Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1720 nhịn không nổi!

Chương 1720 không nhịn được! Một tiếng rắm này đã làm tất cả mọi người ở đây ngơ ngác. Nữ tử áo xanh vừa muốn tự giới thiệu càng thêm cứng đờ tại chỗ, lời đến miệng cũng quên mất. Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử áo xanh ngây người, không thể tin nổi nhìn Diệp Thanh Vân. Nàng là đại tiểu thư của Phong Nguyệt thương hội, từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ loại người, kiến thức nhiều trường hợp khác nhau. Xem như là người từng trải. Thế nhưng chưa bao giờ trải qua khoảnh khắc lúng túng như vậy. Mà lại có người đánh rắm trước mặt mình. Còn vang dội như vậy. Giống như sợ người ngoài không nghe thấy vậy. Chẳng lẽ tên gia hỏa này cố ý kìm nén một cái rắm, sau đó đến trước chân mới thả ra? Như vậy thật sự là đủ buồn nôn. Một bên Mai Trường Hải kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Tiền bối lão tổ làm sao vậy? Sao đột nhiên lại thả rắm? Chẳng lẽ thân thể không thoải mái sao? Hay là đối với vị đại tiểu thư Phong Nguyệt thương hội này có chỗ bất mãn? Cho nên cố ý dùng đánh rắm để thể hiện bất mãn? Nhưng cũng không phải chứ. Đánh rắm cũng quá bất nhã đi. Tuệ Không phản ứng ngược lại khác hẳn với người thường, không có kinh ngạc, cũng không nghi hoặc. Ngược lại lộ ra vẻ như đang suy tư. Một lát sau. Tuệ Không tựa hồ đã nghĩ ra điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười cơ trí. "A di đà phật." "Thánh tử đánh rắm này, ẩn chứa thiện ý." "Người tầm thường, sợ là khó mà lĩnh hội được chút ít." Người lúng túng nhất, tự nhiên là Diệp Thanh Vân. Hắn đơn giản không thể tin được. Ta vậy mà lại ở trước mặt mọi người, thả một cái rắm vang dội lại trong trẻo như vậy? Hơn nữa còn ngay trước mặt một đại mỹ nữ. Mẹ kiếp......Lần này đúng là hoàn toàn mất mặt! Dù Diệp Thanh Vân da mặt dày đến mấy, tình hình lúng túng như thế này vẫn khiến hắn hận không thể tìm cái kẽ đất mà chui vào. Quá mất mặt! Ta Diệp mỗ người cả đời chưa từng xấu hổ như vậy. Việc này khác gì đi ỉa trên đường cái đâu? Nếu là lúc bình thường, một cái rắm mà thôi, Diệp Thanh Vân khẳng định có thể nhịn được. Nhưng lần này không biết vì sao. Trong bụng cứ lộc ca lộc cộc khó chịu, còn thỉnh thoảng đau nhói. Đây là dấu hiệu điển hình của việc muốn tiêu chảy. Thế nhưng hết lần này đến lần khác cứ sét đánh mà không mưa. Cho đến vừa rồi. Một luồng khí liền từ trong bụng điên cuồng tuôn ra, xông xuống dưới. Diệp Thanh Vân căn bản không có cách nào kẹp chặt. Trực tiếp để luồng khí này thoát ra ngoài. Giờ phút này, một mùi khó mà hình dung, cũng tràn ngập ra bốn phía. Vô luận là nữ tử áo xanh, hay là Tuệ Không, Mai Trường Hải, hoặc các người hầu và khách nhân phụ cận đều ngửi được. Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người kịch biến. Mùi kia nói thối thì không quá thối. Càng gần với mùi hôi tanh. Kết hợp với mùi thối. Khiến cho cái rắm này, ngửi có vị tanh hôi lẫn lộn. So với rắm bình thường, hiển nhiên là uy lực hơn một bậc. Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử áo xanh thất sắc, che mũi nhịn không được lùi về sau một bước. Nàng cũng không muốn thể hiện ra ngoài. Nhưng cái mùi này......thật sự là quá sức chịu đựng. Nàng cả đời chưa từng ngửi qua mùi tanh hôi đến vậy. Đây là rắm mà người tu tiên có thể thả ra sao? Chẳng lẽ người này đang tu luyện tà môn công pháp gì đó? Nữ tử áo xanh không muốn để Diệp Thanh Vân quá xấu hổ, âm thầm vận chuyển tiên khí, muốn xua tan mùi vị này. Nhưng mùi kia lại hoàn toàn không thể xua tan. Dư vị còn vương vấn. “Khụ khụ.” Diệp Thanh Vân chủ động phá vỡ cục diện khó xử trước mắt. "Xin lỗi, bụng ta không được thoải mái, để cô nương chê cười." Nữ tử áo xanh cười cười: “Không sao, quý khách không cần để ý, ta......” Phụt! Nàng vừa định tự giới thiệu lại lần nữa, nhưng không ngờ Diệp Thanh Vân lại một tiếng rắm xông ra. Lại một lần nữa cắt ngang lời của nữ tử áo xanh. Việc này khiến cho khung cảnh vừa mới hòa hoãn lại lâm vào xấu hổ. Trừ Tuệ Không, những người khác đều nhìn Diệp Thanh Vân bằng ánh mắt cổ quái. Diệp Thanh Vân cũng không chịu nổi. “Xin hỏi... nơi này có nhà xí không?” Nhà xí? Nữ tử áo xanh có chút mờ mịt. Phong Nguyệt thương hội này thật sự không có cái đồ chơi gọi là nhà xí. Bởi vì căn bản không cần đến. Người tu tiên, ai mẹ nó sẽ đi nhà xí chứ? Vật như nhà xí, cả Trấn Nguyên giới này, sợ là chỉ có nơi phàm nhân tụ tập mới tồn tại. Cũng chỉ có loại khác người như Diệp Thanh Vân, đến đâu cũng phải giải quyết vấn đề đại tiểu tiện trước. “Nơi này không có nhà xí.” Nữ tử áo xanh lắc đầu nói. “Vậy trong thành này, có nhà xí không?” Diệp Thanh Vân có chút lo lắng hỏi. Hắn đã cảm thấy không ổn. Vừa rồi hai cái rắm kia thả ra, bụng Diệp Thanh Vân dù thoải mái hơn chút. Nhưng theo sau là cảm giác sắp trào ra. Phảng phất như báo hiệu trước khi vỡ đê. Muốn bộc phát! Đối với cảm giác này, Diệp Thanh Vân không thể nào quen thuộc hơn nữa. Mỗi lần tiêu chảy đều có cảm giác này. Có câu nói rất hay. Nhịn đái có thể đi ngàn dặm. Nghẹn phân thì nửa bước khó đi! Nhất là khi tiêu chảy, muốn nhịn càng khó hơn lên trời. Sự đau khổ này, có thể so sánh cực hình! Đủ để người nghiến răng nghiến lợi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Diệp Thanh Vân lúc này chính là trong trạng thái như vậy. Hắn gần như dùng toàn bộ ý chí, dồn vào chuyện kẹp chặt. Chỉ cần thả lỏng một chút, hậu quả sẽ là ị đùn ra quần. Trước mặt mọi người đánh rắm đã là mất mặt. Nếu mà ị đùn trước mặt mọi người, Diệp Thanh Vân về sau đừng nên ra ngoài nữa. Toàn bộ Càn Đạo Châu, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có người đồn, Thiết Trụ lão tổ ị đùn ra quần trước mặt mọi người. E là mấy vạn năm sau vẫn còn bị người kể chuyện vui. Cho nên với Diệp Thanh Vân lúc này, việc tìm nhà xí là chuyện đại sự hàng đầu. Chỉ có nhà xí mới khiến Diệp Thanh Vân cảm thấy yên tâm. "Toàn bộ Tiên thành Thiên Khuyết Cung, đều không có nhà xí." Nữ tử áo xanh thần sắc kỳ lạ nói. Diệp Thanh Vân nghe vậy, cả người đều muốn tuyệt vọng. Ngọa Tào! Hùng vĩ bao la là thế, vậy mà đến một cái nhà xí cũng không có. Đúng là đồ bỏ đi! Coi như tiên nhân các ngươi không đau bụng, ít ra cũng phải xây vài cái nhà xí tượng trưng chứ. Giờ phải làm sao đây? "Vậy nơi nào gần đây có nhà xí?" Diệp Thanh Vân bất chấp mặt mũi nữa, sốt ruột hỏi. Nữ tử áo xanh: “...” Lão nương ta sống đến giờ, đây là lần đầu tiên có người sốt sắng như vậy hỏi ta nhà xí ở đâu. Ta thật là hết cách! “Ta đoán… phạm vi ngàn dặm quanh Tiên thành Thiên Khuyết Cung, chỉ sợ không có nhà xí.” Nữ tử áo xanh gần như nghiến răng trả lời. Vừa dứt lời. Diệp Thanh Vân đã vèo một cái xông ra khỏi Phong Nguyệt thương hội. Tốc độ nhanh chưa từng có! Ngay cả Tuệ Không cũng không đuổi kịp tốc độ của Diệp Thanh Vân. Sau khi Diệp Thanh Vân xông ra Phong Nguyệt thương hội, một mạch thẳng đến phủ thành chủ. Khi hắn lao đến trước cổng lớn phủ thành chủ, đã gần đến giới hạn. Bụng như sóng cuộn biển gầm. Nhịn đến mức mặt Diệp Thanh Vân trắng bệch, toàn thân nổi cả da gà. Cũng may trên đường đã sớm thông báo thành chủ Dương Thương, lính gác trước phủ không ngăn cản. Diệp Thanh Vân vừa xông vào, đã thấy Dương Thương mập mạp đang vội vã đến nghênh đón. “Mật thám đại nhân...” Dương Thương vừa muốn tươi cười chào đón. Diệp Thanh Vân đã lướt qua bên cạnh hắn. "Ta mượn hậu hoa viên của ngươi dùng một lát!" Dương Thương ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại. Đã không thấy bóng dáng Diệp Thanh Vân đâu. "Thân pháp thật kinh người!" Dương Thương không khỏi cảm thán. Nhưng ngay lập tức hắn lại nghi hoặc. "Mật thám đại nhân mượn hậu hoa viên của ta làm gì? Chẳng lẽ trong hậu hoa viên này có manh mối quan trọng?" Dương Thương lại thấp thỏm lo sợ, vội vàng đuổi theo. Còn Diệp Thanh Vân lúc này đã chạy đến hậu hoa viên. Ánh mắt đảo qua, thấy một hòn non bộ. Diệp Thanh Vân trực tiếp lách người đến sau hòn non bộ, sau đó dùng tốc độ sét đánh ngồi xổm xuống. Phụt phù phù phù phù phù!!! Dương Thương vừa đuổi theo đến hậu hoa viên, chỉ nghe thấy liên tiếp tiếng phụt phụt phù phù. Lập tức ngây người tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận