Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1140: Gà cùng trứng

Chương 1140: Gà cùng trứng Đối mặt với vấn đề Diệp Thanh Vân đưa ra, những người có mặt đều ngơ ngác.
Nhất là Công Tôn Nam ngồi đối diện Diệp Thanh Vân, càng há hốc mồm tại chỗ. Nhìn quả trứng gà Diệp Thanh Vân đặt trên bàn đá, Công Tôn Nam chỉ thấy một trận rối bời.
Cái vấn đề quỷ quái gì thế này? Gà có trước hay trứng có trước? Ta đường đường là truyền nhân danh gia, dù gì cũng là một phương cường giả mà. Ít nhất ngươi cũng phải hỏi vấn đề gì có chiều sâu chút chứ. Cái này cái gì gà cái gì trứng, quả thực vớ vẩn. Chẳng có chút tầm cỡ nào!
"Diệp công tử, dù lão hủ bỏ qua nghi vấn của ngươi về việc lừa đời lấy tiếng, nhưng ngươi cũng không cần thiết phải dùng cách này để sỉ nhục lão phu chứ?" Công Tôn Nam trực tiếp nói.
Diệp Thanh Vân ngơ ngác: "Ta từng sỉ nhục Công Tôn tiên sinh lúc nào?"
Công Tôn Nam chỉ vào quả trứng gà trên bàn đá: "Vậy Diệp công tử có ý gì đây?"
Diệp Thanh Vân cầm quả trứng lên, xoay xoay trong tay: "Đây là vấn đề ta muốn hỏi tiên sinh mà." "Gà có trước hay trứng có trước?" "Hay là nói, Công Tôn tiên sinh thân là truyền nhân danh gia, lại ngay cả một vấn đề đơn giản như vậy cũng không trả lời được sao?" "Tiên sinh đây chẳng phải là lừa đời lấy tiếng rồi, mà còn có vẻ không chỉ có thế thôi đấy."
Nói xong, Diệp Thanh Vân còn cố ý lộ ra nụ cười mỉa mai. Trong mắt càng nổi lên một tia khinh thường. Phảng phất đối với danh gia, đối với Công Tôn Nam vô cùng xem thường. Công Tôn Nam đã nhận ra. Diệp Thanh Vân chính là muốn cố tình chọc tức bản thân.
Dù biết rõ, Công Tôn Nam vẫn không nén được lửa giận trong lòng. Hắn cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Nếu là người khác dùng cách này chọc tức bản thân, chắc chắn không được. Có thể ngồi đối diện Diệp Thanh Vân, dường như trong bóng tối có một sức mạnh nào đó ảnh hưởng đến bản thân. Khiến cho mình dễ nổi giận hơn. Quá kỳ quái!
Công Tôn Nam ý thức được mình có chút rối loạn, vội vận chuyển tâm pháp bí truyền của danh gia, để tâm thần bình tĩnh trở lại. Lúc này mới tỉnh táo hơn nhiều. Mà nhìn quả trứng gà trong tay Diệp Thanh Vân, Công Tôn Nam cũng không khỏi suy tư. Rốt cuộc là gà có trước hay trứng có trước? Vấn đề này thoạt nhìn rất ngu ngốc. Nhưng ngẫm kỹ, lại phát hiện vấn đề này không hề ngu xuẩn, ngược lại còn ẩn chứa thâm ý.
Vẻ mặt Công Tôn Nam trầm tư, ngón tay không ngừng vuốt chòm râu, lông mày cũng hơi nhíu lại. Những người có mặt khác đều không khỏi suy nghĩ theo.
Diệp Thanh Vân thì ung dung tự tại, ngồi đó chậm rãi uống trà.
"A Di Đà Phật, vấn đề này quá thâm sâu, dường như ẩn chứa huyền diệu của trời đất sinh thành và vận chuyển, bần tăng không nghĩ ra đáp án." Tuệ Không lên tiếng trước, càng cúi đầu sâu với Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân xua tay, thầm nghĩ ngươi cứ đi cho khuất mắt đi. Ta cố ý làm khó lão đầu Công Tôn này, ngươi xúm lại làm gì. Kiếm Thiên Minh nghĩ một lúc, liền vứt bỏ. Trong lòng hắn chỉ có kiếm đạo, đối với vấn đề này thực sự không thể nào hiểu nổi. Kiếm Thiên Minh cũng biết đây không phải sở trường của mình, nên không quá bận tâm đến vấn đề này.
Mục Dương Tử lại có chút trở lại bình thường. Vấn đề này thực sự có chút thâm ảo. Giống như Tuệ Không nói, nếu suy nghĩ sâu hơn sẽ phát hiện vấn đề gà và trứng này có chút liên quan đến đại đạo vô thượng của trời đất sinh thành và vận chuyển. "Tê! Chẳng lẽ cảnh giới của Diệp Cao Nhân cao đến thế sao? Đã chạm đến phương diện trời đất sinh thành và vận chuyển rồi sao?" "Tùy tiện đưa ra một vấn đề, đều có thể ẩn chứa đại đạo như vậy?" "Quá không thể tưởng tượng nổi!"
Trong chốc lát, Mục Dương Tử càng thêm kính phục Diệp Thanh Vân. Đây mới là cao nhân thực sự.
Còn Công Tôn Nam, lúc này đang trầm tư suy nghĩ. Bởi vì vấn đề gà và trứng là Diệp Thanh Vân đưa ra cho hắn, hắn nhất định phải trả lời, phải nghĩ ra một đáp án hợp lý. Nếu không nghĩ ra được, không chỉ bản thân mất mặt xấu hổ. Mà thậm chí danh gia, cái truyền thừa mà hắn hết lòng gây dựng, cũng sẽ phải bị sỉ nhục theo mình. Đó là điều Công Tôn Nam không thể nào chấp nhận được.
Bản thân đến đây là vì tranh mặt mũi cho danh gia. Nếu thể diện không tranh được, ngược lại còn khiến danh gia mất mặt thì mình quả thực trở thành tội đồ của danh gia. Không được! Nhất định phải nghĩ ra đáp án. Vấn đề này tuyệt đối không làm khó được ta, Công Tôn Nam này.
Sau một nén nhang.
Đột nhiên trong đầu Công Tôn Nam lóe lên linh quang. Dường như đã có đáp án!
"Ha ha, lão hủ hiểu rồi." Công Tôn Nam phát ra âm thanh vui mừng.
"Ồ? Xem ra trí tuệ của Công Tôn tiên sinh thật bất phàm, đã nghĩ ra đáp án rồi sao?" Diệp Thanh Vân hỏi ngay.
Vẻ mặt Công Tôn Nam tự tin: "Đương nhiên!"
"Vậy mời tiên sinh nói thử xem sao."
Công Tôn Nam chỉ vào quả trứng gà trong tay Diệp Thanh Vân: "Trứng gà, tự nhiên là có gà trước rồi mới có trứng."
Diệp Thanh Vân cười không nói. Công Tôn Nam tiếp tục nói: "Trứng sinh ra từ gà, gà cũng sinh ra từ trứng, nhưng thực tế không phải vậy!" "Khi trời đất sơ khai, vạn vật hỗn độn, loài gà cũng từ một loài sinh linh nào đó từ thời xa xưa tiến hóa mà thành." "Cho nên, trước là có loài gà, sau đó mới có trứng gà."
Lời vừa nói ra, Mục Dương Tử, Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh đều lộ vẻ kinh hãi.
"Người của danh gia, quả nhiên lợi hại!" Mục Dương Tử thầm kinh ngạc.
Tuệ Không nhíu mày, cảm thấy lời Công Tôn Nam nói có lý. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại thấy chỗ nào đó không đúng. "Xem ra tiểu tăng vẫn là trí tuệ có hạn." Tuệ Không không khỏi nhìn Diệp Thanh Vân. Thấy Diệp Thanh Vân vẫn bình tĩnh thong dong, khóe miệng còn ngậm ý cười cao thâm khó lường. Tuệ Không liền có chút chờ mong: "Câu trả lời của Công Tôn Nam chắc chắn không đúng!"
Sau khi nói xong, Công Tôn Nam nhìn Diệp Thanh Vân: "Diệp công tử, câu trả lời của lão hủ thế nào?"
Diệp Thanh Vân lắc đầu: "Không đúng."
Mặt Công Tôn Nam cứng đờ: "Chẳng lẽ vấn đề này còn có đáp án khác sao?" Trong mắt Công Tôn Nam, câu trả lời của bản thân đã là đáp án hoàn mỹ nhất. Nếu không phải vậy, vấn đề này còn có cách giải thích nào khác sao? Tuyệt đối không thể. Diệp Thanh Vân kỳ thật có chút bội phục lão đầu này. Khá lắm. Đều sắp kéo đến thuyết tiến hóa rồi. Bất quá, vấn đề này thật sự có liên quan chút đến thuyết tiến hóa. Việc Công Tôn Nam có thể nghĩ đến đó đã đủ chứng minh truyền nhân danh gia này có chút tài năng. Nhưng chỉ có chút ít thôi. Nhiều hơn thì không có.
Diệp Thanh Vân không cần đáp án. Mà là muốn lừa cho lão già này mê man.
"Nếu theo lời giải thích của Công Tôn tiên sinh, loài gà là do loài sinh linh khác thời cổ đại tiến hóa mà thành." "Vậy thì gà không phải là gà mà là loài sinh vật khác?" "Trứng gà cũng không thể gọi là trứng gà." "Lão tiên sinh là ý này sao?"
Công Tôn Nam ngây người ra: "Đợi chút, ý của lão phu là..." Diệp Thanh Vân lập tức cắt ngang hắn: "Gà không phải gà, trứng không phải trứng, làm sao có gà trước hay trứng trước?" "Giống như các tiên hiền danh gia đã từng nói một câu." "Ngựa trắng không phải ngựa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận