Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1912 nắm Thiết Phiến Tiên

Chương 1912 nắm Thiết Phiến Tiên
“Không cần!” Thiết Phiến Tiên hoàn toàn hoảng sợ, vội vàng lộ vẻ cầu khẩn.
“Tuyệt đối không được làm hại con ta!”
Diệp Thanh Vân mặt lộ vẻ cười lạnh.
“Không muốn để con của ngươi đầu nở hoa, thì nghe ta phân phó.”
Thiết Phiến Tiên hơi giật mình, lập tức lộ vẻ cảnh giác.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
“Ta có thể nói cho ngươi biết, phu quân ta chính là Bình Thiên Ngưu Ma Đại Thánh, nếu ngươi dám có ý đồ xấu với ta, phu quân ta chắc chắn không tha cho ngươi.”
Diệp Thanh Vân: “……”
Nương, nàng đang nghĩ cái gì vậy?
Ta, Diệp mỗ nhân, trông có giống loại thích nhân thê sao?
Mặc dù nhân thê cũng không tệ... Nhưng Ngưu Ma Vương phu nhân vẫn là thôi đi, Diệp Thanh Vân thật không có khẩu vị lớn như vậy.
“Khụ khụ, ngươi đừng nghĩ lệch lạc, ta không có hứng thú gì với ngươi cả.” Diệp Thanh Vân có chút lúng túng nói.
Thiết Phiến Tiên bán tín bán nghi.
Thật sự là bộ dáng của Diệp Thanh Vân lúc này trông không giống thứ gì tốt.
Mặt gian mày chuột.
Thảo nào Thiết Phiến Tiên lại suy nghĩ theo hướng kỳ quái.
“Thực lực của ngươi không kém, giúp ta thu thập những tên quấy rối này, tiện thể bắt vài cao thủ thực lực không tệ về đây.” Diệp Thanh Vân chỉ đám người đang đại chiến trên trời, phân phó Thiết Phiến Tiên nói.
Thiết Phiến Tiên đôi mày thanh tú nhíu chặt, trong đầu tự nhiên là trăm ngàn lần không muốn.
Bản thân đến cướp đoạt thiên tài địa bảo, chứ đâu phải đến làm tay sai cho ngươi.
Nhưng giờ phút này.
Con trai của mình bị người này bắt giữ, mà tính mạng đều bị người này nắm trong tay.
Thiết Phiến Tiên để ý nhất là đứa con trai này của mình, có thể nói là miếng thịt trong lòng.
Về địa vị trong lòng, cho dù là phu quân Bình Thiên Ngưu Ma Đại Thánh của mình, cũng phải đứng sau một chút.
Bây giờ con trai bị người ta bắt giữ, Thiết Phiến Tiên còn chỗ trống đâu mà cò kè mặc cả?
Chỉ cần có thể giữ mạng cho con trai, đừng nói là đi thu thập những người phía ngoài, ngay cả bảo nàng đi Ngũ Trang quán cũng dám đi.
Về phần có quay về được không, đó lại là một chuyện khác.
“Được!” Thiết Phiến Tiên một ngụm đáp ứng.
“Nhưng ngươi nhất định phải nhìn trời phát thề, sau đó phải trả con trai ta nguyên vẹn không bị tổn hại gì cho ta, tuyệt đối không thể gây thương tổn đến tính mạng nó!”
“Nếu ngươi nuốt lời, phải chết dưới đại đạo! Thân thể không còn!”
Nhìn trời phát thề? Chuyện này ta quá giỏi.
Diệp Thanh Vân trực tiếp mặt nghiêm túc nhìn về phía bầu trời.
“Ta... Thiết Trụ lão tổ ở đây thề, nếu nuốt lời, làm bị thương tính mạng con trai ngươi, liền để ta chết dưới đại đạo!”
“Thân thể không còn! Hóa thành tro tàn!”
Bầu trời vẫn là bầu trời ấy.
Một chút phản ứng cũng không có.
Diệp Thanh Vân trong lòng cũng hơi bất an, nghĩ bụng, có lẽ mình dùng không phải tên thật, không tính chứ?
Vả lại tu vi ta rác rưởi thế này, lời thề phát trước trời, ông trời thường ngày bận rộn thế, hẳn là cũng chẳng nghe thấy đâu.
Thiết Phiến Tiên đối diện tự nhiên không biết Diệp Thanh Vân đang nghĩ quỷ kế gì trong đầu.
Thấy Diệp Thanh Vân thật sự sảng khoái nhìn trời thề, Thiết Phiến Tiên cũng yên tâm.
Ở Trấn Nguyên Giới, bất kỳ tiên nhân nào cũng đều có lòng kính sợ với đại đạo.
Nhìn trời phát thề, trong bóng tối, đại đạo cảm nhận được, một khi vi phạm lời thề, sẽ bị đại đạo trừng phạt.
Hậu quả ai cũng không gánh nổi.
Thiết Phiến Tiên liền lập tức phi thân lên, xông vào đám người đang hỗn chiến ở gần đó.
Lập tức trên trời lốp bốp rơi xuống rất nhiều bóng người.
Đều bị Thiết Phiến Tiên một tay tát xuống.
Thực lực của Thiết Phiến Tiên không phải hạng cường giả bình thường có thể so sánh.
Nàng đến từ hỗn loạn ba biển, thực lực không hề thua kém phu quân Bình Thiên Ngưu Ma Đại Thánh.
Nói cách khác, Thái Ất Kim Tiên bình thường không phải đối thủ của Thiết Phiến Tiên.
Đây là nàng chưa dùng đến Tiên Bảo quạt lá cọ, nếu như lấy ra cây quạt lá cọ mà lão đầu cưỡi trâu năm đó đưa cho, trực tiếp quạt một cái là có thể quét ngang cả chiến trường.
Thiết Phiến Tiên sở dĩ không dùng quạt lá cọ, chủ yếu là có hai nguyên nhân.
Một là quạt lá cọ là tiên bảo ngoài vực, rất khác so với bảo vật trong Trấn Nguyên Giới, tiêu hao tiên lực cũng cực kỳ lớn.
Với tu vi của Thiết Phiến Tiên, nhiều nhất cũng chỉ có thể huy động hai lần.
Sau hai lần, cả người sẽ suy nhược.
Đối phó với cái đám quần hùng rơm rác này, căn bản không cần đến quạt lá cọ, tự nàng cũng có thể dễ dàng ứng phó.
Hai là, trong lòng Thiết Phiến Tiên còn muốn phòng bị Diệp Thanh Vân.
Nàng lo lắng Diệp Thanh Vân sẽ còn âm mưu quỷ kế gì, nên giữ lại quạt lá cọ không dùng.
Để phòng bất trắc.
Trong nháy mắt, đã có hơn trăm người bị Thiết Phiến Tiên đánh rơi xuống.
Mà mắt thấy Thiết Phiến Tiên lợi hại như vậy, không ít người hoảng loạn trong lòng, trực tiếp bỏ chạy.
Nhưng vẫn còn người chưa từ bỏ ý định, muốn liều mạng.
Tổng cộng có tám người!
Đều là tu vi cảnh giới Thái Ất!
Cũng là tám người có thực lực nhất trong đám quần hùng.
Trong đó có Tiêu Kiếm Thần, người trước đó từng giao thủ chớp nhoáng với Diệp Thanh Vân.
Bất quá lúc này, Tiêu Kiếm Thần rõ ràng không hăng hái như lúc vừa hiện thân.
Vẻ mặt của hắn rất chật vật, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hiển nhiên là đã trải qua một trận ác chiến.
Còn bảy người khác cũng không sai biệt lắm, tuy còn sức tái chiến nhưng trạng thái đều có phần khiếm khuyết.
Lâm Trần, Hàn Tông Nguyên, Đoàn Ngọc, ba vị Thái Ất Kim Tiên đứng chung một chỗ, khí tức mỗi người còn rất mạnh.
Ba người có chút cảm khái.
Ba người bọn họ đều được xem là thế hệ trẻ tuổi của Càn Đạo Châu, quen biết nhau, vốn dĩ sẽ có vận mệnh khác nhau.
Bây giờ lại đều vì một người mà tiến vào cảnh giới Thái Ất, đồng thời trở thành đồng đội kề vai chiến đấu.
Có lẽ vận mệnh của bọn họ sau này sẽ còn liên kết chặt chẽ hơn nữa bởi vì người kia.
Lăng Tiên Thành Chủ ở phía xa, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Trần.
Lăng Tiên Thành chủ không biết phải hình dung cảm xúc lúc này như thế nào.
Hối hận, ngưỡng mộ, tiếc nuối, cay đắng…
Cũng khó trách tâm tình của Lăng Tiên Thành chủ sẽ phức tạp như thế.
Lâm Trần vốn là thiên kiêu số một của Lăng Tiên Thành, là trụ cột tương lai của Lăng Tiên Thành.
Kết quả, dưới đủ thứ chuyện, Lâm Trần lại bị Lăng Tiên Thành ép rời đi.
Bây giờ tốt rồi.
Lâm Trần đã là Thái Ất, trực tiếp vượt qua tất cả mọi người của Lăng Tiên Thành.
Có lẽ đây là họa do phúc mang tới.
Tứ đại Tiên Đạo tông môn cũng thương vong không ít, nhưng cũng may Thiết Phiến Tiên xuất hiện kịp thời, khiến tình hình chiến trường thay đổi trong nháy mắt.
Nên dù thương vong không ít, tứ đại Tiên Đạo tông môn cũng không tổn hại nguyên khí.
Nhất là cốc chủ Hàn Võ của Thần Đăng Cốc và môn chủ Long Vấn Thiên của Ngọc Long Tiên Môn, sau một trận đại chiến, thương thế không nhẹ, nhưng lại cảm ngộ được sâu hơn một tầng.
Hai người đều có cảm giác mình sắp bước vào cảnh giới Thái Ất mà mình hằng mơ ước.
Tần Nam Phong mang theo một đám cường giả tiên phủ đứng một bên khác.
Cao thủ của Càn Tiên phủ chỉ chết ba người, đều là các tiên quan có thực lực thấp nhất, những người khác chỉ bị thương thôi.
Còn về Tần Nam Phong, ngược lại không hề hấn gì.
Cũng không hiểu vì sao, mỗi lần bản thân gặp nguy hiểm, trên người luôn có ánh Phật quang nhàn nhạt hiện lên.
Hóa thành vô số chữ Vạn Phật ấn, giúp nàng hóa giải các đòn tấn công nguy hiểm.
Tần Nam Phong nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Nguyệt Tông.
Ánh mắt vô tình hay cố ý rơi xuống trên người Tuệ Không.
“Là hắn đang âm thầm bảo vệ ta sao?”
P/s: Chương 4!
Bạn cần đăng nhập để bình luận