân cảm thấy thật sự có chút nhàm chán. Nhất thời chưa xong được, chi bằng nhân lúc này tu luyện một lát. Thế là Diệp Thanh Vân cứ thế vừa ngồi cầu, vừa tu luyện. Có lẽ hắn là người đầu tiên từ xưa đến nay có thể vừa ngồi cầu vừa tu luyện. Tuyệt đối là kỳ tài!
Ngồi một hồi, Diệp Thanh Vân liền nhập định. Hắn kinh ngạc phát hiện hiệu suất tu luyện của bản thân dường như cao hơn bình thường. Chẳng lẽ đây mới là tư thế tu luyện chính xác của ta sao? Phải ngồi xổm tu luyện? Hoặc là, nơi này mới là nơi thích hợp để Diệp mỗ ta tu luyện? Không thể nào? Ta Diệp mỗ cũng không phải là sâu bọ hóa thành tinh trong hố xí. Chuyện gì vậy? Diệp Thanh Vân có chút khó hiểu. Nhưng bất kể nói sao, đại khái đây cũng coi như là chuyện tốt. Chí ít sau này lúc tu luyện không thuận lợi, cứ đến nhà xí ngồi một hồi, hờ! Cảm hứng liền ào ào xuất hiện.
Diệp Thanh Vân tính toán không đi ra ngoài nữa. Cứ vậy tu luyện trong nhà xí cả đêm. Tuy rằng có chút hôi, nhưng ngửi quen thì cũng thành thói quen. Tục ngữ nói rất đúng, ở lâu trong chỗ toàn bào ngư, không thấy mùi của nó nữa. Tuy rằng hai loại mùi không quá tương đồng, nhưng ý nghĩa cũng không khác nhau là mấy.
Cùng lúc đó. Trên một sườn núi cách Tiêu gia không xa. Hai bóng người sóng vai đứng đó. Một cao một thấp. Người thấp kia đặc biệt thấp, chỉ cao bằng nửa người kia. Người thấp tự nhiên là lão giả thấp bé, còn người bên cạnh hắn, chính là Mộng Thần Cơ. Mộng Thần Cơ mặc áo choàng đen, nét mặt gầy gò, đôi mắt tối tăm, mái tóc dài xám trắng rối bù ở sau lưng. Trông rất... mang khí chất sầu muộn. Chỉ đứng đó, đã cho người ta một cảm giác thâm trầm, phức tạp, phảng phất như có một đoạn quá khứ không muốn ai biết.
"Mộng huynh, kia là Tiêu gia, cái tên gọi là Bắc Xuyên thần sứ kia, cũng ở bên trong Tiêu gia." Lão giả thấp bé chỉ tay về phía Tiêu gia, nói với Mộng Thần Cơ.
"Đã biết." Mộng Thần Cơ nhàn nhạt đáp. Giọng nói của hắn cũng rất âm nhu, mới nghe còn tưởng là giọng nữ.
"Màn trời cổ ngọc đâu?" Mộng Thần Cơ quay đầu nhìn lão giả thấp bé. Lão giả thấp bé thầm cười nhạt. Tên này đúng là không thấy thỏ thì không thả chim ưng.
"Cổ ngọc đây." Lão giả thấp bé lấy ra một khối cổ ngọc màu tím. Mắt của Mộng Thần Cơ lóe lên một tia sáng tối tăm khi nhìn thấy nó.
"Bất quá, phải đợi sau khi xong việc, mới có thể giao cổ ngọc cho Mộng huynh." Lão giả thấp bé cười hì hì.
Mộng Thần Cơ không để ý. "Bất kể đối phương là ai, trong yểm thuật giấc mơ của ta, đều chỉ có một kết cục. Trong mơ mà chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận