Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 972: Hợp cách thợ hồ

Trên Phù Vân sơn.
Đạo môn thiên kiêu chi nữ Ngọc Âm con, giờ phút này đang đổ mồ hôi như mưa, miệng còn không ngừng phát ra tiếng thở hồng hộc.
Đương nhiên.
Nàng không phải đang làm chuyện gì đó không thể miêu tả. Mà là đang vất vả cần cù lao động. Ngọc Âm con đẩy một chiếc xe nhỏ, theo dưới núi vận một xe gạch ngói lên. Khi Ngọc Âm con đem xe gạch ngói này đẩy ngược lên núi, cả người mệt đến độ sắp hư thoát rồi.
Là một thiên kiêu của đạo môn, nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, đừng nói là làm việc rồi. Nàng thậm chí còn không biết gạch ngói là gì. Sống hơn hai mươi năm, Ngọc Âm con lần đầu tiên biết. Hóa ra một căn phòng cần phải có từng viên gạch viên ngói xây nên. Cảm nhận sâu sắc được sự vất vả của việc xây nhà.
Vì bị phong bế tu vi, nàng không thể vận chuyển pháp lực, chỉ có thể dùng cách thức chất phác nhất, dùng xe đẩy chở gạch ngói từ dưới núi lên. Quá trình này thì không cần nói rồi, mệt mỏi khiến Ngọc Âm con chỉ muốn nhảy từ trên núi xuống. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của mình, Ngọc Âm con chỉ còn cách cắn răng kiên trì.
Chẳng phải là sửa nhà xí thôi sao? Chuyện đó có làm khó được thiên kiêu à? Ngọc Âm con khó khăn lắm mới kéo được gạch ngói vào trong sân. Đang muốn nghỉ ngơi thì Tam Yêu nhảy ra.
"Ngươi đang làm cái gì vậy? Còn không mau làm việc?"
"Đúng đấy! Mấy thứ đồ này mà kéo lâu như vậy, ngươi đang lề mề cái gì đó?"
"Không muốn ăn đòn thì nhanh lên!"
Ngọc Âm con giận tím mặt. Ba con yêu thú mới chỉ vào Quy Khiếu cảnh này mà thôi, so với Khổng tước của bản thân còn kém xa. Vậy mà giờ lại dám múa may trước mặt mình. Nhất là con hồ yêu, còn cầm cả roi, chỉ cần bản thân hơi thư giãn, là roi sẽ quất bùm bốp lên người ngay. Ngọc Âm con đã trúng hai trận đòn roi rồi.
Thân thể yếu đuối của nàng, làm sao chịu được kiểu đánh roi này? Hai lần đều bị đánh đến la oai oái. Không còn cách nào khác! Sợ bị ăn roi, Ngọc Âm con chỉ có thể cắn răng trèo lên nóc nhà bằng thang. Bắt đầu làm việc!
Để Ngọc Âm con có thể nhanh chóng làm quen với việc xây nhà, Quách Tiểu Vân còn cố ý mời các hòa thượng dưới núi lên. Nhiệt tình hướng dẫn Ngọc Âm con. Các hòa thượng đối với việc xây sửa nhà cửa thì vô cùng thành thạo. Nhất là cái nhà xí này. Chính là do Tuệ Không chỉ đạo xây dựng nên.
Từng viên ngói viên gạch đều ngưng tụ tâm huyết của các hòa thượng. Tuy nhiên Quách Tiểu Vân không cho các hòa thượng đến sửa nhà xí, mà chỉ để họ đến hướng dẫn Ngọc Âm con.
Ngọc Âm con đúng là thiên tài! Học một biết mười! Giờ đã vô cùng thuần thục rồi. Không biết còn tưởng nàng là thợ nề chuyên nghiệp đấy chứ.
Nếu có người Trung Nguyên nào nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rụng răng. Đạo môn thiên kiêu chi nữ Ngọc Âm con, giờ lại như một thợ xây nhà cần cù vất vả, đang sửa một cái nhà xí? Điều này quá phi lý!
Ngọc Âm con vừa sửa nhà xí, vừa lẩm bẩm trong lòng.
"Không biết Từ thiếu dương bọn họ đi hải ngoại thế nào rồi? Đã điều tra rõ nguồn gốc cái chết của quỷ tiên hay chưa."
"Đáng tiếc ngọc giản liên lạc của ta bị lũ người ở đây lấy đi rồi, nếu không ta đã có thể liên lạc bọn họ đến cứu ta."
"Hi vọng bọn họ sớm đến đây đi."
Ngay lúc này. Thỏ đã trở về. Trong tay còn mang theo một tên nữa! Chính là Dương Đỉnh Thiên!
Dương Đỉnh Thiên được một Yêu Vương đủ lông đủ cánh gặp trên đường về Phù Vân Sơn, hắn dứt khoát nhờ thỏ mang theo trở về. Mà Dương Đỉnh Thiên lại trở về nguyên dạng ban đầu.
Không biết là do bị Đại Mao vỗ một cái, hay do Phù Vân Sơn có sức mạnh kỳ lạ nào đó, mà Dương Đỉnh Thiên sau khi trở lại địa giới Phù Vân Sơn liền cảm giác sức mạnh Kỳ Lân của mình không phát huy được nữa. Hắn vốn định về Phù Vân Sơn để dương oai, đánh cho một trận những kẻ trước kia bắt nạt mình, xác lập địa vị của mình ở Phù Vân Sơn.
Tuy rằng ta không đánh lại được con chó kia, chẳng lẽ đánh không lại mấy người khác các ngươi à? Nhưng ảo tưởng của Dương Đỉnh Thiên vẫn thất bại. Không sử dụng được sức mạnh Kỳ Lân, hắn vẫn nằm ở cuối chuỗi thức ăn của Phù Vân Sơn. Nhiều nhất cũng chỉ ngang hàng với con gà trống lớn mà thôi.
"Ái chà chà, đi ra ngoài một thời gian, trên núi náo nhiệt như vậy rồi sao?" Thỏ hóa thành thiếu nữ tóc bạc áo tím trở về Phù Vân Sơn, nhìn thấy tình hình trên núi, không khỏi có chút hưng phấn. Nhất là khi thấy một con gà trống lớn cưỡi trên lưng một con chim trọc lông đang đi dạo khắp núi, nàng càng cười lớn vui vẻ.
"Con khổng tước này từ đâu ra vậy? Sao trên người không có lấy một cái lông nào?"
Gà trống lớn cưỡi trên lưng khổng tước, đi đến trước mặt thiếu nữ thỏ yêu. Dường như muốn khoe khoang với thiếu nữ thỏ yêu và Dương Đỉnh Thiên.
Thiếu nữ thỏ yêu thì không để ý. Còn Dương Đỉnh Thiên thì tức muốn hộc máu. Nếu không phải sức mạnh Kỳ Lân của ta bị phong ấn rồi, sao có thể để con gà đáng chết này được vênh váo như thế?
Tam Yêu cũng đã đi đến.
"Thỏ, sao ngươi đi lâu vậy?" Hầu yêu có chút tò mò hỏi.
Thiếu nữ thỏ yêu cười ha ha.
"Ta bây giờ là Yêu Chủ một phương rồi, rất bận rộn, không như mấy ngươi là nhàn vân dã hạc, ngày ngày ở đây ngồi ăn chờ chết."
"Ta đi ra ngoài là có công chuyện." Tam Yêu đều tỏ vẻ xem thường. Nếu không có bọn chúng ra mặt giúp ngươi giữ thể diện, liệu ngươi có thể lên làm Yêu Chủ hay không cũng còn khó nói đấy.
"Ồ? Tên Dương Đỉnh Thiên này sao cảm giác có vẻ không ổn?" Lúc này, hồ yêu phát hiện ra Dương Đỉnh Thiên không bình thường. Ngưu yêu và hầu yêu cũng chăm chú nhìn Dương Đỉnh Thiên cẩn thận.
Đột nhiên! Tam Yêu đều run lên sợ hãi. Chúng cuối cùng cũng cảm nhận được khí tức Kỳ Lân trong người Dương Đỉnh Thiên. Vô cùng nồng đậm! Đây là khí tức chỉ khi Kỳ Lân đã thức tỉnh mới có! Tam Yêu sợ đến mức suýt ngã xuống đất. Bọn chúng đều chỉ là yêu thú có huyết mạch tầm thường, khi đối diện với Kỳ Lân mang huyết mạch cổ xưa như vậy, tự nhiên sinh ra nỗi sợ hãi.
"Đừng sợ, đừng sợ, người này đúng là có huyết mạch Kỳ Lân, nhưng đã bị chó lão đại tạm thời phong bế rồi, vẫn như trước kia thôi." Thiếu nữ thỏ yêu cười nói.
Nghe vậy, Tam Yêu mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cũng mừng rỡ không thôi. May mà chó lão Đại anh minh, đã phong bế sức mạnh Kỳ Lân của tên Dương Đỉnh Thiên này. Nếu không, với cái cách chúng từng bắt nạt Dương Đỉnh Thiên trước đây, sau này hắn đắc thế, quay lại trả thù thì sao?
May mắn quá đi! Chó lão đại vẫn mãi là thần tượng!
Gà trống lớn thì lại không để ý mấy đến khí tức Kỳ Lân của Dương Đỉnh Thiên. Nó vẫn ngạo nghễ ngẩng cao đầu, ánh mắt khinh thường nhìn Dương Đỉnh Thiên.
Dương Đỉnh Thiên một mặt buồn bực. Không có cách nào thi triển sức mạnh, cũng không còn tâm tình so đo với gà trống lớn. Tam Yêu lại kể chuyện Ngọc Âm con cho thiếu nữ thỏ yêu nghe.
"Chậc chậc, đạo môn thiên kiêu Trung Nguyên." Thiếu nữ thỏ yêu lộ ra vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Ngọc Âm con đang sửa nhà xí kia.
"Dáng dấp cũng không tệ, mông cũng lớn nữa, chắc là dễ sinh dễ nuôi đây." Những lời này Ngọc Âm con không hề nghe thấy, nếu không cho dù tu vi bị phong bế, nàng cũng nhất định phải nhảy xuống đánh một trận với thiếu nữ thỏ yêu.
"Ừm? Cái thứ đồ chơi này kêu cái gì vậy?" Ngưu yêu đột nhiên lấy ra một ngọc giản liên lạc, đang rung động.
"Đây là ngọc giản liên lạc của nữ đạo sĩ kia, có người đang liên lạc với nàng sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận