Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1182: Âm binh phá trận

Âm Cốt lão nhân cũng là hạng người từng trải thấy nhiều. Giờ phút này vừa thấy pháp trận huyền diệu thâm ảo này, lập tức liền suy đoán ra là tám môn phá tà trận. Mà những người của Thái Huyền ảo phủ thấy pháp trận này, từng người đều lộ vẻ kích động. “Trời phù hộ Thái Huyền ảo phủ ta rồi!” “Thảo nào phủ tôn lại mạnh mẽ như vậy, hóa ra là đã có đủ tám môn phá tà trận!” “Có trận này ở đây, quân của Âm Cốt núi lớn không làm gì được Thái Huyền ảo phủ ta rồi!” “Ha ha ha ha! Vẫn là nội tình của Thái Huyền ảo phủ ta thâm hậu, cao hơn một bậc.” Tám môn phá tà trận xuất hiện, mang đến sức mạnh lớn lao cho người của Thái Huyền ảo phủ. Tất cả mọi người đều tự chủ được mà trở nên bình tĩnh. Mà lúc này, tám vị trưởng lão của Thái Huyền ảo phủ riêng mình đứng tại một vị trí, duy trì tám môn phá tà trận. Tám người bọn họ, chính là mắt trận của tám môn phá tà trận này. Bất quá bọn họ không hề lo lắng Âm Cốt lão nhân sẽ nhận ra sự tồn tại của mình. Sức mạnh pháp trận sẽ khiến cho cả pháp trận trở nên vô cùng phức tạp. Nơi mắt trận, trừ khi xâm nhập vào trận, đem tất cả biến hóa của tám môn kham phá, mới có thể tìm ra được mắt trận. Âm Cốt lão nhân tuy rằng tu vi cao thâm, thực lực cường đại, nhưng hắn dù sao không phải người của đạo môn. Cho hắn cả trăm năm tám mươi năm, phỏng chừng cũng không giải được tám môn phá tà trận này. Có thể nói, có trận này ở đây, Thái Huyền ảo phủ không cần lo. Còn ở bên ngoài pháp trận, Âm Cốt lão nhân nhìn chằm chằm vào tám môn phá tà trận này, trong mắt xanh mơn mởn cũng lóe lên vẻ kinh ngạc. “Sư tôn, trận pháp này huyền diệu vô cùng, đệ tử... đệ tử trong nhất thời khó mà có được manh mối.” Tam đệ tử Ngọc Liên tay cầm một khay ngọc màu đen, lúc này đang thôi diễn trận pháp. Ngọc Liên là tam đệ tử của Âm Cốt lão nhân, tuy là nữ giới nhưng cũng rất có thiên tư. Luyện thi, khống thi chi thuật của Âm Cốt lão nhân nàng cũng đã học được bảy thành. Hơn nữa, Ngọc Liên còn tinh thông trận pháp, có chút nghiên cứu đối với rất nhiều trận pháp thượng cổ. Đủ để xứng đáng là một vị tông sư trận pháp. Nhưng giờ phút này, đối mặt với tám môn phá tà trận đột nhiên xuất hiện này, Ngọc Liên dù trình độ thâm hậu, cũng trong nhất thời khó lòng tìm ra phương pháp phá giải tám môn phá tà trận. “Sư tôn, hay là để đệ tử đi mạnh mẽ phá cái trận pháp chó má này đi!” Cổ Hùng chủ động xin đi giết giặc, muốn đích thân đi phá trận. Ngọc Liên vẻ mặt bất đắc dĩ. “Sư huynh, trận này không thể so sánh với những trận thông thường, nếu thật sự là tám môn phá tà trận trong truyền thuyết kia, nếu huynh đơn thân đi vào, chỉ sợ cả đời cũng không ra được.” Cổ Hùng nghe vậy liền trợn mắt. “Chỉ là một tòa trận pháp cỏn con thôi, chẳng lẽ không thể dùng man lực đánh vỡ được sao?” Đối với lời nói ngốc nghếch như vậy, Ngọc Liên liếc mắt, đều lười giải thích với hắn. “Sư tôn! Xin hãy cho đệ tử đi đi!” Cổ Hùng lại lần nữa thỉnh cầu với Âm Cốt lão nhân. Âm Cốt lão nhân không để ý tới Cổ Hùng mà nhìn chằm chằm vào tám môn phá tà trận, tựa hồ đang suy tư điều gì. “Sư tôn!” Cổ Hùng thấy sư tôn không phản ứng mình, lại cất tiếng. “Bình tĩnh, đừng vội.” Âm Cốt lão nhân nhàn nhạt nói một câu. Lập tức vung bộ xương cốt trượng lên. Vù vù vù vù vù vù!!! Một trăm ngàn âm binh chia thành hai hướng, năm mươi ngàn âm binh trong đó trực tiếp xông vào trong tám môn phá tà trận. Thấy tình hình này, Mục Dương Tử cũng lộ vẻ kinh ngạc. “Âm Cốt lão nhân đây là muốn làm gì? Muốn dựa vào chút xác không hồn này để phá trận sao?” “Không khỏi quá ảo tưởng rồi nha?” Lúc này, năm mươi ngàn âm binh kia đã mịt mờ cuồn cuộn xông vào bên trong pháp trận. Hơn nữa còn là đi vào ở các vị trí bất đồng. Nhưng không ngoài dự liệu, chút âm binh này sau khi tiến vào tám môn phá tà trận, từng cái từng cái đều mất hút. Trong pháp trận cũng không thấy có biến cố gì xảy ra. Phảng phất, chút âm binh này cứ thế mà bốc hơi khỏi nhân gian. “Âm Cốt lão nhân, chút âm binh gọi là âm binh của ngươi, căn bản không phá được pháp trận của bần đạo.” Mục Dương Tử lớn tiếng mở miệng. “Nói thật cho ngươi biết, đây là tám môn phá tà trận của Thái Huyền ảo phủ ta, tám môn lưu chuyển, vô cùng ảo diệu!” “Chớ nói những âm binh này, cho dù là Âm Cốt lão nhân ngươi tự mình vào trận, cũng chỉ sẽ bị vây ở trong pháp trận.” Âm Cốt lão nhân nghe vậy lại chỉ cười nhẹ, mảy may không buồn, cũng không có bất kỳ nóng nảy, lộ vẻ rất là hờ hững. Mà bộ dáng hờ hững này của hắn, khiến trong lòng Mục Dương Tử có chút nghi hoặc. “Vì sao Âm Cốt lão nhân này nhìn không có vẻ sợ hãi?” “Chẳng lẽ hắn có phương pháp phá trận?” “Nhưng điều đó không thể nào nha.” Đúng lúc này, Âm Cốt lão nhân lại có động tác. Hắn lại lần nữa huy động bộ xương cốt trượng, năm mươi ngàn âm binh còn lại cũng mịt mờ cuồn cuộn nhảy vào tám môn phá tà trận. Cứ như vậy, một trăm ngàn âm binh, giờ đã đều vào trận. Nhưng tám môn phá tà trận vẫn vận chuyển như thường, mảy may không bị ảnh hưởng. Hơn nữa lực pháp trận thủy chung duy trì đầy đủ. Mục Dương Tử hơi nhíu mày. “Âm Cốt lão nhân, dù âm binh của ngươi có nhiều hơn nữa, nhưng không biết huyền diệu của tám môn, đi vào bao nhiêu cũng sẽ bị nhốt lại bấy nhiêu.” “Không cần phí công vô ích nữa, mau chóng thối lui, Thái Huyền ảo phủ ta ngược lại cũng sẽ không so đo với Âm Cốt sơn các ngươi quá nhiều.” Đối mặt lời khuyên của Mục Dương Tử, Âm Cốt lão nhân còn chưa cảm thấy gì, đệ tử Cổ Hùng dưới trướng hắn đã nổi giận. “Lão đạo không biết sống chết kia, có bản lĩnh thì đừng trốn trong pháp trận, đi ra đấu một trận với ta!” Mục Dương Tử cười nhẹ. “Đến cả sư huynh Quạ Ẩn của ngươi cũng chết trong tay bần đạo, ngươi tính là cái gì?” “Cuồng vọng!” Cổ Hùng giận dữ, trừng mắt muốn xông lên ngay. Nhưng còn chưa đợi Cổ Hùng xông vào pháp trận, đã bị Âm Cốt lão nhân kéo trở lại. “Sư tôn, lão đạo này quá mức càn quấy, đệ tử muốn hảo hảo dạy dỗ hắn!” Cổ Hùng mặt đầy phẫn nộ nói. “Ngươi không phải đối thủ của hắn.” Âm Cốt lão nhân qua loa nói một câu. Trực tiếp khiến Cổ Hùng hạ cờ ngừng trống. Ngọc Liên ở bên cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Sư huynh này của mình tuy chiến lực cường hãn, nhưng đầu óc quả thực có chút không được ổn, thuần túy chỉ là một kẻ khờ. Mục Dương Tử là hạng người nào? Cao nhân đạo môn, một trong hai vị tôn giả của Thái Huyền ảo phủ. Chỉ bằng ngươi cũng có thể đi đánh một trận với người ta sao? E là ngay cả sư tôn cũng không dám nói có nắm chắc tuyệt đối có thể dễ dàng đánh bại Mục Dương Tử. “Mục Dương Tử.” Lúc này, Âm Cốt lão nhân lên tiếng. “Tám môn phá tà trận này của ngươi đích thực rất huyền diệu, lão phu không có cách nào kham phá được sự huyền diệu của pháp trận này.” Lời nói của Âm Cốt lão nhân như trước rất bình tĩnh, hơn nữa còn thừa nhận sự lợi hại của tám môn phá tà trận. Mục Dương Tử lại vẫn cảm thấy có chút không đúng, quá trầm ổn rồi! Âm Cốt lão nhân quá mức trầm ổn. Hắn càng trầm ổn như vậy, lại càng khiến Mục Dương Tử phát ra cảm giác không đúng. Có điều Mục Dương Tử thực sự nghĩ không ra, Âm Cốt lão nhân này có biện pháp nào có thể phá trận. “Nếu đã biết lợi hại, còn không mau chóng rời đi?” Mục Dương Tử quát lên. Âm Cốt lão nhân cười rồi. Vẫn là tiếng cười quái dị ghê rợn kia. “Trận pháp dù diệu, nhưng... lão phu cũng có thủ đoạn của việc phá trận!” “Cái gì?” Mục Dương Tử ngẩn ra. Còn chưa đợi hắn phản ứng lại, chỉ thấy bộ xương cốt trượng trong tay Âm Cốt lão nhân chỉ vào tám môn phá tà trận từ xa. “Bạo!” Ầm ầm long!!! Một tiếng nổ vang kinh thiên, đột nhiên vang lên từ bên trong tám môn phá tà trận. Long trời lở đất! Một trăm ngàn âm binh tiến vào bên trong pháp trận kia vậy mà đồng loạt tự bạo! Trong khoảnh khắc, tám môn phá tà trận từ trong ra ngoài, bị một cỗ lực tự bạo cường hoành khôn cùng, trong nháy mắt bị phá tan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận