Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1853 dục cầm cố túng?

Chương 1853: Muốn thả mà bắt?
Dương Mộ Thiền có chút ngơ ngác trước hành động bất ngờ của Diệp Thanh Vân. Nàng nhìn Diệp Thanh Vân ở khoảng cách gần, ánh mắt ngơ ngác một hồi lâu mới tỉnh lại:
"Đại nhân, người nói gì vậy?" Dương Mộ Thiền kinh ngạc hỏi.
"Ta nói, ngươi không muốn chuyện của mình bị Ngũ Trang biết chứ?" Diệp Thanh Vân vừa nói vừa dò xét.
Dương Mộ Thiền cuối cùng cũng hiểu ra. Chẳng lẽ... chuyện của mình Ngũ Trang vẫn chưa biết? Chỉ có vị mạt thám trước mắt này biết được thôi sao? Nếu vậy, mình chẳng phải vẫn còn đường lui sao?
Lòng tuyệt vọng của Dương Mộ Thiền bỗng trỗi dậy một tia hy vọng. Có lẽ chỉ cần mình lấy lòng vị mật thám đại nhân này thì có thể bảo mật được bí mật. Như vậy, mình vẫn có thể giữ được vị trí tổng trấn, sẽ không bị Ngũ Trang trừng phạt.
Nghĩ đến đây, Dương Mộ Thiền cũng hiểu được hành động của Diệp Thanh Vân. Rõ ràng hắn đang bức ép mình. Về việc bức ép mình làm gì thì Dương Mộ Thiền cũng không ngốc, tự nhiên là hiểu rõ.
"Đại nhân..." Hai gò má Dương Mộ Thiền ửng hồng, mắt không dám nhìn thẳng Diệp Thanh Vân.
"Nếu đại nhân có thể giúp ta che giấu chuyện này, hạ quan... tự nhiên sẽ cảm kích đại nhân." Dương Mộ Thiền nói nhỏ.
Nghe những lời này, nụ cười trên mặt Diệp Thanh Vân càng thêm thâm trầm:
"Ồ? Vậy không biết Dương Tổng Trấn định cảm kích ta như thế nào đây?"
Dương Mộ Thiền khẽ cắn môi, trong mắt thoáng chút giằng co, lòng thì vô cùng xoắn xuýt. Nàng không muốn bán rẻ thân thể. Nhưng tình hình hiện tại, dường như nàng không còn lựa chọn nào khác. Nếu không thì sao? Giết tên mật thám Ngũ Trang này sao? Thực lực của gã rõ ràng sâu không lường được, tu vi của mình lại giảm sút, đánh nhau căn bản không phải đối thủ.
Kêu gọi toàn bộ người của Côn Tiên Phủ vây công ư? Điều này lại càng không thể. Chưa nói đến việc toàn bộ người Côn Tiên Phủ vây công có giết được gã mật thám này hay không. E rằng người của Côn Tiên Phủ căn bản không dám động thủ với mật thám của Ngũ Trang.
Lùi 10.000 bước mà nói, dù thật sự có thể giết được gã mật thám, nhưng một mật thám lại chết ở Côn Tiên Phủ thì Ngũ Trang sẽ phản ứng thế nào? E rằng lúc đó sẽ có nhiều sứ giả hơn đến Côn Tiên Phủ, lật tung nơi này lên mất. Đến lúc đó, mình cũng không tránh khỏi liên lụy.
Vậy nên Dương Mộ Thiền nhanh chóng đưa ra quyết định. Chỉ có thể là để mình hy sinh một chút:
"Nếu đại nhân không chê, hạ quan... hạ quan nguyện ý phụng dưỡng đại nhân." Dương Mộ Thiền thầm thì, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ e lệ.
Khóe miệng Diệp Thanh Vân hơi co giật một chút. Suýt chút nữa đã không kìm được mà cười lớn. May mà kịp thời hồi tưởng lại những chuyện khổ sở trong lòng, cuối cùng cũng giữ được vẻ mặt nghiêm túc.
Diệp Thanh Vân thật không ngờ, Dương Mộ Thiền lại là một người ngoan độc như vậy. Vì có thể bảo toàn địa vị của mình, không bị Ngũ Trang trừng phạt, vậy mà cam tâm tình nguyện hy sinh đến thế. Chậc chậc! Cũng không hổ danh là một nữ nhân có thể leo lên vị trí tổng trấn một phương, quả nhiên không tầm thường.
"Phụng dưỡng ta?" Diệp Thanh Vân cố tình giả bộ nghi hoặc: "Không biết là loại phụng dưỡng nào?"
Dương Mộ Thiền thầm mắng trong lòng. Lão nương đã nói rõ ràng đến vậy rồi, tên này còn giả vờ hồ đồ? Sao hả? Nhất định phải để lão nương cởi quan phục ra rồi tự mình leo lên người ngươi sao?
"Đại nhân sao lại biết rõ còn cố hỏi?" Dương Mộ Thiền hơi tức giận, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân lắc đầu: "Ta thực sự không hiểu ý ngươi, cho nên mới hỏi như vậy."
Dương Mộ Thiền tức đến nghiến răng. Sau đó vung tay lên, bao phủ toàn bộ đại điện bằng một trận pháp, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài. Cho dù bên trong có náo động lớn cỡ nào thì bên ngoài cũng không nghe thấy, không nhìn thấy được.
Diệp Thanh Vân giật mình trong lòng, cảnh giác nhìn Dương Mộ Thiền. Mẹ nó, không lẽ bà ta bị mình làm cho phát cáu mà trở mặt rồi chứ?
Chỉ thấy Dương Mộ Thiền từ dưới đất đứng dậy, một tay cởi phăng chiếc quan bào màu đen đang mặc. Diệp Thanh Vân theo bản năng mở to hai mắt nhìn. Tiếc là phía dưới quan bào còn có quần áo. Bất quá bầu không khí đã đến nước này rồi, có quần áo hay không, dường như cũng không quan trọng lắm.
"Đại nhân muốn ở đây? Hay là muốn đổi chỗ khác?" Dương Mộ Thiền rất trực tiếp hỏi, mắt nhìn thẳng Diệp Thanh Vân. Vừa rồi vẻ e lệ, mờ mịt, bối rối rõ ràng đều là bà ta giả vờ. Đã tu luyện không biết bao nhiêu năm, lại còn đứng trên vị trí tổng trấn, sao có thể là loại cô nương 17-18 tuổi được?
Nhìn Dương Mộ Thiền từng bước áp sát, Diệp Thanh Vân ngược lại có chút mất tự nhiên. Sợ hãi! Có lẽ kinh nghiệm của Dương Mộ Thiền ở phương diện này phong phú hơn mình nhiều. Đáng thương cho Diệp Mỗ Nhân ta, từ hạ giới đến tận Trấn Nguyên giới, đã gặp không ít mỹ nữ. Nhưng một người cũng chưa từng chạm qua. Ô ô ô! Sao ta lại thảm thế này! Hay là lần này cứ làm tới luôn đi?
Nhìn Dương Mộ Thiền vừa cởi quan bào vừa phô diễn dáng người ngay trước mắt, ý chí vốn không vững vàng của Diệp Thanh Vân gần như đã dao động.
"Đại nhân đã nghĩ xong chưa?" Dương Mộ Thiền nhẹ nhàng áp vào ngực Diệp Thanh Vân, một đôi tay ngọc từ trên cổ Diệp Thanh Vân lướt xuống.
Ngay lúc ý chí của Diệp Thanh Vân sắp bị phá vỡ thì hắn một tay đẩy Dương Mộ Thiền ra. Hành động này làm Dương Mộ Thiền vốn đã chuẩn bị tốt trở nên có chút khó hiểu. Ý gì đây? Lão nương đã chuẩn bị hết cả rồi, ngươi đẩy ta làm gì? Chẳng lẽ tên này đang muốn chơi trò muốn thả mà bắt sao? Hay là gã này có sở thích đặc biệt gì đó? Cảm thấy thế này quá trực tiếp? Muốn chơi chút kiểu khác? Cũng không phải không được. Lão nương ta thân kinh bách chiến, trò gì cũng chơi được hết.
"Dương Tổng Trấn, xin tự trọng!" Diệp Thanh Vân nhíu mày, nghiêm trang nói.
"Cái gì?" Dương Mộ Thiền lập tức ngây ra. Rốt cuộc là có ý gì? Không phải ngươi bảo ta thế này sao? Sao giờ lại bắt ta tự trọng?
"Bản quan thân là mật thám Ngũ Trang, có trọng trách trên vai, tâm hướng về Ngũ Trang, cương trực công chính." Diệp Thanh Vân xoay người đi chỗ khác, không thèm nhìn Dương Mộ Thiền nữa. "Cho dù Dương Tổng Trấn có hành động như vậy, bản quan cũng sẽ không có bất cứ dao động nào." "Mặc lại quan phục của ngươi đi."
Dương Mộ Thiền: "???"
Chắc chắn người này có bệnh.
Dương Mộ Thiền vừa tức vừa hận. Nàng cảm thấy tên này cố tình trêu đùa mình. Tư thế ta đã bày xong, chỉ chờ ngươi tranh thủ thời gian hoàn thành việc. Ngươi nói ngươi một thân chính khí? Mẹ nó chứ! Nếu không phải lão nương biết mình đánh không lại ngươi thì ta đã nhảy bổ vào cho ngươi một dao rồi. Đáng hận! Quả thực đáng hận!
Dương Mộ Thiền cũng không dám nói gì nhiều, chỉ có thể im lặng mặc lại quan phục. Bất quá sau chuyện vừa rồi, bầu không khí trở nên có chút xấu hổ. Dương Mộ Thiền lại càng thêm không hiểu người này muốn gì? Vốn tưởng rằng hắn thèm muốn thân thể của mình, nhưng ai ngờ hắn lại không có ý đó. Vậy rốt cuộc hắn muốn gì?
"Dương Tổng Trấn, ngươi quản lý Côn Ngô Châu nhiều năm như vậy, cũng coi như có công lao, việc tu vi của ngươi, cũng không phải là không có cách giải quyết." Diệp Thanh Vân đột ngột đổi giọng nói.
Dương Mộ Thiền khẽ giật mình: "Đại nhân có ý gì?"
Diệp Thanh Vân lộ vẻ nghiêm trọng và thần bí: "Bản quan đến đây, ngoài việc của ngươi ra, còn có một việc trọng yếu khác."
Dương Mộ Thiền vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Còn có chuyện khác sao?
"Ngũ Trang đã ra cáo thị thiên hạ, truy nã một tên phi thăng giả họ Diệp, đồng thời xếp hắn vào danh sách tội phạm truy nã hàng đầu của Lăng Thiên Giới, việc này Dương Tổng Trấn chắc biết chứ?"
Dương Mộ Thiền gật đầu: "Hạ quan tự nhiên biết."
Vẻ mặt Diệp Thanh Vân trở nên ngưng trọng: "Vậy ngươi cũng hẳn phải biết, mật thám của Ngũ Trang cũng đang phụng mệnh truy tra tung tích tên phi thăng giả họ Diệp này."
Dương Mộ Thiền lại gật đầu. Chuyện này nàng đương nhiên biết.
"Bản quan đã điều tra ra, tên phi thăng giả họ Diệp kia sắp sửa xuất hiện ở Côn Ngô Châu." "Nếu Dương Tổng Trấn có thể hỗ trợ bản quan, bắt được tên phi thăng giả họ Diệp này, không chỉ có thể lập công chuộc tội, mà còn có thể nhận được trọng thưởng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận