Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1559 lớn mây vương triều

Trong sự mờ mịt và luống cuống tột độ, Diệp Thanh Vân phải rất vất vả mới hiểu ra một chuyện. Thực sự có người muốn làm hoàng đế! Mà lại chính là đồ đệ Quách Tiểu Vân của mình! Chuyện này thật khiến Diệp Thanh Vân rất lâu vẫn chưa hoàn hồn được. Điều này cũng khó trách. Diệp Thanh Vân mặc dù biết Quách Tiểu Vân có cái mệnh hoàng đế trên người, nhưng vẫn luôn không quá xem trọng, thậm chí đã sớm quên béng mất. Hắn vẫn luôn xem Quách Tiểu Vân như một đứa bé mà đối đãi. Với chữ hoàng đế vừa nặng nề lại vừa trang nghiêm thì căn bản là không thể liên hệ đến được. Nhưng khi Diệp Thanh Vân theo mọi người đến kinh đô Đại Vân Quốc, nhìn thấy cảnh tượng dân chúng nườm nượp hô to "Vân Hoàng bệ hạ", Diệp Thanh Vân mới chính thức tỉnh mộng. Diệp Thanh Vân rốt cuộc hiểu ra, đồ đệ mà mình luôn coi như trẻ con đã là hoàng đế được toàn bộ dân Nam Hoang ủng hộ. Coi như Quách Tiểu Vân còn chưa phải là hoàng đế, nhưng chỉ cần vạn dân ủng hộ, vậy hắn chính là hoàng đế Nam Hoang. Đứng trên cổng thành cao ngất, nhìn xuống đám dân chúng mênh mông phía dưới, tâm trạng Diệp Thanh Vân vô cùng phức tạp. Vừa có chút cao hứng, lại vừa có chút cảm khái. Còn có vài phần cảm giác khó diễn tả. Rất nhiều chuyện, đều lặng lẽ thay đổi mà mình chưa hề phát giác. Quách Tiểu Vân không còn là đứa trẻ đơn thuần trước kia. Nam Hoang đại địa cũng không còn là Nam Hoang đại địa quen thuộc của Diệp Thanh Vân nữa. Thất Quốc Nam Hoang đã hoàn toàn trở thành lịch sử. Trải qua quá nhiều chuyện, dù hai ba nước còn cố duy trì chút hơi tàn nhưng trên danh nghĩa đã không còn gì. Nam Hoang đại địa trải qua quá nhiều gian truân, không còn cần đến cảnh chư quốc cùng tồn tại như trước đây. Mà phải giống như Đông Thổ, có một vương triều thống nhất, để người dân Nam Hoang có được sự quy thuộc và cảm giác an toàn thật sự. Đại Vân Vương Triều cũng vì vậy mà theo thời thế ra đời! Trước khi Quách Tiểu Vân hồi sinh trở về, Vân Thiên Thành đã chuẩn bị xong rất nhiều chuyện cho việc thành lập Đại Vân Vương Triều. Vạn sự đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông! Hiện nay, đại lễ khai quốc Đại Vân Vương Triều sắp đến, hai ba vương triều còn sót lại của Nam Hoang Thất Quốc, từ lâu đã lựa chọn quy thuận. Cương thổ của Đại Vân Vương Triều là toàn bộ Nam Hoang đại địa. Giống như Đại Chu Thần Triều ngày xưa. Nhưng khác với sự thành lập của Đại Chu Thần Triều, Đại Chu Thần Triều chính là dựa vào thực lực hùng mạnh đánh bại hết các cường địch trong thời đại quần hùng tranh đấu, dùng vũ lực trấn áp thiên hạ. Mà Đại Vân Vương Triều lại không hề có động thái tranh bá thiên hạ nào, mọi việc lại tự nhiên mà thành. So sánh thì tự nhiên Đại Vân Vương Triều càng cao hơn một bậc. Dù sao người chiếm được lòng dân, mới có thể chiếm được thiên hạ. Cần phải rời khỏi đám dân chúng rồi! “Sư phụ.” Quách Tiểu Vân đứng bên cạnh Diệp Thanh Vân, thấy Diệp Thanh Vân vẫn trầm mặc, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên. Trên thực tế, Quách Tiểu Vân không hề có ý nghĩ muốn làm hoàng đế. Hắn càng mong muốn mình có thể mãi ở lại trên Phù Vân Sơn. Mỗi ngày nấu ăn, cuộc sống như vậy đã khiến hắn vô cùng thỏa mãn. Chỉ là sau khi trải qua nhiều chuyện, Quách Tiểu Vân cũng hiểu mình có trách nhiệm phải gánh vác. “Sao vậy?” Diệp Thanh Vân nhìn về phía Quách Tiểu Vân. “Sư phụ, người cảm thấy ta có thể làm tốt một vị hoàng đế không?” Giọng Quách Tiểu Vân có chút ngập ngừng hỏi. Diệp Thanh Vân nghe vậy ngược lại không có gì kinh ngạc, chỉ là cười cười. “Có thể chứ, ngươi là đồ đệ Diệp Thanh Vân ta, nấu cơm nhất lưu, trồng trọt nhất lưu, làm hoàng đế khẳng định cũng là nhất lưu!” Nói xong, Diệp Thanh Vân hai tay chống trên lan can thành lầu, nhìn về phương xa. “Ngươi nhất định phải làm một vị hoàng đế tốt, không thể làm sư phụ ta mất mặt.” “Ha ha ha, đồ đệ Diệp Thanh Vân ta mà làm hoàng đế, ta có thể tính là sư phụ có mặt mũi nhất trên đời này!” Quách Tiểu Vân kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân, trong lòng cảm động vô cùng. “Sư phụ, con nhất định sẽ nhớ kỹ lời người nói!” Hai ngày sau. Đại lễ khai quốc Đại Vân Vương Triều! Quách Tiểu Vân 16 tuổi, trong tiếng hô vang ủng hộ của vô số người dân trong ngoài quốc đô, mặc long bào mới tinh, đội vương miện đế vương kết tinh từ ý chí của các hoàng đế Nam Hoang tiền nhiệm. Một tay cầm kiếm. Một tay nắm tỷ. Tiến về tế thiên đài cao. Trên đài cao, đặt một đỉnh lớn, trên đó khắc họa đồ án sông núi. Tượng trưng cho Nam Hoang đại địa. Bên trong đỉnh lớn, ngọn lửa cháy rừng rực. Quách Tiểu Vân đứng trước đỉnh lớn, tụng niệm văn tế thiên do lão mù soạn thảo. “Ta trên thuận thiên ý, dưới ứng lòng dân, nay nơi đây cáo với đất trời!” “Nguyện Thượng Thương phù hộ Nam Hoang!” Đọc xong câu nói cuối cùng, Quách Tiểu Vân thả văn tế thiên vào trong đỉnh lớn. Lập tức. Lửa bốc cao ngút trời. Hóa thành một đạo hình bóng Kim Long, bay thẳng lên trời. Ngay sau đó. Từng đạo quang hoa màu vàng rơi xuống, chiếu vào thân thể Quách Tiểu Vân. Tựa như Thượng Thương đáp lại! Cảnh tượng này, vô số người tận mắt chứng kiến. Đám người Vân Thiên Thành dẫn đầu quỳ xuống đất dập đầu. “Bái kiến Vân Hoàng bệ hạ!” Sau đó là người của các thế lực tham gia đại lễ đăng cơ, cũng đều cùng nhau quỳ xuống. “Bái kiến Vân Hoàng bệ hạ!” Ngay sau đó, dân chúng trong ngoài thành, cùng người dân khắp Nam Hoang, đều tự phát hướng tế thiên đài phương hướng quỳ lạy. “Bái kiến Vân Hoàng bệ hạ!” “Bái kiến Vân Hoàng bệ hạ!” “Bái kiến Vân Hoàng bệ hạ!!!” Diệp Thanh Vân ngồi dưới tế thiên đài, ánh mắt vui mừng nhìn Quách Tiểu Vân mặc long bào trên đài. Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh đứng sau lưng hắn, hai người cũng đang nhìn cảnh tượng này. “Đây hết thảy đều là do Thánh tử an bài.” Tuệ Không thầm nói trong lòng. Chỉ có Tuệ Không cảm thấy, mọi việc mà Quách Tiểu Vân trải qua đều là do Diệp Thanh Vân sắp đặt. Để tôi luyện Quách Tiểu Vân. Để Quách Tiểu Vân trở thành một vị hoàng đế xứng đáng. Bây giờ Quách Tiểu Vân thuận lợi trưởng thành, trở thành Nhân Hoàng của Nam Hoang, tất cả đều nằm trong sự tính toán của Diệp Thanh Vân. Có thể nói là dụng tâm lương khổ. Diệp Thanh Vân nhìn Quách Tiểu Vân trên tế thiên đài, nghĩ thầm mình tổng cộng có hai đồ đệ. Một người đã làm hoàng đế. Một người khác là Thái tử Đại Đường, làm hoàng đế cũng là chuyện sớm muộn. Vậy nếu nói như thế, chẳng phải Diệp Thanh Vân ta là sư phụ của hai hoàng đế sao? Ôi Ngọa Tào? Thì ra mình ngầu bá vậy sao? Diệp Thanh Vân nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy bản thân rất ngầu. Hận không thể đứng lên chống nạnh đắc ý một chút. Lúc này, Quách Tiểu Vân cũng từ trên tế thiên đài đi xuống, đồng thời đi thẳng đến trước mặt Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân vừa định đứng dậy, Quách Tiểu Vân đã quỳ xuống trước mặt Diệp Thanh Vân. “Nếu không có sư phụ dạy bảo, há có Vân Hoàng ngày hôm nay?” “Sư phụ ở trên, xin nhận Quách Tiểu Vân cúi đầu!” Nói xong, Quách Tiểu Vân cung kính dập đầu ba bái trước Diệp Thanh Vân. Ánh mắt Diệp Thanh Vân vô cùng vui mừng. “Ta đã không còn gì để dạy ngươi, hy vọng ngươi sau này sẽ mang phúc lành đến cho bách tính Nam Hoang.” “Mây nhỏ xin ghi nhớ!” Đại lễ đăng cơ kết thúc. Đại Vân Vương Triều cũng chính thức đặt chân lên đại địa Nam Hoang. Còn về quốc đô Đại Vân Vương Triều, chính là kinh đô của Thiên Võ Vương Triều ngày xưa. Quách Tiểu Vân đích thân ra lệnh, truy phong Võ Hoàng Đông Phương Túc Tôn làm Thiên Võ Đại Đế, thành lập miếu Thiên Võ Đại Đế, để người đời sau bái tế. Độc nữ Linh Lung công chúa do Võ Hoàng Đông Phương Túc lưu lại, thì trở thành nghĩa muội của Quách Tiểu Vân, tôn kính là Linh Lung Trưởng Công Chúa. Vân Thiên Thành và mọi người tự nhiên là khai quốc công thần, ai nấy đều đảm nhận chức vụ quan trọng, phò tá Quách Tiểu Vân quản lý chính sự. Lão mù nhận cái danh hiệu quốc sư của Đại Vân, còn sư đệ Sở Hán Dương thì là Khâm Thiên Giám Tổng quản. Ngoài ra, các dị sĩ năng nhân của thất đại vương triều ngày xưa, cũng nhao nhao đến quy thuận. Ngay cả tộc Nam Sương vốn ít khi tiếp xúc với ngoại giới, cũng chủ động hòa nhập vào Đại Vân Vương Triều. Đồng thời, Đại Đường ở Đông Thổ vào ngày thứ hai sau khi Đại Vân lập quốc, liền phái sứ giả đến gặp Vân Hoàng Quách Tiểu Vân, hy vọng Đại Đường và Đại Vân có thể trở thành minh hữu, giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiến cùng lùi. Quách Tiểu Vân vui vẻ đồng ý, tại chỗ tự tay viết quốc thư, phái người theo sứ giả Đại Đường về trình quốc thư cho Đại Đường. Sau đó, Phật Môn Tây Cảnh cũng phái đến một nhóm tăng nhân, chúc mừng Đại Vân Vương Triều thành lập, đồng thời dâng lên rất nhiều kinh Phật khắc trên đá do các lão tăng Tây Cảnh tự tay điêu khắc. Ba đại cổ tộc Bắc Xuyên cũng có tộc nhân đến, đồng thời tặng cho Đại Vân Vương Triều rất nhiều kỳ trân dị bảo của vùng Bắc Xuyên. Ngay cả thế lực hải ngoại, cũng lũ lượt kéo đến. Với thanh thế lớn như vậy, các thế lực khắp nơi đến chúc mừng, có thể nói là xưa nay chưa từng có. Quách Tiểu Vân cũng biết, đây đều là do thể diện sư phụ Diệp Thanh Vân. Quách Tiểu Vân cùng quần thần vốn định tôn Diệp Thanh Vân làm đế sư, nhưng Diệp Thanh Vân lại từ chối. Theo lời Diệp Thanh Vân thì, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống tiêu dao tự tại, đủ loại danh xưng trên người đã quá nhiều rồi. Không cần thiết lại gánh thêm một danh hiệu đế sư. Huống hồ. Trên lưng cũng chẳng có gì hay. Trên mảnh đất ba sào của Nam Hoang, dù có hay không danh hiệu đế sư thì Diệp Thanh Vân vẫn có danh vọng và địa vị cao ngất. Ở kinh đô Đại Vân ba ngày, Diệp Thanh Vân liền dẫn Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh về Phù Vân Sơn. Quách Tiểu Vân thân là hoàng đế, tự nhiên phải ở lại kinh đô Đại Vân, không thể như trước đây mà mãi ở lại Phù Vân Sơn. Bất quá ngẫu nhiên trở về cũng không sao. Phía dưới Phù Vân Sơn trở nên thanh tĩnh hơn nhiều. Tất cả mọi người của Vân Thiên Thành đã rời đi, chỉ còn lại các chùa miếu do các tăng nhân của Tuệ Không lập nên, cùng một nhóm tăng nhân ở lại trông coi nơi này. Giữa sườn núi, Hàng Da nhìn các thành viên Tiểu Phân Đội Phù Vân Sơn trước mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại. Cuối cùng, dừng lại trên thân ba yêu. Ba yêu nhìn nhau, đều có chút không tình nguyện. Còn Thỏ con thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hướng ba yêu nở nụ cười trên nỗi đau của người khác. Gà Trống Lớn, Bá Thiên Hổ đều tỏ vẻ không quan trọng. Còn Dương Đỉnh Thiên thì uể oải nằm trên một tảng đá, vẫn bộ dạng cần ăn đòn. Hàng Da liếc mắt trừng ba yêu. Ba yêu bất đắc dĩ, chỉ có thể hóa thành ba đạo lưu quang, bay về kinh đô Đại Vân Vương Triều. Ba người chúng từ nay về sau, sẽ không thể ở lại Phù Vân Sơn nữa. Mà phải làm linh thú trấn quốc của Đại Vân Vương Triều, tọa trấn tại kinh đô Đại Vân Vương Triều. Ba yêu sau khi đi qua Yêu ao Tôi Huyết Thiên Cương, thực lực đều đã tiến bộ rất nhiều. Chỉ cần không gặp cường giả Thánh cảnh thì đều có thể ứng phó. Sau đó thời gian trôi qua, Diệp Thanh Vân trở về với sự bình yên của những ngày trước. Mỗi ngày vui chơi giải trí, rảnh rỗi buồn chán thì tu luyện một chút. Cứ như vậy mà nửa tháng trôi qua. Diệp Thanh Vân tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện mình giống như đã đột phá. Linh khí màu vàng trong cơ thể, trở nên dồi dào hơn so với trước đây rất nhiều. Điều này khiến Diệp Thanh Vân vô cùng kinh hỉ. "Mẹ nó mình cũng coi là cao thủ Luyện Thần Cảnh rồi!" Tuy nói Diệp Thanh Vân đã tiếp xúc quá nhiều cao thủ, Luyện Thần Cảnh từ lâu đã chẳng là gì. Nhưng ở Tứ Cảnh Chi Địa, Luyện Thần Cảnh thật sự là cao thủ khó gặp. Diệp Thanh Vân nằm mơ cũng không ngờ, mình có một ngày còn có thể đạt được tu vi Luyện Thần Cảnh này. Thỏa mãn thỏa mãn! Diệp Thanh Vân quả thực rất hài lòng. Hắn cũng không cầu cái gì vấn đỉnh bán thánh. Luyện Thần Cảnh đối với hắn mà nói, đúng là rất vừa ý. Sống thêm vài trăm năm, hơn ngàn năm chắc hẳn cũng không có gì khó khăn. Tâm trạng Diệp Thanh Vân rất tốt, thần thanh khí sảng bước ra khỏi phòng. "Diệp công tử, ngươi dậy đúng lúc đấy!" Vệ Trường Hoan đã buộc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, nhìn như đã bận rộn cả buổi. “Sủi cảo sắp ra nồi rồi, mong công tử nếm thử đánh giá một phen, xem có gì thiếu sót không.” “Được.” Diệp Thanh Vân gật đầu. Sau khi trở về Phù Vân Sơn, hắn liền dạy Vệ Trường Hoan làm sủi cảo. Món đồ này dạy rất đơn giản. Vệ Trường Hoan tự mình suy nghĩ cả đêm, đến tận sáng sớm mới cho sủi cảo vào nồi. Không bao lâu. Một bát lớn sủi cảo được Vệ Trường Hoan cung kính bưng đến trước mặt Diệp Thanh Vân. Nhìn mấy chiếc sủi cảo có vẻ hơi xấu xí trong bát, khóe miệng Diệp Thanh Vân hơi giật giật. Vẫn ổn! Ít nhất là không bị bung bét. "Lão Vệ, lần sau nấu sủi cảo phải chú ý, khi múc vào bát không nên có canh." Diệp Thanh Vân nhắc nhở. "Vâng vâng vâng!" Vệ Trường Hoan lập tức lấy ra một miếng ngọc giản, ghi lời Diệp Thanh Vân vào đó. Sự chăm chú này khiến Diệp Thanh Vân có chút hài lòng. Xem ra tên này thực sự xem việc nấu ăn là mục tiêu theo đuổi cả đời. Rất tốt! Làm đầu bếp có tiền đồ đấy! Diệp Thanh Vân gắp một chiếc sủi cảo bỏ vào miệng, sau đó cắn một miếng. Vệ Trường Hoan bên cạnh thấp thỏm chờ đợi, mắt luôn chú ý đến thần sắc biến đổi của Diệp Thanh Vân. Sắc mặt Diệp Thanh Vân đột nhiên cứng đờ. Sau đó mặt mày cũng trở nên không được bình thường. Chân mày càng nhíu chặt lại. "Công tử, sao vậy? Hương vị thế nào?" Vệ Trường Hoan lo lắng hỏi. Diệp Thanh Vân cực kỳ miễn cưỡng nuốt nửa cái sủi cảo trong miệng xuống, sau đó quay đầu nhìn Vệ Trường Hoan. “Ta nói Lão Vệ, nhân bánh sủi cảo này ngươi bỏ bao nhiêu muối vậy?” Vệ Trường Hoan hơi giật mình. Bỏ bao nhiêu muối? Hắn thật sự phải suy nghĩ cẩn thận. "Để ta nghĩ đã, cái nhân sủi cảo này tối qua khi nêm, lần đầu ta cho hai muôi muối, nếm thử cảm thấy có hơi nhạt, sau đó lại thêm một muôi." "Sau đó lại thêm hai lần nữa, vẫn cảm thấy chưa đủ mặn, nên dứt khoát thêm năm muôi nữa." "Cộng lại có tầm mười muôi muối đấy." Mười muôi! Khuôn mặt Diệp Thanh Vân kịch liệt run rẩy. Khó trách sủi cảo lại mặn đến vậy. Một ngụm này suýt nữa làm Diệp Thanh Vân nghẹn chết. Diệp Thanh Vân đời này chưa từng ăn sủi cảo nào mặn đến thế, cứ như đang ngậm một cục muối trong miệng vậy. Mặn đến mức Diệp Thanh Vân cảm thấy huyết áp tăng cao. Diệp Thanh Vân bỏ đũa xuống. “Lão Vệ, sủi cảo này tự ngươi ăn thử đi.” “À à, được.” Vệ Trường Hoan cũng gắp một chiếc sủi cảo bỏ vào miệng. “Cảm giác vẫn ổn, Diệp công tử người thấy thế nào?” Diệp Thanh Vân: "???" Sủi cảo mặn đến vậy mà lại bảo là hương vị vẫn ổn? Ngươi không sợ bị mặn thành quỷ yến dạ xoa sao? Diệp Thanh Vân nhíu mày, sắc mặt cổ quái nhìn Vệ Trường Hoan. Chẳng lẽ tên này đầu lưỡi có vấn đề? Vị giác thoái hóa? Nếu quả thật là như vậy, lão Vệ này muốn làm đầu bếp giỏi coi như khó rồi. Đúng lúc này, Tuệ Không đột nhiên vẻ mặt phức tạp bước vào sân. “Thánh tử!” Diệp Thanh Vân hiếu kỳ nhìn về phía Tuệ Không. “Sao vậy?” Tuệ Không chắp tay trước ngực: “Bẩm Thánh tử, mấy ngày nay trong Phật Môn Tây Cảnh xuất hiện một số lời đồn, nói……nói Thánh tử là giả mạo, Thánh tử thật là một người khác hoàn toàn!” Diệp Thanh Vân nghe vậy, trong lòng không khỏi hồi hộp một chút. Nhưng vẻ ngoài vẫn ung dung. “Tiểu tăng tự nhiên không tin loại lời đồn này, nhưng chẳng hiểu vì sao, lời đồn này ở Phật Môn Tây Cảnh lại có xu thế ngày càng nghiêm trọng.” “Tựa hồ có người đứng sau giúp sức!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận