Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1611 triệt để phẫn nộ

"Đại sư huynh, ngươi không sao chứ?" Kiều Yên Nhiên ân cần đứng bên cạnh Chu Viễn, lo sợ Chu Viễn bị vị trưởng lão Tề kia gây thương tích. Chu Viễn lắc đầu. "Ta không sao." Kiều Yên Nhiên kinh ngạc, Mai Trường Hải cùng các đệ tử khác cũng đều kinh ngạc nhìn Chu Viễn. Vị trưởng lão Tề kia là cường giả Thiên Tiên đó. Chu Viễn vậy mà cứng rắn chịu một chưởng của Tề Trưởng lão mà không hề bị thương? Chuyện này thật khó tin. Nhưng sự thật là như vậy. Chu Viễn không chỉ không bị thương mà ngược lại, bàn tay Tề Trưởng lão còn bị tiên lực lôi đình trên người Chu Viễn gây thương tích. "Sao có thể như vậy?" Tề Trưởng lão nhìn chằm chằm Chu Viễn, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Ông ta kinh hãi không chỉ vì tu vi Chu Viễn mà còn kinh sợ chính mình thân là cường giả Thiên Tiên mà lại không thể bắt được một Địa Tiên. Chuyện này nói ra chắc không ai tin. Chu Viễn chính mình cũng rất hoang mang. Hắn thấy Tề Trưởng lão ra tay với Mai Trường Hải, trong lòng lo lắng, theo bản năng liền tiến lên ngăn cản. Vốn nghĩ rằng mình dù không chết cũng bị Tề Trưởng lão một chưởng trọng thương. Ai ngờ đâu, một chưởng của Tề Trưởng lão chỉ khiến hắn lui lại mấy bước, cánh tay hơi run lên mà thôi, cũng không hề bị thương. Đồng thời, trong cơ thể hắn dường như có một luồng sức mạnh tự hiện ra, giúp hắn đẩy lui Tề Trưởng lão. Chu Viễn lại nhìn Tề Trưởng lão. "Nếu ngươi còn dám ra tay với sư tôn ta, hôm nay ta sẽ không để ngươi tùy tiện rời đi!" Trong lòng Tề Trưởng lão vô cùng tức giận, một kẻ chỉ là Địa Tiên mà dám cuồng vọng trước mặt mình. Nhưng Tề Trưởng lão cũng ý thức được nếu thật đánh nhau thì có lẽ mình cũng chưa chắc có thể tùy tiện bắt được Chu Viễn. Thậm chí có thể bị lật thuyền trong mương. "Xem ra phải rời khỏi nơi này trước, trở về trong giáo rồi bàn tính sau." Tề Trưởng lão thầm nghĩ, đang định quay người rời đi. Nhưng không ngờ. Bốn cỗ huyền thạch khôi lỗi từ trên trời đồng thời rơi xuống, vừa vặn bao vây Tề Trưởng lão. "Đã đến rồi, vậy thì cùng nhau ở lại đi." "10.000 tiên tinh này coi như là chút lợi tức." Diệp Thanh Vân ung dung đứng đó, như đang đi dạo. "Ngươi là Thiết Trụ lão tổ?" Tề Trưởng lão lộ vẻ sợ hãi. "Không sai." Diệp Thanh Vân mỉm cười. Mai Trường Hải và những người khác cùng nhau cúi người. "Bái kiến lão tổ tiền bối!" Diệp Thanh Vân khoát tay, ánh mắt chỉ nhìn Tề Trưởng lão, rồi khẽ vươn tay, lấy đi túi trữ vật của Tề Trưởng lão. Tề Trưởng lão không dám phản kháng, chỉ đành để Diệp Thanh Vân lấy túi trữ vật. Diệp Thanh Vân mở túi trữ vật ra xem, bên trong rõ ràng là những viên tinh thạch màu trắng bạc, to bằng ngón tay cái, toàn thân bóng loáng, chứa tiên khí nồng đậm. "Đây là tiên tinh!" Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Vân thấy thứ này, nhưng trong lòng cũng không có chút gợn sóng nào. "Cảm giác giống như viên thủy tinh, còn không đẹp bằng vàng của ta." Rồi tiện tay ném cả túi tiên tinh cho Mai Trường Hải. "Thiết Trụ tiền bối!" Tề Trưởng lão thấy tình hình không ổn liền vội vàng cúi mình hành lễ. Diệp Thanh Vân có chút run rẩy. Thiết Trụ tiền bối nghe cũng quá khó nghe. Không bằng trực tiếp gọi ta là Thiết Trụ lão tổ. "Thiên La Giáo ta không muốn đối địch với Thiết Trụ tiền bối, nhưng mong tiền bối có thể mở một mặt lưới, thả người Thiên La Giáo ta." "Mọi người dĩ hòa vi quý." Nghe vậy, Diệp Thanh Vân cười. "Các ngươi đúng là thật không biết xấu hổ nha, khi dễ người ta Thủy Nguyệt Tông sao không nghĩ đến chuyện dĩ hòa vi quý?" "Bây giờ ưỡn mặt muốn dĩ hòa vi quý?" "Cũng quá không biết xấu hổ đi?" Lời nói Diệp Thanh Vân quá sắc bén khiến Tề Trưởng lão cũng thấy xấu hổ nhưng không thể phản bác. "Lười nói nhảm với ngươi, bắt lấy." Diệp Thanh Vân vung tay, bốn Thiên Tiên khôi lỗi cùng nhau xông lên, dễ dàng trấn áp Tề Trưởng lão. Tề Trưởng lão không có sức phản kháng. Một Thiên Tiên khôi lỗi đã có thể sánh ngang với ông ta. Bốn khôi lỗi cùng nhau tấn công thì ông ta chỉ có phần bị trấn áp. "Nếu tiền bối thật muốn làm vậy, chẳng lẽ không sợ vạn kiếp bất phục sao?" "Thiên La Giáo ta ở Càn Đạo Châu tuy không phải đại tông nhất lưu nhưng cũng là một thế lực không nhỏ, chỉ mấy cỗ Thiên Tiên khôi lỗi mà thôi, không thể bảo đảm cho tiền bối gối cao không lo đâu!" "Mong tiền bối suy nghĩ lại! Chớ có sai lầm!" Dù đã bị trấn áp, Tề Trưởng lão vẫn không ngừng khuyên nhủ. Nhưng phần nhiều là đe dọa. "Ngươi lắm lời quá, hay là giết đi." Diệp Thanh Vân lạnh nhạt nói. "A?" Tề Trưởng lão quá sợ hãi. Suýt chút nữa đã tè ra quần. "Chờ ta đưa đầu ngươi về Thiên La Giáo, không biết vị giáo chủ đại nhân kia của ngươi sẽ phản ứng thế nào." Vừa nói, Diệp Thanh Vân liền rút dao phay, làm bộ muốn đi về phía Tề Trưởng lão. "Tha mạng, tha mạng!" "Tiền bối tha mạng! Ta biết sai rồi!" Tề Trưởng lão sợ hãi van xin tha thứ. Diệp Thanh Vân đột nhiên cười. "Chỉ đùa chút thôi, ta... Thiết Trụ lão tổ luôn có lòng từ bi, sẽ không dễ dàng giết người." Nguy hiểm thật! Suýt chút nữa đã lỡ lời! Diệp Mỗ Nhân nói quen miệng, bây giờ tự xưng Thiết Trụ lão tổ thật sự không quen lắm. "Thả một đệ tử Thiên La Giáo ra, mang theo một phong thư về, giao cho Thiên La giáo chủ." Thiên La Giáo. Trong đại điện. Cố Hàn Sơn cùng các trưởng lão vẫn đang chờ đợi. Khác với hai lần trước, lần này Cố Hàn Sơn hay các trưởng lão đều nặng trĩu lo âu, sợ Tề Trưởng lão không thể thuận lợi mang người trở về. Nhưng Cố Hàn Sơn vẫn rất tin vào các trưởng lão, dù sao mình đã tỏ thành ý rồi, nghĩ là Thiết Trụ lão tổ kia cũng sẽ không cùng mình cùng chết, nên thấy đủ là được thôi. Ai cũng hiểu đạo lý đó. Một kẻ không rõ lai lịch, chỉ có mấy cỗ Thiên Tiên khôi lỗi, dù có chút thực lực sao dám cứng rắn với Thiên La Giáo ta? Rất không có khả năng! Đợi mấy canh giờ. Tề Trưởng lão vẫn không có tin tức. Cố Hàn Sơn sốt ruột, lập tức liên lạc cho Tề Trưởng lão. Nhưng điều ông ta lo lắng nhất vẫn xảy ra. Không có chút phản hồi nào! Liên tiếp ba lần liên lạc, Tề Trưởng lão vẫn không trả lời. Cố Hàn Sơn lập tức gân xanh nổi lên, sắc mặt âm trầm như sắp rỉ ra nước. "Chẳng lẽ Thủy Nguyệt Tông lá gan lớn vậy? Dám ra tay với các trưởng lão?" "Tông chủ!" Lúc đó, một đệ tử đưa tin trở về. Hai tay nâng một cẩm nang. Vừa thấy cẩm nang, Cố Hàn Sơn đã đoán được phần nào. Ông ta lập tức bắt lấy cẩm nang, mở ra xem. Lại là một bức thư! Mí mắt Cố Hàn Sơn giật giật, trong lòng có dự cảm không lành. Mở thư ra xem. "Đa tạ Cố giáo chủ sai người đưa đến 10.000 tiên tinh tiền lãi." "Vị trưởng lão Tề này cứ ở lại Thủy Nguyệt Tông, xin Cố Giáo Chủ mang 200.000 tiên tinh đến." "Trong vòng ba ngày, tiên tinh đầy đủ, tất cả mọi người có thể tự nhiên trở về Thiên La Giáo." "Về phần ba ngày sau, Cố Giáo Chủ hãy tự suy nghĩ thật kỹ đi." Rầm!!! Cố Hàn Sơn lại lần nữa vỗ bàn đứng dậy, lại đập nát thêm một chiếc bàn mới tinh. Đáng thương chiếc bàn mới, bày chưa được hai ngày đã toi rồi. Vị trưởng lão phụ trách hậu cần đau lòng xót của. Đại giáo chủ à, sao ngươi cứ thích đập bàn thế? Bàn này có thể đắt đấy, hơn trăm tiên tinh một chiếc đó. Ngươi một chưởng này làm phế đi hơn trăm tiên tinh rồi. "Ta chưa bao giờ thấy ai cuồng vọng như thế!" Cố Hàn Sơn tức giận gào thét, tiếng gầm vang vọng trong đại điện, khiến mọi người ù cả tai. Bốp bốp bốp! Bức thư lại bị Cố Hàn Sơn xé nát vụn. "Giáo chủ, chẳng lẽ trưởng lão Tề cũng bị Thủy Nguyệt Tông giữ lại?" Một trưởng lão lên tiếng hỏi. Mặt Cố Hàn Sơn âm trầm không trả lời nhưng mọi người đều đã hiểu. Tề Trưởng lão vậy mà cũng bị trấn áp ở Thủy Nguyệt Tông! Nước này Tháng tông lẽ nào điên rồi sao? Thật muốn vò đã mẻ không sợ rơi? Muốn cùng Thiên La Giáo ta chết chung sao? "Truyền lệnh của ta!" Lúc này, Cố Hàn Sơn đã hoàn toàn nổi giận, không thèm nghĩ đến những thứ khác. Trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất. Giết Thiết Trụ lão tổ! San bằng Thủy Nguyệt Tông! "Tất cả trưởng lão Thiên La Giáo theo ta tiến đến đánh Thủy Nguyệt Tông!" "Ngoài ra, truyền tin cho Huyền Phương Môn, Nam Hà Trần Gia, cùng nhau tiến đến Thủy Nguyệt Tông, cùng nhau vây quét Thiết Trụ lão tổ!" Nghe vậy, mọi người ở đây đều rùng mình. Giáo chủ đây là làm thật rồi. Môn chủ Huyền Phương Môn và gia chủ Nam Hà Trần Gia đều là cường giả Huyền Tiên cảnh. Đồng thời họ có quan hệ tốt với Thiên La Giáo, ngày thường vẫn qua lại nhưng chuyện cùng Huyền Phương Môn và Nam Hà Trần Gia cùng xuất thủ thế này lại rất ít. Huống chi chỉ là để đối phó với một Thủy Nguyệt Tông lụi bại. Nhưng không ai thấy Cố Hàn Sơn làm quá. Dù sao, Thiết Trụ lão tổ đã liên tiếp trấn áp ba vị trưởng lão Thiên Tiên của Thiên La Giáo, lại còn thêm rất nhiều đệ tử. Hắn đã hoàn toàn trở thành kẻ thù của Thiên La Giáo. Đã là kẻ thù, thì dốc hết sức mà tiêu diệt là chuyện đương nhiên. "Thiết Trụ lão tổ, ta Cố Hàn Sơn sẽ cho ngươi biết kết cục khi đối đầu với ta!" "Đến lúc đó, dù ngươi quỳ trước mặt ta cầu xin, ta cũng không tha ngươi!" "Nhất định ta sẽ đem t·hi t·hể ngươi treo trước sơn môn Thủy Nguyệt Tông!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận