Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 885: Cùng không khí đấu trí đấu dũng

Khi Diệp Thanh Vân thực sự không thể nhịn được nữa, ôm bụng chạy ra ngoài. Vừa liếc mắt nhìn Tuệ Không bên cạnh, thấy hắn đang đứng ngây ngốc cười ngu. Trên mặt còn tràn ngập vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Diệp Thanh Vân gọi hai tiếng, Tuệ Không không hề phản ứng. Diệp Thanh Vân cũng không nghĩ nhiều, chạy như điên về phía nhà xí. Trên nửa đường còn gặp Lãnh Mộ Tuyết. Lãnh Mộ Tuyết vừa định chào hỏi Diệp Thanh Vân, thì hắn đã như một cơn gió lướt qua bên cạnh nàng. Lãnh Mộ Tuyết ngạc nhiên quay đầu lại. Chỉ thấy bóng dáng của Diệp Thanh Vân đã lóe vào bên trong nhà xí. Tốc độ cực nhanh. Đến nỗi còn xuất hiện cả tàn ảnh. "Thân pháp nhanh thật!" Lãnh Mộ Tuyết há hốc mồm kinh ngạc. Đây chính là thân pháp của cao nhân sao? Chân trước vừa mới lướt qua. Chân sau liền chỉ còn lại một đạo tàn ảnh còn dừng lại ở cửa nhà xí. Quả nhiên là thân pháp quỷ thần khó lường! Bất quá Lãnh Mộ Tuyết cũng lập tức phản ứng lại. Sao Diệp Thanh Vân lại vội vàng chạy vào nhà xí như vậy? Chẳng lẽ là có ẩn tình gì? Đúng lúc này. Bên trong nhà xí đột nhiên vang lên tiếng kinh hô của mấy nữ đệ tử. Lập tức thấy ba bốn nữ đệ tử Thần cung hoảng loạn thất kinh từ trong nhà xí chạy ra. Mấy nữ đệ tử này nhìn cũng chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, đều là những đệ tử mới vào Thần trăng cung không lâu. Vẫn chưa đoạn tuyệt ngũ cốc luân hồi, nên sẽ có nhu cầu đi nhà xí. Vừa rồi mấy tiểu tỷ muội các nàng đang vui vẻ ngồi xổm trong nhà xí. Tiện thể thảo luận một chút tâm đắc tu luyện của riêng mình. Liền ngay sau đó. Đột nhiên có một người xông vào. Vừa đi vừa phốc phốc phốc đánh rắm lớn. Nhìn kỹ lại. Chẳng phải vị khách quý Diệp công tử mà cung chủ mời đến sao? Mấy nữ đệ tử lúc này hoa dung thất sắc, vừa kêu lên kinh hãi vừa vội vàng cầm váy áo bỏ chạy ra ngoài. Thế là mới có chuyện Lãnh Mộ Tuyết nhìn thấy mấy nữ đệ tử chạy ra như vậy. Diệp Thanh Vân trong lòng kỳ thực cũng âm thầm kêu khổ. Hắn cũng không cố ý nhìn người ta đi nhà xí. Thực sự là không nhịn được nữa. Đã thế nhà xí của Thần trăng cung này, hắn mẹ nó hoàn toàn không có phân biệt nam nữ. Hoặc là đi nhà xí. Hoặc là sẽ giải quyết tại chỗ. Là một thanh niên văn minh lễ phép, Diệp Thanh Vân cũng sẽ không tùy tiện đại tiểu tiện ở địa bàn của người ta. Nhất là Thần trăng cung này đâu đâu cũng sạch sẽ tinh tươm, một mực ngăn nắp. Diệp Thanh Vân cũng ngại làm ô nhiễm môi trường nơi này. Cho nên chỉ có thể phải đi nhà xí giải quyết. Đã thế Diệp Thanh Vân xông vào quá nhanh, chỉ vội vàng liếc thấy mấy thiếu nữ ngồi xổm ở đó. Trên thực tế cũng không nhìn rõ được cái gì. Diệp Thanh Vân cũng chẳng buồn để ý. Hắn vội vàng tìm một chỗ trong cùng. Rồi thuần thục cởi bỏ dây lưng quần, lưu loát ngồi xổm xuống. Khi Lãnh Mộ Tuyết vẻ mặt cổ quái đi đến cửa nhà xí. Oanh!!! Bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn. Làm Lãnh Mộ Tuyết sợ hãi còn tưởng rằng có người đang oanh kích nhà xí. Kết quả nhìn vào trong thì không có chuyện gì cả. Lãnh Mộ Tuyết do dự một chút, nhưng vẫn không bước vào nhà xí. Sau đó Diệp Thanh Vân vừa định đứng dậy ra khỏi nhà xí. Kết quả còn chưa kịp đi ra. Bụng lại bắt đầu giở chứng. Không còn cách nào. Vừa vặn tiếp tục ở lại bên trong nhà xí. Lặp đi lặp lại mấy chục lần. Diệp Thanh Vân cảm thấy mình sắp muốn hư thoát rồi. Cũng không biết tại sao. Bản thân một chút cũng không thấy có cảm giác hư thoát. Ngược lại là càng ngày càng hăng hái. Cứ như thể trận tiêu chảy này đã lôi hết những thứ thừa thãi trong bụng của bản thân ra ngoài. Càng kéo càng thoải mái. Đã thế hai chân cũng tuyệt không thấy nhức mỏi. Nếu mà đổi lại trước đây, Diệp Thanh Vân đã sớm không đứng dậy nổi. Thậm chí có khả năng đã ngồi phịch xuống mông rồi. Trong lòng Diệp Thanh Vân kinh ngạc. Nhưng lập tức liền trở lại bình thường. Chắc chắn là do bản thân đã trở thành người tu luyện. Thành người tu luyện đúng là không giống a. Tiêu chảy cũng không thấy mệt. Sau này bản thân có ăn nhiều uống nhiều thì tiêu chảy cũng không cần sợ. Nửa ngày sau. Diệp Thanh Vân sảng khoái tinh thần bước ra khỏi nhà xí. Cả người mặt mày tươi tỉnh, thậm chí còn cảm giác bụng đã gầy đi một chút. Đi bộ cũng như có gió dưới chân, nhẹ nhàng linh hoạt. Lãnh Mộ Tuyết một mực canh giữ bên ngoài, thấy Diệp Thanh Vân đi ra, liền dùng một ánh mắt cổ quái nhìn Diệp Thanh Vân. Cả hai người đều có chút lúng túng. Bất quá Diệp Thanh Vân cũng rất kỳ lạ, bản thân sao lại không hiểu ra sao mà bị tiêu chảy thế này? Ban ngày cũng không ăn gì mà? Chỉ ăn một con gà ăn mày, sau đó lại lén la lén lút gặm hai cái chân vịt, với lại tự nấu một bát mì sợi con. Đã ăn gì đâu chứ. Suy nghĩ kỹ một chút! Chắc chắn là nước suối hôm đó có vấn đề! Diệp Thanh Vân nói phỏng đoán của mình cho Lãnh Mộ Tuyết nghe. Lãnh Mộ Tuyết vừa nghe, cũng cảm thấy nước suối ngày đó chỉ sợ thực sự có vấn đề. Đã thế Diệp Thanh Vân không thể nào vô duyên vô cớ nói như vậy. Với một cường giả tu vi bất phàm như Diệp Thanh Vân, lời nói của hắn đều không thể nào là tự dưng mà đến. Chắc chắn là đã phát hiện ra cái gì. Thậm chí vừa nãy việc bị tiêu chảy trong nhà xí, đều có khả năng là Diệp Thanh Vân cố ý bày ra cho mình xem. Muốn để mình hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn! Nước suối hôm đó, nhất định có vấn đề! Cho nên. Mười ngày tiếp theo, Lãnh Mộ Tuyết hoàn toàn không có ý định dùng nước thiên tuyền để uống nữa. Điều này khiến Từ Xà cùng đám người ở bên ngoài Nguyệt đảo chờ đợi sốt ruột đến độ gãi đầu gãi tai. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao nhiều ngày như vậy, trong Thần trăng cung vẫn không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ là bị các nàng nhìn ra rồi sao? Lại thêm việc bọn họ còn không dám đi thăm dò tình hình, nếu như bị phát hiện, chẳng phải là càng thêm đáng nghi sao? Không còn cách nào. Chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Lại qua mười ngày. Bên trong Thần trăng cung vẫn một màu yên tĩnh. Không có chuyện gì xảy ra. Lần này, Từ Xà coi như có chút hiểu rõ rồi. E là thực sự bị nhìn ra sơ hở rồi. Cho nên người Thần trăng cung không có dùng nước thiên tuyền để uống. Cũng có thể không phải vậy. Bản thân bỏ thất tình lục dục tán vào trong nước suối, nếu không phải cao thủ dùng độc thì căn bản không thể phát giác được. Cũng chưa nghe nói Thần trăng cung có cao thủ nào về dùng độc. Chỉ có khả năng, chính là Diệp Thanh Vân uống hết chỗ nước suối đó! Chắc chắn là hắn! Hắn uống nước thiên tuyền, đã nhận ra trong nước có độc, cho nên mới nhắc nhở Lãnh Mộ Tuyết. Nhất định là như vậy! Trong nháy mắt Từ Xà nghĩ thông suốt mấu chốt này. Tiếp đó mồ hôi lạnh tức khắc đổ ra. E là nhóm người mình ẩn núp nhiều ngày, đã sớm bị Thần trăng cung phát hiện rồi sao? Có lẽ giờ phút này, nhất cử nhất động của nhóm mình, đều nằm trong mắt người Thần trăng cung không chỗ nào che thân. Từ Xà vô cùng khẩn trương, vội vàng nhìn xung quanh. Khoảnh khắc này, hắn cảm giác bốn phương tám hướng như đều là người của Thần trăng cung. Đã bao vây nhóm người mình lại rồi. “Hỏng rồi!” Từ Xà âm thầm truyền âm cho các thân tín. “Sao vậy Từ trưởng lão?” Các thân tín đều mặt mũi ngơ ngác nhìn Từ Xà. Từ Xà vẻ mặt đầy nghiêm trọng, con mắt đảo loạn xung quanh. “Chúng ta có khả năng đã sớm bị phát hiện rồi, xung quanh e rằng sớm đã bị người của Thần trăng cung bao vây!” Lời vừa nói ra, các thân tín cũng giật nảy cả mình. Vội vàng muốn xem xét xung quanh. “Đừng nhìn lung tung! Cẩn thận đánh rắn động cỏ!” Từ Xà vội vàng ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận