Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 783: Dao phay uy lực

Chương 783: Dao phay uy lực chém các ngươi! Lời nói thật giản dị mộc mạc làm sao. Nghe vào thực sự khiến người ta cảm thấy thân thiết. Nhất là phối hợp với con dao làm bếp trên tay kia, càng làm Diệp Thanh Vân thoạt nhìn thập phần hòa ái dễ gần. Lão tăng cao gầy Vô Niệm nhíu chặt mày. Lời Diệp Thanh Vân thập phần cường ngạnh, điều này khiến hắn cảm thấy có chút khó xử. Bởi vì hắn không dò ra được Diệp Thanh Vân rốt cuộc có chút thực lực nào. Tuy thanh danh rất lớn, nhưng Vô Niệm thấy thế nào cũng cảm thấy Diệp Thanh Vân không giống như là một cái cường giả cái thế gì. Nào có cường giả cái thế lại đeo tạp dề mang theo dao phay? Quá không giống ai rồi. Vô Niệm và hòa thượng béo nhìn nhau. Hai người là sư huynh đệ nhiều năm, sớm đã tâm ý tương thông, chỉ một ánh mắt cũng đủ biết đối phương đang nghĩ gì. Bọn họ tính toán thử thực lực của Diệp Thanh Vân một lần. Nếu Diệp Thanh Vân quả thực thực lực cường hoành, vậy bọn họ cũng sẽ không ở lại nơi này nữa, quyết đoán rút lui. Nếu Diệp Thanh Vân là một con hổ giấy thì... vậy trực tiếp mạnh tay thôi. San bằng Phù Vân sơn! Bắt đi Linh Lung công chúa. Ai đến ngăn cản thì giết kẻ đó. "A Di Đà Phật." Vô Niệm niệm một tiếng phật hiệu. "Nếu đã như vậy, thì bần tăng hai người cũng chỉ có đắc tội." Nói xong. Vô Niệm từng bước bước ra. Phật lực mênh mông bộc phát ra. Mà hòa thượng béo bên cạnh cũng từng bước tiến lên, khí kình toàn thân khuấy động mà ra. Hai người đều là tồn tại trung hạn cảnh giới Quy Khiếu! Thực lực vô cùng khủng bố! Quy Khiếu cảnh! Đã là cảnh giới đỉnh phong mà hầu như tất cả người tu luyện trong thiên địa có thể đạt tới. Là cảnh giới cường giả tuyệt đỉnh mà vô số người coi trọng. Mà ở trong Đại Chu thần triều, hai huynh đệ bọn họ thực sự cũng không tính là quá lợi hại. So với bọn họ còn có những cao thủ hung hãn hơn. Điều đó có thể thấy, thực lực của Đại Chu thần triều mạnh đến mức nào. Thấy sắp động thủ, Diệp Thanh Vân trong lòng thấp thỏm. Đậu mợ! Không phải thật sự muốn đánh nhau chứ? Ta cầm đầu mà đi đánh sao? Chẳng lẽ ta thật sự xách cái dao phay đi chém người à? Lưng Diệp Thanh Vân tức khắc liền toát mồ hôi lạnh. Mà lúc này, hai vị hòa thượng cũng đều nhìn chằm chằm mình. Từng bước một hướng về phía mình đi tới. Diệp Thanh Vân trong lòng hoảng sợ muốn chết. Nhìn trái nhìn phải. Phát hiện những người bên cạnh mình đều như lộ ra vẻ chờ mong. Giống như đều đang chờ mình ra tay vậy. Diệp Thanh Vân đã tê cả người. Các ngươi đều nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ các ngươi không biết bản lĩnh của ta à? Vì sao các ngươi đều giống như rất chờ mong vậy chứ? Ngay lúc Diệp Thanh Vân hoang mang lo sợ. "Sư phụ, để ta thay người xuất chiến đi." Quách Tiểu Vân mở miệng nói. Diệp Thanh Vân ngẩn ra. "Ngươi muốn xuất chiến?" Quách Tiểu Vân gật đầu, trên mặt toàn vẻ kiên định. "Ta sẽ không để sư phụ mất mặt." Diệp Thanh Vân cũng biết Quách Tiểu Vân bây giờ rất lợi hại. Trước đây một khoảng thời gian bản thân còn thập phần hâm mộ Quách Tiểu Vân. Chỉ là hắn cũng không rõ lắm, Quách Tiểu Vân đến tột cùng lợi hại tới trình độ nào. Bất quá đã Quách Tiểu Vân dám chủ động xuất chiến, vậy chắc là vẫn có chút nắm chắc. Cho dù đánh không lại, bên mình còn nhiều người như vậy mà, cũng có thể cứu được. "Được, vậy giao cho ngươi rồi." Diệp Thanh Vân vỗ vai Quách Tiểu Vân một cái. Thấy Quách Tiểu Vân tay không tấc sắt, lo lắng hắn bị thiệt. Thế là liền đưa dao làm bếp của mình cho Quách Tiểu Vân. "Cái này dao cho ngươi!" Quách Tiểu Vân thần sắc cổ quái nhận dao làm bếp. Vừa cầm dao vào tay, tức khắc có một luồng sức mạnh tinh thuần khó mà nói rõ tuôn vào trong cơ thể Quách Tiểu Vân. Quách Tiểu Vân trong lòng tức khắc kinh hãi. Lập tức cảm động nhìn Diệp Thanh Vân. "Nguyên lai cái này dao phay là bảo vật, sư phụ lo lắng ta đánh không lại hai tên hòa thượng kia nên mới cho ta." Kể từ đó, trong lòng Quách Tiểu Vân càng thêm nắm chắc. Có dao phay của sư phụ trong tay, thì sợ gì hai tên hòa thượng này? Thân hình Quách Tiểu Vân một phát nhảy lên, chớp mắt đã đi tới trước mặt hai tên hòa thượng. Vô Niệm và hòa thượng béo đều lộ ra vẻ nghi hoặc. "Ngươi là người phương nào?" Bọn họ không nhận ra Quách Tiểu Vân. "Tại hạ Quách Tiểu Vân!" Quách Tiểu Vân mang theo dao phay ôm quyền hành lễ. "Nếu hai vị muốn khiêu chiến sư phụ ta, vậy trước tiên phải qua được cửa này của ta đã." Quách Tiểu Vân? Đồ đệ của Diệp Thanh Vân? Vô Niệm và hòa thượng béo trên dưới dò xét Quách Tiểu Vân một phen. Vẫn không nhìn ra tu vi của Quách Tiểu Vân thế nào. Nhưng ẩn ẩn có một cỗ khí tức bất phàm, từ toàn thân Quách Tiểu Vân toát ra. "A Di Đà Phật, nếu đã như vậy, thì thí chủ ra tay đi." Vô Niệm nhàn nhạt nói. Trong lời nói, ngược lại cũng không quá xem Quách Tiểu Vân ra gì. Điều này cũng khó trách. Quách Tiểu Vân thoạt nhìn cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi. Dù có là thiên tài tuyệt thế, tuổi còn nhỏ như vậy, có năng lực lợi hại đến đâu? Bọn họ hai người đã gặp qua quá nhiều thiên tài rồi. Có thể thiên tài cũng chỉ là tư chất tốt mà thôi. Muốn trở thành cường giả, vẫn cần phải trải qua tháng năm tôi luyện. Cái gọi là thiên tài, trước mắt hai người bọn họ, căn bản không đủ để xem. "Đắc tội!" Quách Tiểu Vân bình tĩnh như nước. Nhưng ra tay lại như sóng to gió lớn. Trong nháy mắt một đao liền hướng tới mặt Vô Niệm đánh úp. Nhát đao này vừa nhanh vừa ngoan. Cùng vẻ bề ngoài hơi non nớt của Quách Tiểu Vân hoàn toàn khác biệt. Nhưng Vô Niệm là hạng người nào? Nhát đao này tuy tấn mãnh lăng lệ, nhưng trong mắt hắn, bất quá tầm thường mà thôi. Thậm chí hắn còn lười phải trốn tránh. Đã nghĩ bằng vào thể phách Kim thân Phật môn cường hoành của mình để tiếp một đao này, sau đó để cho Quách Tiểu Vân này biết rõ sự chênh lệch giữa hai người. Để cho nó biết khó mà lui. Thế nhưng ngay khi dao phay sắp tới gần mặt. Vô Niệm đột nhiên trong lòng hiện lên một vệt cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Phảng phất trên đầu hắn hiện lên một chữ to màu đỏ tươi. "Nguy!" "Sư huynh mau lui lại!" Hòa thượng béo bên cạnh cũng kêu lên. Vô Niệm sợ đến toàn thân toát mồ hôi, thân hình chớp mắt nhanh chóng lui về phía sau. Đao phong của dao phay, gần như là sát qua chóp mũi của hắn. Mũi nhọn khủng bố kia, trực tiếp xẻ giữa mũi của Vô Niệm. Máu tươi tức khắc chảy xuống. Một đao không trúng đích, Quách Tiểu Vân thầm thấy đáng tiếc. Nếu một đao này có thể sâu hơn một chút nữa, đủ để trọng thương hòa thượng Vô Niệm này. Nhưng lần này, cũng khiến trong lòng Quách Tiểu Vân càng thêm vui mừng. Sư phụ đưa cho mình cái dao này. Quả nhiên là tốt a. Làm cho toàn thân mình đều thập phần linh hoạt. Thậm chí cả tốc độ cũng nhanh hơn ngày thường rất nhiều. Lại thêm vào mũi nhọn của dao phay, càng có thể bỏ qua thể phách Phật môn cường hãn của đối phương. Trực tiếp phá phòng! Quá ngầu! Trong mắt Vô Niệm tràn đầy vẻ khiếp sợ. Mũi truyền đến từng đợt đau dữ dội. Cả chiếc mũi, từ chính giữa bị xẻ ra. Vết thương thoạt nhìn thập phần khủng bố. Bất quá dù sao Vô Niệm cũng là tồn tại Quy Khiếu cảnh, linh khí trong cơ thể vận chuyển, vết thương ở mũi liền khôi phục. Nhưng vừa rồi một đao, đã khiến cho Vô Niệm ý thức được một chuyện quan trọng. Con dao phay trong tay tiểu tử này, có chút lợi hại a. Mình luyện Kim thân Phật môn nhiều năm như vậy, dù cho là võ giả cùng cảnh giới đánh mình một chút, cũng chưa chắc có thể làm tổn thương mình. Kết quả vừa rồi, chỉ là bị dao phay sát qua chóp mũi. Liền trực tiếp làm nát mũi của mình. Nếu như đao này mà bổ trúng não. Vậy mình còn chẳng phải sứt đầu mẻ trán à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận