Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1247 danh kiếm chọn chủ

Diệp Thanh Vân chạy cực nhanh. Đồng thời cũng không quên hàng da. Ôm lấy nó liền chạy. Sợ hàng da tên chó chết này, lát nữa không cẩn thận liền bị kiếm khí tác động đến, tại chỗ chết ngắc. Hàng da một mặt thần sắc chết lặng. Phảng phất đã xem nhẹ chuyện sống chết. Thích thì thế nào đi nữa cũng được. Oanh!!! Kiếm khí kinh khủng bốn phương tám hướng lan tràn ra. Toàn bộ Thần Công thành vì thế mà rung chuyển. Không xa trong viện, Kiếm Thiên Minh cùng Tuệ Không tự nhiên cũng đã bị kinh động. Vội vàng lao đến. Xem xét tình hình nơi đây, mặc dù còn chưa rõ lắm chuyện gì đã xảy ra. Nhưng trước mắt tình thế cấp bách, chính là muốn ngăn cản người đang cầm kiếm có chút điên cuồng kia lại. Hai người đang định tiến lên. “Tuyệt đối đừng qua đó!!!” Triệu Đỉnh ở phía xa vội vàng hô lớn. “Đây là Huyết Hồn kiếm! Người cầm kiếm chính là Âu Dương Trường Phong, các ngươi đi qua sẽ chỉ mất mạng!” Nghe được tiếng la của Triệu Đỉnh, Tuệ Không còn chưa cảm thấy gì, Kiếm Thiên Minh thì quá sợ hãi. Vội kéo lại hòa thượng ngốc Tuệ Không. “Không thể đến gần!” Tuệ Không không hiểu. “Vì sao không thể đến gần?” “Tóm lại là không thể đến gần, đi là chết đấy!” Kiếm Thiên Minh cũng lười nhiều lời, dù sao gắt gao kéo Tuệ Không không thả. Sợ hòa thượng này không biết sống chết lại xông lên. Lúc này. Càng nhiều người của Thần Công thành cũng chạy tới nơi này. Mắt thấy Âu Dương Trường Phong cầm Huyết Hồn kiếm khắp nơi chém lung tung xông loạn, không khỏi nhao nhao nghiêm nghị. “Toàn bộ lui lại!” “Tuyệt đối không thể đến gần!” Triệu Đỉnh liên tục hô to. Sợ có người ngu xuẩn ngang nhiên xông qua. Âu Dương Trường Phong bị Huyết Hồn kiếm khống chế, giờ phút này đã không còn lưu tình. Chỉ sợ là con cái ở bên cạnh, hắn đều sẽ một kiếm chém chết. Hơn nữa, uy lực Huyết Hồn kiếm kinh người, thêm việc bản thân Âu Dương Trường Phong cũng là cường giả có tu vi cực cao. Toàn bộ Thần Công thành, không ai đến gần được Âu Dương Trường Phong. Mà người duy nhất có khả năng ngăn cản tất cả chuyện này. Lúc này lại đang ôm chó của mình, không biết chạy đi đâu rồi. Ngay tại thời khắc Âu Dương Trường Phong nắm Huyết Hồn kiếm, muốn hướng về phía đám người lao đi. Cách đó không xa đột nhiên bay tới hai đạo lưu quang. Một tối một vàng! Lưu quang xé rách bầu trời, mang theo kiếm khí sắc bén và hùng hậu, thẳng đến chỗ Âu Dương Trường Phong. Hai đạo lưu quang này, chính là Mặc Ngấn kiếm và Kim Phong kiếm trước đó đã nhận Diệp Thanh Vân làm chủ. Lúc này. Hai thanh danh kiếm phá gió mà đến. Nhắm thẳng đến Âu Dương Trường Phong. Âu Dương Trường Phong cũng lập tức dừng lại, một đôi mắt đỏ tươi nhìn về phía Mặc Ngấn kiếm cùng Kim Phong kiếm. “Giết!!!” Sau một khắc. Âu Dương Trường Phong huy động Huyết Hồn kiếm, ngang nhiên nghênh chiến Mặc Ngấn cùng Kim Phong. Ba thanh thần kiếm tuyệt thế. Lúc này giao chiến tại một chỗ. Mặc Ngấn kiếm! Kim Phong kiếm! Huyết Hồn kiếm! Trong nháy mắt va chạm, ba cỗ kiếm khí hoàn toàn khác biệt trong nháy mắt bộc phát. Ầm ầm ầm!!! Âm thanh truyền đến, rung trời chuyển đất. Phảng phất có thể đem cả bầu trời xé toạc ra. “Là Diệp cao nhân xuất thủ!” Nhìn thấy một màn này, Triệu Đỉnh liền kích động không thôi. Mặc Ngấn kiếm cùng Kim Phong kiếm, đều đã nhận Diệp Thanh Vân làm chủ. Bây giờ hai thanh kiếm này đến ngăn cản Huyết Hồn kiếm, tất nhiên là hành động của Diệp Thanh Vân. “Quá tốt rồi!” “Nếu Diệp cao nhân đã ra tay, lần biến cố này tất nhiên có thể bình ổn lại.” Triệu Đỉnh vội vàng bảo đám người tiếp tục lui lại. Cố gắng tránh để bị tác động đến. Mọi người lui rất xa, cho ba thanh danh kiếm không gian giao chiến đầy đủ. Huyết Hồn kiếm đích xác vô cùng mạnh mẽ. Lấy một địch hai. Dưới sự huy động của Âu Dương Trường Phong, vậy mà không hề rơi vào thế hạ phong. Đồng thời hung tính càng thêm nồng đậm đến kinh người. Thậm chí. Trên người Âu Dương Trường Phong, ẩn ẩn xuất hiện từng đạo hư ảnh hung thú. Tựa hồ muốn nuốt chửng cả người Âu Dương Trường Phong hết thảy. Âu Dương Trường Phong mặt lộ vẻ đau khổ. Màu đỏ tươi trong mắt hắn càng sâu, nhưng thân thể lại càng thêm đau đớn. Khí huyết, hồn lực đều đang bị Huyết Hồn kiếm không ngừng cướp đoạt. Tựa như là có từng con hung thú, đang cắn xé gặm nhấm thân thể cùng hồn phách của hắn. Đơn giản đó là tra tấn người. “Không ổn rồi!” “Nếu cứ tiếp tục như vậy, Âu Dương Trường Phong dù không chết, chỉ sợ cũng thành phế nhân!” Triệu Đỉnh thấy vậy, trong lòng cũng không khỏi lo lắng. Hắn mặc dù cùng Âu Dương Trường Phong quan hệ không tốt, hai người ở giữa đều thấy ngứa mắt nhau. Nhưng dù sao cùng là người Mặc gia, cũng đều là cao tầng của Mặc gia. Nếu Âu Dương Trường Phong vì chuyện này mà thành phế nhân, thì đối với Mặc gia mà nói, tuyệt đối là tổn thất cực lớn. Ngày bình thường tranh đấu, thấy ngứa mắt thì cũng thôi. Đến thời khắc mấu chốt, Triệu Đỉnh vẫn phải suy nghĩ cho toàn bộ Mặc gia. “Hi vọng Diệp cao nhân có thể nhanh chóng cứu Âu Dương Trường Phong.” Triệu Đỉnh cũng biết mình không giúp được gì, chỉ có thể đặt hi vọng vào Diệp Thanh Vân. Lúc này. Mặc Ngấn kiếm và Kim Phong kiếm cũng giống như được tiếp thêm sức mạnh. Khí tức tăng vọt. Nhất là Mặc Ngấn kiếm. Ánh sáng màu đen như một ngọn núi cao ập xuống. Trong nháy mắt liền trấn áp cả người Âu Dương Trường Phong. Còn Kim Phong kiếm thì bay xộc xuống từ trên cao, trực tiếp chém lên cánh tay phải của Âu Dương Trường Phong. Phốc!!! Một cánh tay phải của Âu Dương Trường Phong trực tiếp bị chém đứt. Nửa cánh tay còn nắm Huyết Hồn kiếm, trực tiếp bay ra ngoài. Một đợt phối hợp này, xem như đã để Âu Dương Trường Phong thoát khỏi khống chế của Huyết Hồn kiếm. Âu Dương Trường Phong cụt tay, thân hình ngã xuống. Nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại. Mặt hắn trắng bệch, rất rõ ràng chuyện mới vừa xảy ra. Trong lòng vô cùng hoảng sợ. Triệu Đỉnh đột nhiên bay tới, bắt lấy Âu Dương Trường Phong còn đang ngây người, kéo hắn đến nơi xa. Nhưng giao chiến của ba thanh kiếm vẫn còn tiếp tục. Bằng mắt thường có thể thấy. Nửa cánh tay của Âu Dương Trường Phong nhanh chóng khô cạn. Khí huyết của nửa cánh tay này, đã bị Huyết Hồn kiếm trực tiếp thôn phệ. Huyết Hồn kiếm không cam tâm bị hai thanh kiếm trấn áp, liều mạng phản kháng. Hung lệ chi khí lần lượt trùng thiên bộc phát. Nhưng lại lần lượt bị Mặc Ngấn kiếm và Kim Phong kiếm đè xuống. Cuộc giao chiến như thế, khiến cho tất cả mọi người ở đây mở rộng tầm mắt. Đây là đọ sức giữa kiếm và kiếm. Hơn nữa, ba thanh kiếm này đều là ba thanh thần kiếm tuyệt thế. Trận chiến này, đủ để cho mọi người cả đời khó mà quên được. Keng!!! Cuối cùng. Mặc Ngấn kiếm và Kim Phong kiếm vẫn nhỉnh hơn một bậc. Lực lượng của Huyết Hồn kiếm hoàn toàn bị áp chế xuống. Đồng thời. Mặc Ngấn kiếm tựa hồ có một loại tác dụng khắc chế nào đó đối với Huyết Hồn kiếm. Chỉ thấy kiếm khí màu đen của Mặc Ngấn kiếm, quấn quanh trên thân kiếm của Huyết Hồn kiếm. Giống như một đạo phong ấn. Cưỡng ép phong bế hung lệ chi khí của Huyết Hồn kiếm. Huyết Hồn kiếm mấy lần giãy giụa. Nhưng cũng khó thoát khỏi. Chỉ có thể thu liễm hung lệ chi khí, rồi rơi xuống mặt đất. Trấn áp Huyết Hồn kiếm, Mặc Ngấn kiếm và Kim Phong kiếm cũng lập tức bay về một hướng. Mọi người nhao nhao chạy đến. Nhưng không ai dám đến gần Huyết Hồn kiếm đang cắm trên mặt đất. Mọi việc vừa xảy ra với Âu Dương Trường Phong đã rành rành trước mắt, giờ phút này căn bản không ai dám đến chạm vào. Thậm chí cả đến gần Huyết Hồn kiếm này cũng không dám. Đúng lúc này. Diệp Thanh Vân cũng tới. Tay trái tay phải còn riêng phần mình nắm Mặc Ngấn và Kim Phong. “Diệp công tử!” “Là Diệp công tử hàng phục chuôi hung kiếm này!” “Quá mạnh! Diệp công tử quả nhiên là sâu không lường được!” Mọi người thấy Diệp Thanh Vân hai tay cầm kiếm, mỗi một người đều lộ vẻ kính sợ. Ngay cả Âu Dương Trường Phong vốn mười phần hoài nghi Diệp Thanh Vân, giờ phút này cũng triệt để tâm phục khẩu phục. Cúi đầu. Mặt tràn đầy vẻ xấu hổ. Vị này mới là chân chính cao nhân a. Buồn cười chính mình trước đó còn cảm thấy không có gì ghê gớm, đồng thời nhận định Diệp Thanh Vân không hàng phục được ba thanh thần kiếm tuyệt thế, còn muốn chờ xem trò cười. Kết quả. Chính mình lại thành trò cười. Còn chút nữa đã mất mạng. Diệp Thanh Vân kỳ thật không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra. Hắn vừa rồi thấy tình hình không ổn, liền ôm hàng da bỏ chạy. Kết quả còn chưa chạy bao xa. Mặc Ngấn kiếm và Kim Phong kiếm liền tự mình bay ra ngoài. Diệp Thanh Vân nhìn lại. Hay lắm. Ba thanh kiếm trực tiếp đánh nhau giữa không trung. Diệp Thanh Vân cũng rất gấp. Cũng may đánh qua đánh lại, Huyết Hồn kiếm đã bị đánh xuống. Diệp Thanh Vân vừa thở phào một hơi. Mặc Ngấn kiếm và Kim Phong kiếm liền trở về trong tay của hắn, sau đó trực tiếp liền bị hai thanh kiếm kéo đi đến nơi đây. Không sai. Diệp Thanh Vân không phải tự mình trở về. Mà là bị hai thanh kiếm cứng rắn kéo đến. “Các ngươi đừng kéo đừng kéo!” “Ta đi là còn không được sao?” “Chậm một chút chậm một chút! Giày ta sắp mất rồi!” Diệp Thanh Vân bị đưa tới nơi đây. Chính xác mà nói. Là bị kéo đến trước mặt Huyết Hồn kiếm. Diệp Thanh Vân nhìn Huyết Hồn kiếm trước mặt, không khỏi ngây người. Hắn đã biết thanh kiếm này rất tà môn. Vừa rồi cái tên Âu Dương gì đó, chính là bị thanh kiếm này điều khiển. Trở nên như một tên si hán, muốn chém người lung tung. Trong lòng Diệp Thanh Vân cũng rất khó hiểu. Cái đồ chơi này tà môn như vậy, chính mình lúc vừa cầm thế mà lại không xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ thật sự là bởi vì chính mình là tuyệt thế kiếm đạo thiên tài? “Hai người các ngươi, là muốn ta cầm lấy thanh kiếm này đúng không?” Diệp Thanh Vân hỏi trong lòng với Mặc Ngấn và Kim Phong. Hai thanh kiếm đều phát ra tiếng vù vù, tựa như đang đáp lại Diệp Thanh Vân. “Không sao chứ?” Hai thanh kiếm lại lần nữa vù vù. Diệp Thanh Vân cất Kim Phong kiếm và Mặc Ngấn kiếm vào túi trữ vật. Sau đó vươn tay. Cầm lấy Huyết Hồn kiếm. Quả nhiên. Cũng giống như vừa nãy cầm Huyết Hồn kiếm, thanh kiếm này vào tay Diệp Thanh Vân, liền trở nên dị thường dịu dàng ngoan ngoãn. Không xảy ra vấn đề gì. Diệp Thanh Vân thích thú. “Xem ra thanh kiếm này cũng biết lựa người, biết Diệp Thanh Vân ta chính là kiếm đạo thiên tài, cho nên sẽ không gây ảnh hưởng gì đến ta.” Giờ phút này Diệp Thanh Vân đã hoàn toàn xác định, mình là kiếm đạo kỳ tài vạn người không có một. Danh kiếm chọn chủ! Chính mình mới là chủ nhân thích hợp nhất. Nghĩ tới đây, nội tâm Diệp Thanh Vân không khỏi có chút hưng phấn. “Ta là Diệp Thanh Vân, xuyên không đến giờ, vẫn luôn phải nhún nhường cẩn trọng đến bây giờ, luôn là một tên tép riu!” “Không ngờ rằng nơi mà ta chân chính phát sáng, lại chính là ở kiếm đạo a!” Khi Diệp Thanh Vân đang đắc chí. Triệu Đỉnh và mọi người cũng đều đi tới. Mắt thấy Huyết Hồn kiếm trong tay Diệp Thanh Vân vô cùng yên tĩnh, trong lòng mọi người càng thêm kính nể không thôi. Nhìn xem! Đây mới là cao nhân a. Cũng chỉ có cao nhân như vậy, mới có thể dễ dàng hàng phục được Huyết Hồn kiếm. “Diệp công tử, nhờ có có ngài, kiếm này mới có thể an ổn lại.” Triệu Đỉnh vội vàng nịnh nọt nói. Diệp Thanh Vân cười nhạt một tiếng. Lộ ra vẻ không để ý lắm. Âu Dương Trường Phong bước lên phía trước, hướng về phía Diệp Thanh Vân cúi đầu thật sâu. Tay cụt của hắn đã mọc lại. Bất quá sự tình vừa rồi, vẫn làm Âu Dương Trường Phong lòng còn sợ hãi. “Đa tạ Diệp công tử cứu giúp, đại ân này ghi nhớ trong lòng!” Giờ phút này Âu Dương Trường Phong đối với Diệp Thanh Vân chỉ có cảm kích cùng kính sợ. Về phần ba thanh thần kiếm tuyệt thế. Hắn cũng không có bất kỳ lưu luyến gì. Nếu Diệp Thanh Vân hàng phục ba thanh thần kiếm tuyệt thế, vậy theo ước định giữa mình cùng Triệu Đỉnh, ba thanh kiếm này tự nhiên xem như của Triệu Đỉnh. Không còn bất cứ quan hệ gì với Thiên Kiếm Các. “Không sao.” Diệp Thanh Vân thản nhiên nói. Âu Dương Trường Phong còn muốn nói chuyện, dự định muốn làm quen với Diệp Thanh Vân. Nhưng Triệu Đỉnh sao có thể cho hắn cơ hội này? “Âu Dương các chủ, ngươi không phải nói còn có chuyện quan trọng sao? Vội về Thiên Kiếm Các đi.” Triệu Đỉnh liếc mắt nói với hắn. Âu Dương Trường Phong không còn gì để nói. Cũng chỉ tốt xin cáo từ trước. Triệu Đỉnh trong lòng cười lạnh. Tiểu tử! Ta há có thể để cho ngươi cùng Diệp cao nhân làm quen? Thật vất vả mới giữ gìn được mối quan hệ với Diệp cao nhân, sao có thể để cho tiểu tử nhà ngươi xen vào. Diệp cao nhân là của Thần Công thành ta! “Diệp công tử, xem ra ba thanh kiếm này, đúng là mệnh đã định, thuộc về Diệp công tử.” Triệu Đỉnh cười nói. Diệp Thanh Vân lại có chút ngượng ngùng. “Ừm, Triệu thành chủ đổi ba thanh kiếm này đến, chỉ sợ cũng bỏ ra không ít đấy chứ.” Diệp Thanh Vân cũng không ngốc. Ba thanh kiếm này đều là Triệu Đỉnh đổi từ Thiên Kiếm Các về. Nếu là đổi, người ta chắc chắn không cho không. Triệu Đỉnh chắc chắn là bỏ ra cái giá rất lớn. Mình cứ như vậy nhận ba thanh kiếm này, luôn cảm giác có chút không ổn. “Diệp công tử nói gì vậy?” Triệu Đỉnh liên tục lắc đầu. “Danh kiếm xứng minh chủ!” “Diệp công tử là người kiếm đạo kỳ tài, ba thanh thần kiếm tuyệt thế có thể theo Diệp công tử, đó là vinh hạnh của chúng!” “Triệu Đỉnh ta có thể vì Diệp công tử tìm được ba thanh kiếm này, cũng là vinh hạnh của Triệu Đỉnh ta a!” Diệp Thanh Vân cũng phục. Cái tài nịnh hót của Triệu Đỉnh này, quả thật là thâm hậu a. Lão già này đúng là quá biết làm người. Diệp Thanh Vân nghĩ nghĩ. Vẫn cảm thấy nên cho Triệu Đỉnh một chút chỗ tốt mới được. Nếu không mình trong lòng cũng băn khoăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận