Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 438: Đùi dê dụ hoặc

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân: “???”
Mấy người các ngươi mẹ nó nhìn ta làm gì?
Từng người từng người đều có thể bay lên trời xuống đất, thế nào cứ gặp chuyện lại lôi ta ra thế?
Cũng quá là không tử tế rồi.
Ánh mắt của Lãnh Mộ Tuyết, đột nhiên dừng lại trên người Diệp Thanh Vân.
“Ngươi chính là Diệp công tử?”
Lãnh Mộ Tuyết trầm giọng hỏi.
Người ta đã hỏi đến nơi rồi, Diệp Thanh Vân cũng không tiện chối cãi.
“Khụ khụ, vị cô nương này khỏe, ta gọi Diệp Thanh Vân.”
Diệp Thanh Vân có chút lúng túng nói.
Lãnh Mộ Tuyết hừ một tiếng: “Chính là ngươi muốn bảo ta rời khỏi nơi này à?”
Diệp Thanh Vân gãi đầu.
“Ờ, tại hạ kỳ thực càng muốn mời cô nương xuống dưới uống chút trà.”
Lãnh Mộ Tuyết ngẩn ra.
Mời bản thân xuống dưới uống trà?
Chuyện này nàng thật không ngờ tới.
Việc này làm Lãnh Mộ Tuyết có chút không biết nên đáp lại thế nào.
Những người khác thì ngược lại không hề bất ngờ trước phản ứng của Diệp Thanh Vân.
Đây là Diệp Thanh Vân mà.
Luôn có ý tốt giúp người.
Dù cho đối phương đến không có ý tốt, Diệp Thanh Vân cũng sẽ không hề biểu hiện ra nửa điểm địch ý.
Đây mới là phong thái cao nhân. Người ngoài quả nhiên là học cũng học không được.
“Cung chủ, bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta vẫn là nên mau chóng đi thôi.”
Tì nữ Mộng Nhi nấp sau lưng Lãnh Mộ Tuyết, vô cùng cẩn thận nói.
Lãnh Mộ Tuyết sao lại không muốn đi.
Nhưng nàng cũng không muốn cứ vậy mà ấm ức rời đi.
Nàng Lãnh Mộ Tuyết rất coi trọng thể diện.
“Ta cứ muốn tu luyện ở đây.”
Lãnh Mộ Tuyết ngữ khí cứng rắn nói.
Nàng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.
Đây là đêm trăng tròn lớn nhất trong trăm năm qua, cũng là thời điểm nguyệt hoa lực nồng hậu nhất.
Tu luyện trong đêm nay, còn hơn bản thân khổ tu năm mươi năm.
Không thể cứ vậy mà bỏ qua được.
Diệp Thanh Vân cười nói: “Cô nương có thể xuống dưới tu luyện, không nhất định phải đứng ở trên trời chứ?”
Điều này cũng đúng.
Nhưng Lãnh Mộ Tuyết cũng không ngây thơ như vậy.
Nàng sẽ không đơn giản đi xuống.
Phía dưới người nhiều như thế, lỡ bản thân đi xuống, đối phương đánh hội đồng thì sao, một mình sao địch nổi nhiều tay.
Chẳng phải là sẽ thiệt lớn sao?
Lãnh Mộ Tuyết đảo mắt.
Ta sẽ không đi xuống!
Ta sẽ cứ ở đây hấp thu nguyệt hoa lực!
Xem có ai dám lên?
Ngay lập tức, Lãnh Mộ Tuyết không coi ai ra gì bắt đầu vận chuyển công pháp, điên cuồng hấp thu nguyệt hoa lực.
Tì nữ Mộng Nhi thấy vậy, cũng đi theo Lãnh Mộ Tuyết tu luyện.
Hai người cứ thế trước mặt mọi người của Diệp Thanh Vân, công khai tu luyện.
“Bọn họ đang hấp thu nguyệt hoa lực!”
Mạnh Du Nhiên liếc mắt đã nhìn ra manh mối, không khỏi nói.
“Khó trách bọn họ muốn ở vị trí này.”
Đại Nham Tùng cũng gật đầu.
“Diệp công tử, hay là ta ra tay, đuổi hai người này đi thì sao?”
Mục Thu Thủy lên tiếng.
Diệp Thanh Vân chau mày.
“Thôi bỏ đi, chúng ta đổi vị trí ngắm trăng cũng được.”
Thấy Diệp Thanh Vân nói vậy, mọi người tự nhiên cũng không nói gì thêm.
Chỉ cần Lãnh Mộ Tuyết không gây ảnh hưởng gì đến bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ không ra tay với Lãnh Mộ Tuyết.
Mọi người đổi vị trí.
Vẫn có thể ngắm trăng như trước.
Chỉ là trên trời đứng hai người, nhìn kiểu gì cũng thấy là lạ.
Diệp Thanh Vân và mọi người tiếp tục chia nhau thịt dê nướng nguyên con.
Từng luồng từng luồng mùi thơm, cứ bay thẳng lên trời.
Vừa bắt đầu, Lãnh Mộ Tuyết và Mộng Nhi vẫn còn không để ý.
Nhưng mùi thơm ngày càng đậm.
Hai người đều đã có chút không nhịn được.
“Cung chủ, thơm quá.”
Mộng Nhi không nhịn được nói một câu.
“Im miệng! An tâm tu luyện!”
Lãnh Mộ Tuyết quát lớn.
Mộng Nhi ấm ức cụp mắt, nhưng vẫn không nhịn được nhìn xuống.
Vừa thấy Diệp Thanh Vân đám người ăn dê nướng nguyên con ăn đến khí thế ngất trời, Mộng Nhi chỉ cảm thấy trong miệng nước miếng tuôn ra ào ào.
Cái này cũng thơm quá đi!
Lãnh Mộ Tuyết kỳ thực cũng có chút không chịu nổi.
Nàng đã rất nhiều năm chưa từng ăn đồ vật của phàm nhân.
Nhưng dê nướng nguyên con ở dưới, mùi thơm ngào ngạt thật sự quá là hấp dẫn.
Mà Diệp Thanh Vân đám người đều ăn đến mặt mày bóng nhẫy, càng làm Lãnh Mộ Tuyết ngứa ngáy trong lòng.
Rất muốn biết cái vị dê nướng nguyên con kia rốt cuộc là thế nào nha.
“Lãnh Mộ Tuyết, ngươi tỉnh táo lại một chút!”
Lãnh Mộ Tuyết vỗ vỗ mặt, thầm nói với chính mình.
“Đây là cơ hội ngàn năm có một, ngươi phải nắm chắc thời cơ này, tranh thủ thời gian tu luyện!”
“Không được để mấy chuyện nhỏ nhặt này làm nhiễu loạn tâm trí!”
Lãnh Mộ Tuyết không ngừng nhắc nhở bản thân.
Mà khi mùi thơm bay đến, phòng tuyến trong lòng của nàng lại một lần nữa sụp đổ.
Ục ục!
Bụng hai chủ tớ, gần như đồng thời kêu lên.
Hai người đều mặt đỏ lên.
“Cung chủ, bụng của người đang kêu.”
Mộng Nhi vẫn còn ngây ngô thốt ra một câu.
Lãnh Mộ Tuyết nghiến răng.
Ta mẹ nó chẳng lẽ không nghe được à?
Còn cần ngươi nhắc sao?
“Đáng ghét! Thế này thì căn bản không cách nào an tâm tu luyện!”
Sắc mặt Lãnh Mộ Tuyết khó coi, nghiến răng nghiến lợi.
Nàng không nhịn được nhìn xuống dưới.
Diệp Thanh Vân đám người không chỉ ăn thịt cừu nướng, còn đang uống rượu.
Không khí vô cùng vui vẻ.
Còn hai người ở trên trời, thì chưa ăn chưa uống, trong lòng thật khó chịu.
“Cung chủ, ta cũng muốn ăn……”
Mộng Nhi rụt rè nói.
Lãnh Mộ Tuyết hung hăng trừng nàng một cái.
“Đồ vô dụng!”
Mộng Nhi ấm ức.
“Kỳ thực cung chủ ngươi cũng muốn ăn đúng không?”
Lãnh Mộ Tuyết: “……”
Mộng Nhi mặt đầy mong đợi nhìn Lãnh Mộ Tuyết.
Lãnh Mộ Tuyết cũng hết cách rồi.
Đối với tì nữ của mình, Lãnh Mộ Tuyết đúng là không có chút biện pháp nào.
“Thôi đi, thế này cũng chẳng thể nào tu luyện được.”
Lãnh Mộ Tuyết thở một hơi.
Lúc này nàng mang theo Mộng Nhi bay xuống.
Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn.
“Đồ ăn của các ngươi, có thể cho chúng ta một ít không?”
Lãnh Mộ Tuyết lên tiếng.
Tuy rằng là đang cầu người, nhưng thái độ vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng.
Những người khác trong lòng đều có chút khó chịu.
Nhưng Diệp Thanh Vân thì lại rất hiền hòa.
“Được chứ.”
Hắn liền xé một cái đùi dê xuống.
Lãnh Mộ Tuyết vung tay lên, đùi dê trực tiếp bay đến trước mặt nàng.
Nhìn cái đùi dê bóng mỡ này, Lãnh Mộ Tuyết không nhịn được nhíu mày.
Thứ đồ này có ngon không vậy?
Nhưng sao mà nó thơm đến thế?
“Cung chủ……”
Mộng Nhi bên cạnh tha thiết mong chờ nhìn, đã không thể đợi thêm nữa.
Lãnh Mộ Tuyết vung tay, chia một nửa đùi dê cho Mộng Nhi.
Mộng Nhi liền cắn lấy.
Lãnh Mộ Tuyết cũng nhẹ nhàng cắn một miếng.
“Ừ?”
Chỉ một miếng này, ngay lập tức khiến Lãnh Mộ Tuyết ngây người.
“Cung chủ! Thịt này ngon quá!”
Mộng Nhi đã bắt đầu kinh hô lên rồi.
Lãnh Mộ Tuyết cũng hoàn toàn không ngờ tới.
Đồ ăn thoạt nhìn tầm thường như vậy, mà lại ngon đến dị thường.
Thịt dê nướng vừa tới độ, bên ngoài giòn trong mềm.
Đặc biệt là tương chấm này, hương vị đặc biệt, là thứ mà các nàng chưa từng được thưởng thức trong đời.
Một cái đùi dê sao mà đủ ăn chứ?
Ba hai phát đã bị các nàng tiêu diệt hết.
“Cung chủ, ta vẫn muốn……”
Mộng Nhi tội nghiệp đáng thương nói.
Khóe miệng Lãnh Mộ Tuyết co giật.
Thật ra thì nàng cũng muốn mà.
Nhưng mà lại mất thể diện.
Hơn nữa ta đến đây tu luyện, chứ không phải đến đây ăn cơm mà.
“Hai vị cô nương, chỗ ta còn nhiều, các ngươi xuống ăn đi.”
Diệp Thanh Vân vung đùi dê, nhiệt tình gọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận