Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2229 Tuệ Không đại sư dạy bảo

Chương 2229: Tuệ Không đại sư dạy bảo
Một bức tranh tàn phá đã gây ra một trận rung chuyển lớn ở Tứ Phạm Thiên.
Mỗi một mảnh vỡ của bức tranh đều ẩn chứa chân lý Phật môn chí cao vô thượng.
Mà nếu có thể tập hợp các mảnh vỡ của bức tranh lại với nhau, thì có thể độc hưởng vô thượng Phật pháp trong đó.
Sự dụ hoặc như vậy có thể nói là đánh thẳng vào mệnh môn của vô số tăng nhân ở Tứ Phạm Thiên.
Cho dù là tăng nhân thanh tâm quả dục đến thế nào đi chăng nữa, khi đối mặt với một bức tranh như vậy, cũng khó mà tiếp tục giữ vững được sự bình tĩnh.
Dù sao không phải tất cả tăng nhân đều có thể chống lại được sự cám dỗ của việc "lập địa thành Phật".
Mà sáu đại tăng nhân đã cướp được những mảnh tranh tàn trước nhất, lúc này dưới sự quấy phá của tham niệm riêng, đã nỗ lực cướp đoạt những mảnh tranh tàn trong tay người khác.
Ngay cả đồng môn tu hành cùng một chùa, cũng căn bản không màng tới tình nghĩa, tranh đấu lẫn nhau.
Hai vị cao tăng đến từ Thánh Chúng Phật Quốc --- Bản Trần và Bản Nhân, là những người đối đầu với nhau trước nhất.
Hai người cùng là hàng ngũ chín đại Thánh Tăng của Thánh Chúng Phật Quốc, giờ phút này vì tranh đoạt mảnh tranh tàn trong tay đối phương, không tiếc ra tay đánh nhau.
Giao đấu ba lần, đều không làm gì được đối phương.
Gần như cùng lúc đó.
Ba người cùng là người của Hi Quang Linh Viện: Diệt Tà sư thái, Tửu Điên hòa thượng, Mệnh Cổ Tăng cũng đang tranh đấu lẫn nhau.
Ba người đều có bản lĩnh cao cường, đặc biệt là Diệt Tà sư thái, thanh bảo kiếm trong tay vô cùng lăng lệ.
Cho dù là đối mặt với Tửu Điên hòa thượng hay là Mệnh Cổ Tăng, nàng đều có thể áp chế.
Mà vì không bị Diệt Tà sư thái cướp đi mảnh tranh tàn trong tay, Tửu Điên hòa thượng và Mệnh Cổ Tăng không thể không liên thủ đối kháng Diệt Tà sư thái.
Đương nhiên.
Sự liên thủ như vậy cũng bất quá chỉ là tạm thời.
Một khi hai người bọn họ thật sự đánh bại được Diệt Tà sư thái, đoạt được mảnh tranh tàn trong tay Diệt Tà sư thái, vậy thì hai người bọn họ sau đó cũng sẽ vì mảnh tranh tàn mà tranh đấu với nhau.
Ngoài ra còn có Thượng Sư Di Đà đến từ Đàm Hoa Phật Tự, hắn cũng cầm trong tay một mảnh tàn phiến, đồng thời âm thầm để mắt tới hai vị tăng nhân Bản Nhân và Bản Trần.
Chỉ cần hai người bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương, Thượng Sư Di Đà sẽ lập tức ra tay.
Ngư ông đắc lợi.
Dù sao thì sáu gia hỏa này đã hoàn toàn hỗn loạn.
Vốn dĩ phụng mệnh tới cứu Đông Phạm Thánh Giả.
Hiện tại thì tốt rồi.
Việc nghĩ cách cứu viện đã sớm bị ném ra sau đầu.
Cũng hoàn toàn không muốn quay về chùa miếu của mình.
Chỉ muốn đoạt được càng nhiều mảnh tranh tàn.
Việc này khiến cho trụ trì của hai đại Phật môn thế lực là Đàm Hoa Phật Tự và Hi Quang Linh Viện đều mộng mị.
Rốt cuộc là tình huống gì vậy?
Phái các ngươi đến Tây Phạm Hạ Châu là để nghĩ cách cứu viện Đông Phạm Thánh Giả.
Sao các ngươi lại không nghe theo chỉ huy?
Còn cùng người một nhà đánh nhau?
Để làm rõ tình huống, cũng vì ngăn chặn tăng nhân nội đấu, Đàm Hoa Phật Tự và Hi Quang Linh Viện lại phái thêm một số cao tăng thực lực không tầm thường tiến vào Tây Phạm Hạ Châu.
Muốn ổn định lại cục diện.
Nhưng kết quả lại càng ngoài dự liệu.
Những tăng nhân mà Đàm Hoa Phật Tự và Hi Quang Linh Viện phái đi, không hiểu sao cũng tham gia vào việc tranh đoạt mảnh tranh tàn.
Cái gì mà ngăn cản tình thế phát triển, mang về tăng nhân của mình, tất cả đều không thèm để ý.
Đoạt!
Chỉ có đoạt!
Toàn bộ Tây Phạm Hạ Châu, đều vì chuyện này mà trở nên hỗn loạn.
Vậy mà, các tăng nhân bản địa của Tây Phạm Hạ Châu lại không tham gia vào.
Tất cả đều là các tăng nhân đến từ ba đại Phật Châu khác, ở đây không ngừng gây sự.
Có thể nói là tương đối không hợp thói thường.
Về phần kẻ đầu têu của bức tranh - Diệp Thanh Vân, hắn hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài hiện tại.
Cả ngày liền ở trong Viên Quang Tự, trải qua những ngày tháng thanh nhàn của mình.
Vương Nhị Cẩu cũng đã tỉnh lại.
Hắn hôn mê một khoảng thời gian rất dài.
Mãi cho đến ba ngày sau khi Tuệ Không và Đạo Tế đến, Vương Nhị Cẩu mới tỉnh táo lại.
Thân thể của hắn đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn cường tráng hơn mấy phần.
Đối với những chuyện đã xảy ra sau khi hôn mê, Vương Nhị Cẩu cũng không quá nhớ rõ.
Nhưng hắn cũng có sự thay đổi.
Dường như hắn đã trở nên thông minh hơn một chút.
Hơn nữa, hắn còn nảy sinh hứng thú nồng hậu đối với việc tu Phật.
Vương Nhị Cẩu thử ngồi trong Phật điện, nhìn tượng Phật ngây ngốc xuất thần.
Cũng sẽ đọc một chút kinh điển Phật giáo trong Viên Quang Tự.
Diệp Thanh Vân đều thấy rõ những biến hóa này của hắn.
Diệp Thanh Vân cũng không cảm thấy những biến hóa này của Vương Nhị Cẩu có gì kỳ quái.
Hắn sớm đã biết Vương Nhị Cẩu là Phật Tổ chuyển thế.
Việc hắn cảm thấy hứng thú đối với tu Phật cũng là chuyện sớm hay muộn.
Tuy nhiên, Diệp Thanh Vân cũng dặn dò các hòa thượng trong Viên Quang Tự, đừng đi ảnh hưởng đến Vương Nhị Cẩu.
Càng không thể muốn đi tận lực dẫn đạo Vương Nhị Cẩu.
Để hết thảy thuận theo tự nhiên.
Ngoài ra, trong chùa còn xảy ra một chuyện lý thú.
Đó chính là mối quan hệ giữa Tuệ Không và những người khác.
Tuy nói Tuệ Không là hòa thượng đến từ bên ngoài, nhưng sự lý giải của hắn đối với Phật học và mức độ hiểu biết về Diệp Thanh Vân, đều khiến cho các tăng nhân của Viên Quang Tự và Ngũ Đại Phật Tự phải thán phục.
Bọn hắn thường cùng nhau nghiên cứu thảo luận Phật pháp, Tuệ Không luôn có thể nói trúng tim đen, nói ra được những tinh túy trong đó, giải khai những mê hoặc cho chúng tăng.
Ngay cả Ngũ Đại Thiền Sư tu vi cao thâm, cũng bị sự tu vi Phật học thâm hậu của Tuệ Không làm cho khâm phục.
"Tuệ Không đại sư quả nhiên là cao thâm mạt trắc a!"
"Haizz! Chúng ta tu Phật nhiều năm, nhưng lại xa xa không bằng được Tuệ Không đại sư."
"Cũng không biết năm nào tháng nào, chúng ta mới có thể đạt tới cảnh giới của Tuệ Không đại sư a."
Ngũ Đại Thiền Sư ngồi vây quanh trước mặt Tuệ Không, mỗi người đều lộ ra vẻ sùng bái đối với Tuệ Không.
Những lời tán thưởng như vậy liên tục được thốt ra từ miệng của Ngũ Đại Thiền Sư.
Đây cũng không phải là cố ý nịnh bợ Tuệ Không.
Ngũ Đại Thiền Sư thật sự kính nể Tuệ Không.
Nhìn ánh mắt của Tuệ Không, đều sáng lấp lánh, giống như là đối đãi với tổ sư gia vậy.
Tuệ Không mỉm cười, cũng không tỏ ra ngạo nghễ hay tự đắc.
Mà trong mắt chúng tăng, ngay cả nụ cười trên mặt Tuệ Không, cũng phảng phất ẩn chứa Phật pháp cao thâm.
Đáng để lĩnh hội.
Mà Tuệ Không nhìn những tăng nhân đang sùng kính mình, trong đầu lại có những cảm khái khác.
Hắn phảng phất như nhìn thấy mình của năm đó.
Năm đó, hắn cũng giống như những tăng nhân này, đầy cõi lòng sùng kính nhìn Diệp Thanh Vân.
Ngay cả thần sắc cũng tương tự như vậy.
Giờ này khắc này.
Giống như thời kia khắc kia.
Từ nơi sâu xa, tựa như một trận luân hồi.
Hôm nay, Tuệ Không cũng giống như đã trở thành Thánh Tử Diệp Thanh Vân của năm đó.
"Thiên Giác Phật hữu, bần tăng thấy ngươi hình như có điều hoang mang, không bằng đem nỗi khổ trong lòng nói ra, bần tăng có thể giải hoặc cho Phật hữu."
Lúc này, Tuệ Không chú ý tới Thiên Giác hòa thượng ở cách đó không xa, sắc mặt phức tạp, hơn nữa còn có bộ dáng như muốn nói lại thôi.
Liền chủ động mở lời hỏi.
Thiên Giác hòa thượng có chút sợ hãi, vội vàng chắp tay trước ngực hành lễ.
"Phật hữu, bần tăng......"
Tuệ Không cười cười.
"Không cần khẩn trương, chư vị ngồi ở đây đều là đồng tu, không có bất kỳ tôn ti nào khác biệt."
Thấy nụ cười thân hòa của Tuệ Không, trong lời nói còn mang theo một cỗ cảm giác ấm áp như gió xuân, Thiên Giác hòa thượng cũng không còn khẩn trương như vậy nữa.
"Để Phật hữu chê cười."
Thiên Giác hòa thượng lộ vẻ xấu hổ.
Hắn gãi đầu, cuối cùng vẫn nói ra nỗi hoang mang trong lòng mình.
"Phật hữu vừa nói, người tu Phật trong lòng không thông suốt, tụng kinh niệm Phật cũng không phải là tất yếu, thăm viếng Phật Đà cũng là hư ảo?"
"Nhưng những người tu Phật như chúng ta, sinh ra liền nên tụng kinh niệm Phật, đây là bài tập của người tu Phật, thăm viếng Phật Đà càng thể hiện sự thành tâm, chẳng lẽ đây đều là không cần thiết sao? Điều này...... dường như trái ngược với Phật kinh."
Nghe được vấn đề này, Ngũ Đại Thiền Sư ở đây đều cùng nhau lắc đầu.
Phật lý dễ hiểu như vậy, Thiên Giác hòa thượng thế mà lại không hiểu? Còn ở đây xoắn xuýt?
Quả nhiên là ngộ tính quá thấp.
Ngay cả Vương Nhị Cẩu vẫn luôn ngồi trong góc dự thính, cũng lộ ra mấy phần vẻ cổ quái.
Phật lý này, ngay cả một người không tính là hòa thượng như hắn cũng nghe rõ.
Thiên Giác hòa thượng thế mà lại chưa từng hiểu rõ?
Tuệ Không ngẩn ra, ánh mắt kỳ dị nhìn Thiên Giác hòa thượng.
Điều này khiến Thiên Giác hòa thượng càng thêm xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai, có chút tự ti cúi đầu xuống.
Tuệ Không nhẹ nhàng vỗ vai Thiên Giác hòa thượng.
Người sau ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tuệ Không.
"Phật hữu, nếu có một ngày ngươi đang tụng kinh lễ Phật, bên cạnh lại xuất hiện một con chó con bị thương sắp chết."
"Xin hỏi Phật hữu, ngươi sẽ tiếp tục hoàn thành bài tập tụng kinh lễ Phật, hay là lập tức ra tay cứu chữa con chó con sắp chết đó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận