Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2309 kiếm ra trò?

Chương 2309: Kiếm ra trò?
Hàng da biến thành một con chó lớn trọc lông.
Hình tượng ngày xưa có thể nói là chịu ảnh hưởng cực lớn.
Tuy uy nghiêm vẫn còn, nhưng nhìn bộ dạng trụi lủi của hàng da, cuối cùng vẫn khiến người ta buồn cười.
Ngay cả Đại Hắc, một con chó khác trên Phù Vân Sơn, cũng dò xét hàng da sau khi bị cạo lông một phen.
Dường như đã không nhận ra được nữa.
"Uông uông uông!!!"
Hàng da tâm trạng phiền muộn, gầm gừ hung ác hai tiếng với Đại Hắc đang tiến đến gần.
Khiến Đại Hắc sợ hãi co cẳng bỏ chạy.
"Hàng da!"
Diệp Thanh Vân thấy vậy, lập tức tiến lên vỗ vỗ đầu hàng da.
"Không phải chỉ là cạo ít lông thôi sao? Cần gì phải hung hăng như vậy?"
"Nếu ngươi còn dám cắn loạn, coi chừng ta đem ngươi đi nấu!"
Hàng da mím mõm chó, ủ rũ không vui nằm phục xuống trong ổ của mình.
Diệp Thanh Vân không thu hoạch được gì, nhưng trong đầu vẫn rất muốn biết hai con bướm màu vàng kia rốt cuộc có quan hệ với hệ thống hay không.
Nhưng bây giờ không có manh mối, Diệp Thanh Vân cũng đã mất đi phương hướng tiếp tục tìm kiếm.
Trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thanh Vân nhớ tới Thái Bạch Kim Tinh.
"Lão Bạch!"
Thái Bạch Kim Tinh vừa nghe đến xưng hô này, trong đầu lập tức liền có dự cảm không tốt.
Tuy không biết Diệp Thanh Vân rốt cuộc đang làm gì, nhưng chủ động tìm mình vậy thì khẳng định không có chuyện gì tốt.
Nhưng bất kể nói thế nào, vị đại nhân này vẫn là người mình không thể đắc tội.
Huống chi hiện tại mình đang gánh vác trọng trách, mặc kệ là dỗ dành hay là lừa gạt, đều phải đưa vị gia này tới Tiên Đình.
Cho nên bất luận Diệp Thanh Vân có phân phó gì, Thái Bạch Kim Tinh đều phải hết sức phối hợp.
"Bần đạo ở đây."
Thái Bạch Kim Tinh cười đáp.
"Lão Bạch, hỏi ngươi một chuyện."
Diệp Thanh Vân tỏ vẻ rất thân thiết với Thái Bạch Kim Tinh, cùng hắn kề vai sát cánh đi ra ngoài viện.
Thái Bạch Kim Tinh cảm thấy câu nệ, trong lòng kinh sợ.
Ta Lý Trường Canh có tài đức gì?
Thế mà có thể cùng vị đại nhân này kề vai sát cánh?
"Lão Bạch, trong Tiên Đình có hai con bướm màu vàng không?"
Diệp Thanh Vân trực tiếp hỏi.
Bướm màu vàng?
Thái Bạch Kim Tinh lập tức biết Diệp Thanh Vân muốn hỏi gì.
Hắn cũng biết lai lịch của hai con bướm màu vàng kia.
Nhưng hắn không thể nói.
Nói ra liền gặp chuyện xấu.
Cho nên chỉ có thể giả vờ ngây ngô.
"Bướm màu vàng? Bần đạo chưa từng nghe thấy, trong Tiên Đình chắc không có."
Thái Bạch Kim Tinh nhíu mày.
"Có lẽ bần đạo cũng là kẻ cô lậu quả văn."
Không có?
Diệp Thanh Vân hồ nghi nhìn Thái Bạch Kim Tinh.
"Thật sự không có sao?"
"Khụ khụ, bần đạo thật sự không rõ."
"Vậy được rồi."
Thấy Thái Bạch Kim Tinh ra vẻ không nói dối, Diệp Thanh Vân cũng không tiếp tục truy vấn.
Không có manh mối, Diệp Thanh Vân cũng chỉ đành tạm thời từ bỏ...
Không có nguy cơ gì, cũng không có chuyện phiền phức.
Thời gian Diệp Thanh Vân trở lại Phù Vân Sơn dần dần trở nên bình lặng.
Mỗi ngày không phải vui chơi giải trí, thì là đi dạo khắp nơi, hoặc là đi câu cá dắt chó.
Cuộc sống dưỡng lão về hưu mà người người ngưỡng mộ này, Diệp Tiên Nhân đã sớm hưởng thụ.
Chỉ có thể dùng một từ để hình dung --- hài lòng.
Thật sự rất hài lòng.
Vô lo vô nghĩ, không cần lo lắng về kế sinh nhai.
Cũng không cần suy nghĩ về tương lai.
Sống ở hiện tại.
Trên không có người già, dưới không có trẻ nhỏ.
Hưởng thụ là xong.
Tuy nói Diệp Tiên Nhân đôi khi cũng rất ngưỡng mộ cuộc sống vợ con đề huề của người ta.
Nhưng nghĩ lại.
Ta một mình hình như cũng rất tốt.
Con cháu tự có phúc của con cháu.
Không có con cháu, ta hưởng phúc!
Dù sao mình cũng đã thành tiên, có thể sống rất nhiều năm, cũng không vội sinh con cái gì.
Ước chừng nửa tháng sau.
Ngọc giản truyền tin của Diệp Thanh Vân đang câu cá bên bờ sông lại lần nữa vang lên.
Hắn một bên vững vàng nắm cần câu, một bên lấy ngọc giản truyền tin ra.
Trong ngọc giản, là tin tức từ chỗ Quách Tiểu Vân truyền đến.
Cũng là liên quan tới Quách Hưng Nam.
"Tiểu tử này, thế mà còn kiếm ra chút danh tiếng."
Diệp Thanh Vân xem tin tức trong ngọc giản, không khỏi kinh ngạc.
Từ khi Quách Hưng Nam bị ném ra đường làm ăn mày, đã hơn nửa tháng trôi qua.
Mấy ngày trước, Quách Hưng Nam đúng là đã nếm trải nhiều cay đắng, suýt chút nữa đã suy sụp.
Nhưng không quá mấy ngày.
Quách Hưng Nam đã đứng vững trên con đường đó, không chỉ hòa giải với đám ăn mày trước kia từng khinh thường hắn, còn thu nhận mấy tên ăn mày làm đàn em.
Mấy tên đàn em kia đều là thiếu niên trạc tuổi Quách Hưng Nam, đều không cha không mẹ, từ sớm đã lưu lạc đầu đường.
Quách Hưng Nam dù sao cũng xuất thân hoàng tử, kiến thức rộng rãi, đầu óc cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Mấy tên thiếu niên kia bị Quách Hưng Nam dùng dăm ba câu, liền bị lừa đến mức đầu óc choáng váng.
Rất tự nhiên liền nhận Quách Hưng Nam làm đại ca.
Có đàn em, cuộc sống ăn mày của Quách Hưng Nam ở đầu đường tự nhiên cũng tốt hơn.
Không chỉ không cần nhịn đói.
Thậm chí thỉnh thoảng còn có thể kiếm được chút đồ ăn mặn.
Cuộc sống tạm bợ đó, so với ăn mày bình thường thoải mái hơn không ít.
Đương nhiên, so với cuộc sống trong hoàng cung của hắn thì hoàn toàn không thể so sánh.
Nhưng dù sao làm ăn mày, có thể nhét đầy bụng đã là không dễ, đừng nói chi đến việc kiếm ra chút danh tiếng.
"Sao cảm giác có chút không giống với những gì ta mong đợi."
Diệp Thanh Vân cất ngọc giản truyền tin, không khỏi có chút lo lắng liệu tiểu tử Quách Hưng Nam này có đi chệch hướng hoàn toàn không?
Lại qua nửa tháng.
Diệp Thanh Vân đang dắt chó trên núi.
Hàng da theo sát bên cạnh Diệp Thanh Vân, còn Đại Hắc thì theo phía sau từ xa, không dám đến gần.
Có thể kề cận theo Diệp Thanh Vân tản bộ, đây là đặc quyền riêng của hàng da.
Lông chó của hàng da đã mọc ra không ít, chỉ là còn hơi ngắn, cả người nó trông có vẻ hơi xiêu vẹo.
Khi có người quen đến Phù Vân Sơn bái phỏng Diệp Thanh Vân, nhìn thấy hàng da không lông, hoàn toàn không nhận ra, còn tưởng Phù Vân Sơn có thêm một con chó mới.
"Ân?"
Diệp Thanh Vân đang tản bộ, trong túi trữ vật truyền đến động tĩnh.
Cầm lên xem xét.
Lại là tin tức từ Quách Tiểu Vân truyền đến.
Xem nội dung, Diệp Thanh Vân lập tức ngây ngẩn cả người.
Thần sắc trở nên tương đối kỳ quái.
"Tiểu tử này, sẽ không thật sự muốn tạo dựng tên tuổi đấy chứ?"
Tin tức này tự nhiên vẫn là tình hình gần đây của Quách Hưng Nam.
Từ khi Quách Hưng Nam đứng vững gót chân ở đầu đường hơn nửa tháng trước, thu nhận mấy tên đàn em, tình huống bắt đầu phát triển theo một hướng kỳ lạ.
Tiểu tử Quách Hưng Nam này dường như đã tìm được phương pháp đúng đắn, liên tiếp thu nhận rất nhiều ăn mày làm đàn em.
Cả con phố nơi hắn ở hoàn toàn trở thành địa bàn của Quách Hưng Nam.
Từ đầu đường đến cuối phố, đám ăn mày đều là đàn em của Quách Hưng Nam, còn bản thân Quách Hưng Nam thì chiếm cứ vị trí tốt nhất trên con đường này.
Mỗi ngày thu nhập đều rất khá.
Gần như ngày nào cũng có thể ăn thịt.
Mà đám ăn mày dưới trướng hắn, từng người cũng được nhờ, tự nhiên càng thêm tin phục Quách Hưng Nam.
Quách Hưng Nam trở thành Tiểu Bá Vương của con phố kia, thậm chí ngay cả đám ăn mày ở địa bàn khác, nhìn thấy Quách Hưng Nam đều phải cúi đầu khom lưng.
Cũng chính từ việc xưng bá một con đường, Quách Hưng Nam đã tạo dựng được tên tuổi trong giới ăn mày ở khu vực đó.
Người trên đường đều phải gọi một tiếng --- Nam ca!
Bạn cần đăng nhập để bình luận