Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 368: Tiêu nguyên cùng đan lão

Chương 368: Tiêu Nguyên cùng Đan lão
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo? Câu này sao nghe quen tai thế? Tiêu Nguyên sắc mặt có chút cổ quái. Hình như câu này mình đã từng nói lúc bị hủy hôn thì phải. Sao Diệp Thanh Vân này cũng biết câu này?
Diệp Thanh Vân tâm tình rất tốt, nhiệt tình mời Tiêu Nguyên đến Phù Vân sơn làm khách. Tiêu Nguyên cũng không từ chối. Lúc này đi theo Diệp Thanh Vân cùng nhau hướng Phù Vân sơn mà đi.
Trên nửa đường, Tiêu Nguyên xem bước chân của Diệp Thanh Vân, quan sát khí tức của Diệp Thanh Vân. Trong lòng hắn rất nghi hoặc. Diệp Thanh Vân này nhìn thế nào cũng giống một người phàm không có tu vi vậy. Căn bản không có nửa điểm khí tức người tu luyện. Thậm chí cả võ giả luyện thể cũng không tính. Thuần túy là người phàm. Không chút tạp chất kiểu đó. Tiêu Nguyên trong lòng càng thêm nghi hoặc. Hắn liếc nhìn chiếc nhẫn đen trên tay trái. Trong này, có một đạo hồn phách cường giả. Cũng là mấu chốt giúp Tiêu Nguyên có thể một đường đi tới, liên tiếp thắng cường địch.
"Đan lão, người này tựa hồ là người bình thường, vì sao ngươi bảo ta không được trêu chọc hắn, còn phải cung kính với hắn?" Tiêu Nguyên âm thầm nói với hồn phách cường giả trong nhẫn. Hồn phách cường giả trong chiếc nhẫn đen này tự xưng Đan Lão. Trước kia Tiêu Nguyên còn ở Tiêu gia, vì thể chất của mình, từ thiên tài biến thành phế tài, bị mọi người trong gia tộc khi nhục cười nhạo. Sau đó hắn có được chiếc nhẫn đen này, và quen biết Đan Lão ẩn trong đó. Được Đan Lão chỉ điểm, Tiêu Nguyên tu luyện viêm quyết, từ đó cải biến số phận của một phế tài. Một đường đi đến hôm nay. Có thể nói, không có Đan Lão, sẽ không có Tiêu Nguyên của ngày hôm nay. Vì vậy Tiêu Nguyên rất kính trọng Đan Lão, có thể nói là răm rắp nghe theo. Vừa nãy lúc Tiêu Nguyên giằng co với Diệp Thanh Vân, chính là Đan Lão lên tiếng trong nhẫn, để Tiêu Nguyên thay đổi thái độ. Tiêu Nguyên vốn tưởng Diệp Thanh Vân là cường giả nên mới khiến Đan Lão kiêng kỵ. Nhưng qua quan sát, Tiêu Nguyên phát hiện Diệp Thanh Vân này dường như là một phàm nhân. Chút tu vi cũng không có. Vậy coi là cường giả gì? Nên Tiêu Nguyên rất không hiểu.
"Người này sâu không lường được, khiến ta nhìn không ra sâu cạn." Giọng nói già nua của Đan Lão vang lên. Tiêu Nguyên hơi sửng sốt. Đây là lần đầu hắn thấy ngữ khí của Đan Lão ngưng trọng như vậy, cũng là lần đầu thấy Đan Lão nói một người sâu không lường được. Theo Tiêu Nguyên, Đan Lão mới là người thật sự sâu không lường được. Mà Diệp Thanh Vân này, lại khiến Đan Lão cảm thấy sâu không lường được sao?
"Còn nữa, ngươi có để ý con chó kia không?" Giọng nói của Đan Lão lại vang lên.
Tiêu Nguyên ngẩn người, quay đầu nhìn con chó vàng đang theo sau lưng bọn họ. Chẳng phải một con chó bình thường sao? Ngoài đường chỗ nào cũng có thể thấy vài con như vậy. Có điều con chó vàng này trông khá khỏe mạnh, nhìn là biết được ăn ngon rồi.
"Đây chẳng phải một con chó bình thường thôi sao?" Tiêu Nguyên không hiểu hỏi.
"Sai! Hoàn toàn sai!" Giọng Đan Lão rất ngưng trọng. "Đó là một Tôn yêu vương!"
"Cái gì?" Tiêu Nguyên giật mình, sắc mặt thay đổi hẳn. Yêu vương? Vương của yêu tộc? Sao có thể? Một con chó vàng bình thường mà lại là yêu tộc chi vương? Điều này còn khó tin hơn cả việc Diệp Thanh Vân là một cao nhân sâu không lường được.
"Ta không cảm ứng sai được, vừa nãy con chó vàng đó đích xác tỏa ra khí tức yêu vương." "Một khi ngươi thật sự ra tay với Diệp Thanh Vân kia, chỉ sợ Tôn yêu vương này sẽ giết ngươi tại chỗ!" Đan Lão nhắc nhở.
Tiêu Nguyên lập tức kinh hãi. Càng thêm nghĩ mà sợ. Nếu con chó vàng này quả thật là yêu vương thì mình đúng là vừa đi một vòng trước Quỷ Môn Quan. Yêu vương là loại tồn tại như thế nào? Có thể hái sao đoạt trăng trong nháy mắt. Một lần dậm chân, các cường giả phải run sợ ba phần. Tiêu Nguyên tuy thực lực không tầm thường, nhưng dù sao vẫn còn là một võ giả trẻ tuổi. Đừng nói là yêu vương, cho dù gặp phải một võ giả thông thiên cảnh, cũng đủ để Tiêu Nguyên no đòn.
"Đan lão, nếu chó kia là yêu vương, vậy tu vi của người này phải đáng sợ đến mức nào?" Tiêu Nguyên không khỏi lên tiếng hỏi.
"Haizz, đây cũng là điều ta lo lắng, người này e rằng còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ngươi và ta." Giọng của Đan Lão mang theo một tia lo âu sâu sắc. "Tóm lại, cứ bình tĩnh quan sát rồi tính, nhất định phải kết giao quan hệ tốt với hắn." Đan Lão dặn dò.
"Vâng!" Tiêu Nguyên ghi nhớ lời Đan Lão.
Diệp Thanh Vân thì tỏ ra rất nhiệt tình, trên đường đi chủ động bắt chuyện với Tiêu Nguyên. Càng giao tiếp, Diệp Thanh Vân càng kết luận, cái tên họ Tiêu này nhất định là con của thiên mệnh. Nói thẳng ra. Hắn mới là vai chính. Ta Diệp Thanh Vân tuy là người xuyên không, nhưng so với người ta, quả thực chính là yếu kém tột độ. Nếu đổi thành motip bình thường thì ta đã sống không quá ba chương. Tiêu Nguyên này từ nhỏ là thiên tài, vạn chúng chú mục, thiên chi kiêu tử. Về sau lại một sớm rơi xuống đáy vực, trở thành phế vật trong mắt mọi người. Kết quả năm trước đột nhiên quật khởi. Chuyện xảy ra không thể ngăn cản. Và mấu chốt nhất là chuyện trên người tên này, đặt ở đâu cũng đều là chuyện của con số mệnh. Hủy hôn, quả thực quá phù hợp với hình tượng con số mệnh. Nếu không bị nhà gái từ hôn, lại bị trào phúng vài câu thì cũng chẳng có ý tứ gì ra ngoài giao tiếp với các con số mệnh khác.
Ông nội ngón tay vàng? Tuy Tiêu Nguyên không nói rõ, nhưng Diệp Thanh Vân đã sớm chú ý chiếc nhẫn đen trên tay trái của Tiêu Nguyên rồi. Vật này vừa nhìn đã biết không đơn giản. Có lẽ bên trong giấu một lão già hay lão quái vật gì đó. Còn cả thân phận của Tiêu Nguyên. Ngoài là một người tu luyện, hắn còn là một luyện đan sư? Năm nay, nếu không có nghề phụ thì đừng mong xưng là vai chính. Quan trọng nhất vẫn là ngoại hình của Tiêu Nguyên. Với dáng vẻ này, Diệp Thanh Vân biết ngay người này là mệnh cứng rắn. Tuyệt đối không dễ chết. Kết giao tốt với con của số mệnh, cho dù không moi được lợi lộc gì, nhưng chắc chắn không có hại.
Một đường trò chuyện, cuối cùng cũng đến đỉnh núi.
"Đến rồi, đây là chỗ ta ở." Diệp Thanh Vân nói. "Nhà cửa đơn sơ, xin đừng chê."
Tiêu Nguyên nhìn nơi này. Thoạt nhìn thì rất bình thường. Cùng lắm là nơi thanh u thôi. Nhưng khi Tiêu Nguyên chú ý đến mấy thứ trồng trong sân, sắc mặt đột nhiên trở nên rất đặc sắc.
"Má nó....." Tiêu Nguyên không nhịn được mà chửi thề. Cái quỷ gì thế này? Ta không nhìn lầm chứ?
Trong nhẫn, tiếng kinh hô của Đan Lão cũng liên tục vang lên. "Trời ạ! Nhiều thiên tài địa bảo vậy!" Đan Lão là một luyện đan sư, hơn nữa còn là luyện đan sư cực kỳ lợi hại. Tiêu Nguyên được Đan Lão dạy dỗ, cũng trở thành một luyện đan sư xuất chúng. Thân là luyện đan sư, nhãn lực tự nhiên còn tinh tường hơn võ giả tầm thường. Các loại thiên tài địa bảo trong sân này, mỗi cây đều là hiếm vật. Hơn nữa, một bộ phận lớn thiên tài địa bảo đã tuyệt tích ngoài giới rồi. Căn bản không thể tìm thấy. Dù Đan Lão thấy nhiều biết rộng, nửa đời người chứng kiến vô số thiên tài địa bảo, nhưng cũng chưa bao giờ kinh ngạc đến vậy.
Diệp Thanh Vân nghe không thấy động tĩnh gì sau lưng, đang tò mò. Vừa quay đầu lại thì thấy. Sao tên này cứ nhìn chằm chằm quả dưa chuột của mình chăm chú vậy? Chẳng lẽ tên này có tình cảm đặc biệt với dưa chuột? Nhìn dưa chuột xong, Tiêu Nguyên lại vô cùng cẩn thận cầm một quả cà tím lên, ánh mắt như muốn hòa tan quả cà. Rồi còn nằm sấp xuống đất hít hà cây tỏi nữa. Chính là mùi này! Vật này tuyệt đối là xích dương liệt quả! Diệp Thanh Vân không thể nhìn nổi nữa. "Tiêu huynh, ngươi sao vậy?"
Tiêu Nguyên lúc này mới phản ứng lại. Mình đã thất thố rồi! Hắn kinh hãi. Bản thân cũng trải qua nhiều sóng to gió lớn. Cho dù đứng trước Nạp Lan Yên Tuyết hay các cường giả của Vân Hạo Tông cũng chưa từng lộ vẻ bất thường. Sao đến đây lại mất mặt thế này? Quá không tiền đồ. Nhưng cũng không thể trách Tiêu Nguyên không tiền đồ. Thật sự là thiên tài địa bảo trong sân này quá đáng sợ rồi. Người nào đến đây cũng đều phải kinh ngạc một phen. Đan Lão suýt chút nữa đã bay ra từ trong giới chỉ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận