Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1298 Thái Hư Côn

Chương 1298 Thái Hư Côn, đạo môn tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên. Trận chiến này kết thúc quá nhanh, mọi người đều không ngờ tới. Vốn tưởng rằng sẽ là một trận giằng co, dai dẳng đồng thời gian nan chưa từng có, đạo môn mọi người còn chưa kịp lau mồ hôi. Kết quả không ngờ, trận đại chiến này lại kết thúc nhanh như vậy. Cảm giác còn chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc. Hơn nữa chỉ có Đại Mao bay xuống, nhưng không thấy ba vị Thánh của Sư Đà Thành đâu. Điều này không khỏi khiến mọi người nhao nhao suy đoán, ba vị Thánh của Sư Đà Thành rốt cuộc thế nào rồi?
“Ba người bọn hắn đã về Thiên Cương rồi.” Đại Mao hờ hững nói.
Về cổ yêu Thiên Cương? Đạo môn mọi người nghe vậy đều sững sờ. Cứ vậy mà trở về sao? Đây chính là ba vị Thánh Sư Đà Thành vô cùng hung ác đó. Sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy? Trừ phi...... Trong lòng mọi người đạo môn không khỏi hiện lên một suy đoán kinh khủng. Ba vị Thánh của Sư Đà Thành, e là bị Đại Mao thu phục rồi. Cho nên mới dứt khoát lui về cổ yêu Thiên Cương. Nếu không, căn bản không có cách nào giải thích vì sao ba vị Thánh của Sư Đà Thành lại tùy tiện rời đi như vậy. Vừa nghĩ tới ba vị Thánh của Sư Đà Thành cực kỳ cường hãn, lại bị tiền bối Đại Mao tùy tiện thu phục, trong lòng đạo môn ở đây đều vô cùng rung động. Tiền bối Đại Mao một đấu ba? Lại có thể dễ dàng đánh bại ba vị Thánh của Sư Đà Thành sao? Vậy thực lực của tiền bối Đại Mao rốt cuộc khủng khiếp đến mức nào? Yêu Thánh? E là tiền bối Đại Mao tuyệt đối không chỉ ở cảnh giới Yêu Thánh.
"Tiền bối Đại Mao, chỉ sợ đã chạm tới cấp bậc kia!" Mục Dương Tử trong lòng âm thầm kính nể.
Lúc này, ở trên bầu trời đại quân cổ yêu cũng không còn dám nán lại, chật vật mà bỏ chạy. Bát Đại Yêu Tôn càng là chạy nhanh một người so với một người. Vừa chạy, trong đầu Bát Đại Yêu Tôn còn không ngừng âm thầm may mắn. Vận khí tốt! Ta tám tên quả nhiên là vận khí tốt. Nhìn xem Hắc Viêm Yêu Tôn xem? Chết đến cặn bã cũng không còn. Lại nhìn Thiên Long Yêu Tôn xem, hồn phách còn bị con cẩu yêu kia nắm lấy, muốn chạy cũng không thoát. Đoán chừng là lành ít dữ nhiều. Còn nhìn ta tám tên xem? Chẳng có việc gì! Hắc hắc! Còn có thể toàn mạng không bị tổn hao gì trốn về cổ yêu Thiên Cương. Quả nhiên là vận khí không tệ.
Thân hình to lớn Hoang Cổ Cự Côn lại không đào tẩu. Bát Đại Yêu Tôn thấy Hoang Cổ Cự Côn thế mà không trốn, không khỏi đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Ngươi đang làm gì vậy? Còn không tranh thủ thời gian về Thiên Cương? Muốn ở lại đây chờ chết à?” Một vị yêu tôn vừa chạy vừa quay đầu thúc giục nói.
Hoang Cổ Cự Côn lại không hề phản ứng vị yêu tôn kia, mà trực tiếp hướng phía Thục Sơn bay xuống. Mấy vị yêu tôn đều nhìn ngây người. Chúng ta đều đang trốn mạng đấy, ngươi tên lỗ mãng này tự dưng xông xuống dưới làm cái gì? Chẳng lẽ lại muốn đoạn hậu cho bọn ta sao? Nhưng người ta cũng không có đuổi theo ta nha. Không cần thiết phải đoạn hậu nha. Cùng nhau chạy trốn không được sao? Cũng có thể là do Hoang Cổ Cự Côn cảm thấy không cam tâm, còn muốn đi so tài một phen với con cẩu yêu kia? Vậy ngươi đơn giản là suy nghĩ nhiều đấy? Ngay cả Tam Thánh đại nhân đều bại, chỉ bằng ngươi cái tên da dày thịt béo này mà đi khiêu chiến con cẩu yêu kia? Cái này không phải thuần túy muốn bị đánh sao?
Ngay lúc cổ yêu bọn họ đang nghi hoặc, Hoang Cổ Cự Côn đã đứng ở trên không Thục Sơn.
“Nhỏ nguyện ý đi theo tiền bối!” Hoang Cổ Cự Côn phát ra âm thanh trầm buồn.
“Cái gì?” Cổ yêu bọn họ đều trợn tròn mắt. Hoang Cổ Cự Côn cái tên mày rậm mắt to này lại tại chỗ làm phản!
“Ngươi dám phản bội Thiên Cương!” “Hỗn trướng!” “Ngươi đồ phản đồ!” Cổ yêu bọn họ lập tức mắng to Hoang Cổ Cự Côn.
“Nếu các ngươi không đi, thì đừng hòng đi.” Đại Mao trực tiếp nhìn về phía những cổ yêu kia.
“Chạy mau!” Cổ yêu bọn họ sợ đến mất hồn, cũng không kịp đi trách mắng Hoang Cổ Cự Côn. Vội vàng xám xịt bỏ chạy.
Đến tận đây, đoàn quân Thiên Cương trùng trùng điệp điệp cuối cùng cũng kết thúc trong thảm hại như vậy.
Phương diện đạo môn tuy có chút người bị thương vong, nhưng may mắn không tính nghiêm trọng. So với một trận đại chiến thảm khốc mà bọn họ dự đoán, kết quả như thế không thể nghi ngờ là vận may lớn từ trời rơi xuống.
Tất cả mọi chuyện này, đều là do Đại Mao! Nếu không có Đại Mao, cục diện hôm nay chắc chắn không thể kết thúc dễ dàng như vậy. Đạo môn trên dưới có thể còn sống sót hay không, đều vẫn là một điều không ai dám chắc.
Nhưng hiện tại, vẫn còn một chuyện phải giải quyết. Đó chính là Hoang Cổ Cự Côn. Đại gia hỏa này lại không muốn trở về cổ yêu Thiên Cương mà muốn đi theo Đại Mao. Đại Mao ngược lại cũng không quá để ý. Nó vốn dĩ luôn lười biếng. Tiểu phân đội yêu thú Phù Vân Sơn, Đại Mao còn chẳng thèm dẫn dắt. Lại sao có thể dẫn một đại gia hỏa như vậy bên mình được chứ?
“Mong tiền bối thu lưu!” Hoang Cổ Cự Côn lại khẩn cầu.
Đại Mao nhìn Hoang Cổ Cự Côn. Ngay lập tức liền có chủ ý.
“Vậy ngươi cứ ở lại Thục Sơn đi, làm trấn sơn linh thú.” Đại Mao thuận miệng nói ra.
Đám người Thục Sơn nghe những lời này, ai nấy đều mừng rỡ đến muốn nhảy dựng lên. Vận may này tới quá đột ngột rồi? Nếu có thể có Hoang Cổ Cự Côn làm trấn sơn linh thú, đối với Thục Sơn mà nói, đó chính là đại sự may mắn lớn. Thể phách Hoang Cổ Cự Côn cực kỳ cường hãn, ngay cả Thánh Nhân cũng chưa chắc làm gì được. Đứng ở đó thôi đã là một bức tường thành không thể vượt qua. Có thể nói là linh thú trấn sơn tuyệt hảo. Trường Khanh Tử và những người khác nằm mơ cũng không dám nghĩ đến sẽ có một đầu Hoang Cổ Cự Côn trở thành trấn sơn linh thú của Thục Sơn.
"Tuân mệnh!" Hoang Cổ Cự Côn không nói hai lời, dù trong lòng nó thâm sâu vẫn hy vọng có thể đi theo Đại Mao bên cạnh. Nhưng cũng không dám mặc cả với Đại Mao. Huống hồ, trở thành linh thú trấn sơn của Thục Sơn, cũng là một lựa chọn tốt. Không cần phải ở lại Thiên Cương, cả ngày làm những việc mệt muốn chết. Bị đám yêu tôn đáng ghét đó hô tới quát lui. Nếu mình ở lại Thục Sơn, các đạo sĩ Thục Sơn này chắc chắn sẽ hết sức kính trọng mình. Đãi ngộ này khác hẳn.
“À đúng rồi, ngươi tên gì?” Đại Mao đột nhiên hỏi.
Hoang Cổ Cự Côn khẽ giật mình. Sau đó lắc lắc cái đầu to của mình.
“Nhỏ không có tên ạ.” Đại Mao nhếch mép. “Không có tên sao được? Dù sao ngươi cũng coi như là tiểu đệ của ta.” “Vậy thì thế này đi, ta thấy thực lực ngươi quá cùi, lại lớn lên béo phệ, vậy gọi ngươi là......Thái Hư Côn đi.” Thái Hư Côn! Cái tên này, cũng là Đại Mao vô tình nghe được từ chỗ Diệp Thanh Vân. Có một lần, Diệp Thanh Vân ở Phù Vân Sơn rảnh rỗi đến nhàm chán, liền làm một viên cầu. Vừa đập vừa nói lảm nhảm. Nói cái gì mà mình đã luyện tập hai năm rưỡi, cái gì gà ngươi quá đẹp này nọ. Đại Mao cảm thấy con Hoang Cổ Cự Côn này, ngược lại rất hợp với cái tên này.
Đám người đạo môn ở đây lại nhốn nháo. Thái Hư Côn? Cái tên quái gì thế này? Quá lạ lẫm. Bất quá dù sao đây cũng là tên Đại Mao đặt, các đạo sĩ tuy cảm thấy rất cổ quái, nhưng đều không nói gì.
Mà Hoang Cổ Cự Côn thì lại hưng phấn.
“Đa tạ tiền bối ban tên!” “Nhỏ từ nay về sau sẽ gọi là Thái Hư Côn!” Đại Mao ừ một tiếng, tiện tay ném hồn phách Thiên Long Yêu Tôn trong tay cho Thái Hư Côn.
“Ăn đạo hồn long này đi, đối với ngươi có chút chỗ tốt đấy.” Thái Hư Côn vội vàng há to miệng, lập tức nuốt hồn phách Thiên Long Yêu Tôn vào bụng. Thiên Long Yêu Tôn ở giây phút cuối cùng mới ý thức được chuyện gì xảy ra. Đáng tiếc hắn đã không còn bất cứ khả năng phản kháng nào nữa. Trong tiếng gào thét tuyệt vọng, hồn phách Thiên Long Yêu Tôn bị Thái Hư Côn nuốt chửng.
....... Cổ yêu Thiên Cương.
Ba bóng người chật vật đỡ nhau, khập khiễng hướng Sư Đà Thành mà đi. Ba bóng người này chính là ba vị Thánh Sư Đà Thành trước đó. Chỉ là ba vị Thánh Sư Đà Thành vốn uy phong lẫm liệt, lúc này lại trông thật thảm hại.
“Đại ca, cánh của ta bị con cẩu yêu kia xé rồi, đau chết mất!” Đại Bằng Yêu Thánh mặt mày khổ sở, đôi cánh kim sí vốn vàng óng sau lưng, giờ phút này chỉ còn lại một nửa.
“Cánh của ngươi bị xé thì tính là gì chứ? Không thấy lông của sư tử ta bị lột sạch sao?” Thanh Sư Yêu Thánh tức giận phàn nàn. Trên người hắn quả thực không còn một sợi lông nào. Trụi lủi, không chỉ có khí phách oai phong hoàn toàn không còn, mà còn trông hơi buồn cười.
“Ai, răng nanh của ta cũng bị đánh gãy.” Bạch Tượng Yêu Thánh thở dài nói.
Ba vị Thánh đều ở trong tình cảnh thảm thương. Đều là do bị Đại Mao đánh. Trong trận chiến với Đại Mao, ba vị Thánh Sư Đà Thành vốn tưởng nắm chắc phần thắng. Kết quả vừa giao thủ, ba vị Thánh Sư Đà Thành đều biết là hỏng rồi. Gặp phải kẻ quá mạnh rồi. Thực lực của Đại Mao, hoàn toàn không phải thứ mà ba vị Thánh Sư Đà Thành có thể địch nổi. Chỉ một cái vồ xuống, cánh Đại Bằng Yêu Thánh bị xé toạc. Vồ thứ hai, răng nanh của Bạch Tượng Yêu Thánh trực tiếp bị đánh gãy. Vồ thứ ba, lông của Thanh Sư Yêu Thánh không còn một cọng. Nếu không phải ba vị Thánh phản ứng cực nhanh, tranh thủ thời gian dừng tay xin tha thứ, giờ phút này e là cả ba người đều đã mất mạng rồi.
"Đại ca, ngươi nói tên kia có lai lịch gì vậy? Sao thực lực lại khủng bố như thế?" Đại Bằng Yêu Thánh chịu đựng cơn đau ở cánh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận