Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1659 tới cửa muốn chó

Chương 1659 đến cửa đòi chó.
Tuệ Không vừa cất tiếng sư tử hống của Phật môn, lập tức liền kinh động đến toàn bộ Ngọc Long Tông, khiến rất nhiều đệ tử Ngọc Long Tông nổi giận ngay tại chỗ.
"Thật to gan! Dám đến Ngọc Long Tông ta gây sự?"
"Như vậy là không biết sống chết! Quả thực đáng chết!"
"Nhất định phải cho cái gọi là Thiết Trụ lão tổ này biết được sự đáng sợ của Ngọc Long Tông ta!"
Theo từng đạo âm thanh giận dữ quát lớn chói tai, từng đệ tử Ngọc Long Tông từ trong tông môn bay ra, rất nhanh liền tụ tập thành một đám đông, vây ba người Diệp Thanh Vân vào giữa. Từ tu vi của những đệ tử này cũng có thể thấy được thực lực Ngọc Long Tông thật sự rất mạnh. Tất cả đều đạt đến Tiên Nhân cảnh giới, kém nhất cũng là Địa Tiên chi cảnh. Mà mấy đệ tử trẻ tuổi cầm đầu thì càng thêm tức giận, khí tức cường đại hơn, chính là Huyền Tiên chi cảnh.
"Đồ cuồng vọng lớn mật!"
Một thanh niên mặc ngọc bào, tay cầm trường kiếm, chỉ kiếm vào Diệp Thanh Vân, trên trán lộ rõ vẻ ngạo nghễ.
"Biết nơi này là địa phương nào không? Dám tới đây làm càn, mau chóng quỳ xuống thỉnh tội, nếu không chết không có chỗ chôn!"
"Chết không có chỗ chôn!"
Những đệ tử Ngọc Long Tông khác cũng đồng thanh quát lớn, uy thế mười phần rung động, phảng phất có tiếng long ngâm vang lên theo. Đây chính là uy hiếp của đệ tử Ngọc Long Tông. Dù một vị trưởng lão cao tầng của Ngọc Long Tông cũng không hề hiện thân, chỉ đám đệ tử này thôi cũng đủ để quét ngang phần lớn thế lực của Càn Đạo Châu.
"A di đà phật!"
Thanh âm bình thản của Tuệ Không, hờ hững một tiếng niệm Phật. Lập tức vô biên Phạm Âm vang vọng khắp bốn phương trời. Càng có đầy trời phật khí ngút trời, khiến cho toàn bộ thiên địa cũng vì đó biến sắc. Trong chốc lát, Phạm Âm áp chế Long Ngâm, cũng áp chế khí thế của các đệ tử Ngọc Long Tông.
"Cái gì?"
"Hòa thượng này, lại có tu vi thâm hậu bực này!"
"Phật uy cực kỳ lợi hại!"
Rất nhiều đệ tử Ngọc Long Tông sắc mặt kịch biến, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tuệ Không. Tuệ Không vẫn như cũ là bộ dạng bình tĩnh ung dung, phảng phất người vừa thi triển phật uy trấn áp đệ tử Ngọc Long Tông không phải là hắn.
Tần Nam Phong ánh mắt kinh ngạc nhìn Tuệ Không, trong lòng dâng lên từng tia cảm giác kỳ dị.
"Tuệ Không, chớ lề mề với đám gia hỏa này."
"Bảo bọn họ giao Đại Mao của ta ra đây!"
Diệp Thanh Vân ở phía sau hô.
Tuệ Không gật đầu, ánh mắt nhìn về phía đám đệ tử Ngọc Long Tông.
"Thánh tử có lệnh, bảo các ngươi giao Đại Mao thí chủ ra."
Thánh tử? Ai là Thánh tử? Đại Mao thí chủ là ai? Ngọc Long Tông ta có ai tên là Đại Mao sao? Hình như không có mà. Nếu có người tên Đại Mao hiếm thấy như vậy, mọi người đã biết cả rồi.
"Ngọc Long Tông ta không có người tên Đại Mao, đừng có ăn nói lung tung ở đây!"
Thanh niên ngọc bào cầm kiếm lạnh giọng quát.
Tuệ Không lắc đầu.
"Đại Mao thí chủ không phải là người, mà là một con chó."
Lời vừa nói ra, tất cả đệ tử Ngọc Long Tông đều sững sờ. Không phải là người? Mà là một con chó? Chẳng lẽ nói...
Sắc mặt thanh niên ngọc bào lập tức liền thay đổi. Hắn nghĩ đến con chó vàng đang ngồi trong Vạn Long điện, đã dễ dàng đánh bại mấy vị trưởng lão.
"Chẳng lẽ bọn hắn tìm đến con chó kia?"
Trong lòng thanh niên ngọc bào bất an.
"Mau giao chó của ta ra đây, nếu không ta và Ngọc Long Tông các ngươi không xong!"
Diệp Thanh Vân cũng nóng nảy, không quan tâm đến thái độ của mình có thể chọc giận Ngọc Long Tông, trực tiếp hô lên.
Thanh niên ngọc bào nhất thời không biết phải làm sao cho phải, tranh thủ thời gian truyền tin vào trong tông môn.
Rất nhanh, một đám trưởng lão bay ra. Trong đó có Tô Lão, người trước đây đã theo Long Hương Hương đến Thiên Khuyết Cung Tiên Thành.
Tô Lão vừa nhìn thấy Diệp Thanh Vân và Tuệ Không, liền biết ý đồ của bọn họ. Trong lòng không khỏi kinh hãi.
"Tất cả lui ra!"
Tô Lão vội vàng mở miệng hô to, bảo tất cả đệ tử Ngọc Long Tông lui lại. Lập tức Tô Lão liền vội vàng tiến lên, khom người cúi đầu với Diệp Thanh Vân.
"Bái kiến Thiết Trụ lão tổ!"
Diệp Thanh Vân nghi ngờ nhìn Tô Lão, có chút không ngờ thái độ của Tô Lão.
"Đừng có lảm nhảm mấy cái thứ vô dụng này, ngươi và đại tiểu thư nhà ngươi trộm Đại Mao của ta, bây giờ lập tức giao Đại Mao ra đây!"
Diệp Thanh Vân tức giận nói.
Tô Lão liên tục gật đầu.
"Tôn giá yên tâm, Đại Mao đang ở trong tông môn, lông tóc không hề tổn hao gì."
Nào chỉ là lông tóc không hề tổn hao gì. Đều mẹ nó đang ngồi trên bảo tọa của tông chủ, còn đánh bị thương mấy vị trưởng lão của Ngọc Long Tông. Bây giờ còn đang ăn ngon uống được hầu hạ nữa. Ngọc Long Tông chưa từng gặp phải đại gia kiểu này. Bây giờ ngươi còn chạy tới đòi chó, còn cảm thấy Ngọc Long Tông chúng ta dễ dàng bắt nạt con chó này. Ô ô ô! Thật sự là quá oan uổng. Ngọc Long Tông chúng ta mới là người bị hại mà!
Tô Lão không dám thất lễ, lập tức cho người ta mời Đại Mao ra.
Không đầy một lát sau.
Đại Mao thật sự đi ra, nhưng không phải tự đi mà là được bốn đệ tử Ngọc Long Tông khiêng ra.
Chỉ thấy Đại Mao nằm dài trên bảo tọa tông chủ, nhàn nhã gặm một đống thịt không biết là cái gì, gặm đến miệng đầy mỡ chảy ra.
Diệp Thanh Vân lập tức liền ngơ ngác.
Ai u Ngọa Tào? Cái quỷ gì thế này? Tên chó chết này không những không bị hầm thành thịt chó, ngược lại là đang ở Ngọc Long Tông ăn ngon uống sướng? Làm hại ta lo lắng cả một quãng đường, một lòng bất an.
Diệp Thanh Vân lập tức tức giận không chỗ xả, hận không thể lập tức xông lên, một cước đá tên chó chết này từ trên ghế xuống.
Tuệ Không nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra một tia dáng tươi cười quả là thế. Với năng lực của Đại Mao, đi đến đâu cũng sẽ đều thoải mái. Về phần Diệp Thanh Vân lo lắng trước đó, trong mắt Tuệ Không chắc chắn là Diệp Thanh Vân cố tình biểu hiện ra. Còn vì sao muốn làm vậy, tám chín phần mười là có liên quan đến Ngọc Long Tông này.
"Xem ra Thánh tử là muốn thu phục Ngọc Long Tông, cho nên mới cố ý để Đại Mao tiền bối bị Ngọc Long Tông mang đi."
"Lại lấy đó làm cớ, tự mình đến Ngọc Long Tông hỏi tội."
"Nếu vậy, Ngọc Long Tông chắc chắn phải thần phục dưới trướng Thánh tử, vì Thánh tử sử dụng."
"Thánh tử cuối cùng vẫn là Thánh tử, mưu trí hơn người, kế này rất hay!"
Còn về Tần Nam Phong, cũng bị một màn quái lạ này làm cho không thể hiểu được. Thiết Trụ lão tổ này thật sự là đến Ngọc Long Tông tìm chó. Mà lại con chó này, ở Ngọc Long Tông dường như được ưu đãi, còn được bốn đệ tử Ngọc Long Tông khiêng ra. Đơn giản tựa như đối đãi với khách quý. Điều này khiến Tần Nam Phong có chút choáng váng. Thế đạo thay đổi rồi sao? Ngay cả một con chó cũng có đãi ngộ như vậy sao?
Đại Mao được mang đến gần, Diệp Thanh Vân lập tức xông tới, một tay tóm lấy Đại Mao từ trên ghế xuống, đồng thời ở trước mặt mọi người, giáng một trận bạt tai vào đầu chó của Đại Mao.
"Đồ chó nhà ngươi! Chạy tới đây để hưởng phúc đúng không?"
"Làm hại ta còn lo cho ngươi bị người ta ăn!"
"Ăn miệng đầy mỡ! Còn bị người khiêng ra, ngươi ngược lại là rất biết hưởng thụ!"
Ba ba ba ba!!!
Diệp Thanh Vân không chút khách khí, đập đến mắt Đại Mao trợn trắng. Miệng cũng phát ra tiếng ô ô, dường như là đang cầu xin tha thứ.
Một màn này, khiến người của Ngọc Long Tông chấn động không thôi. Nhất là Tô Lão và các trưởng lão Ngọc Long Tông, từng người mặt không còn chút máu, cứ như là thấy quỷ.
Đây chính là một tồn tại đáng sợ mà ngay cả Thanh Long đại nhân cũng không làm gì được. Kết quả trong tay Thiết Trụ lão tổ, giống như một con chó nhà bình thường, bị Thiết Trụ lão tổ vô tình đập đầu chó. Điều này cũng quá đáng người rồi! Chẳng lẽ Thiết Trụ lão tổ không sợ chọc giận đại hoàng cẩu đáng sợ này sao? Hay là nói, Thiết Trụ lão tổ còn đáng sợ hơn con chó vàng này, cho nên mới có thể hàng phục nó, khiến cho con chó vàng này ngoan ngoãn như vậy?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Lão không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra ở Thiên Khuyết Tiên Thành trước đó.
"Hỏng rồi! Hành vi của đại tiểu thư trước đó, sợ là đã đắc tội Thiết Trụ lão tổ này rồi!"
"Bây giờ người này tìm đến cửa, nếu hắn ra lệnh một tiếng, con chó vàng này liền có thể hủy diệt Ngọc Long Tông ta!"
"Phải làm sao mới ổn thỏa đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận