Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1847 một đầu khác Kỳ Lân

Chương 1847 một đầu Kỳ Lân khác
“Ngươi đáng c·h·ế·t!!!” Vân Huy Tử thốt nhiên c·u·ồ·n·g nộ, xông tới vung mạnh một chưởng vào đầu Dương Đỉnh Thiên. Cú đánh khiến Dương Đỉnh Thiên hét lên thảm thiết, máu mũi và máu tai đồng loạt trào ra.
Vân Huy Tử tức giận đến toàn thân run rẩy, khuôn mặt dữ tợn không tả xiết. Mọi người Ngũ Trang ở đó đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc nhìn. Ngay cả Lộc Sơn Tiên Nhân, Ngọc Hành Tử, Phong Huyền Tử ba người cũng kinh ngạc nhìn Vân Huy Tử không chớp mắt. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Vân Huy Tử tức giận đến vậy.
“Sư đệ, sao lại tức giận thế?” Lộc Sơn Tiên Nhân kinh ngạc hỏi.
Vân Huy Tử tức giận đến không nói được lời nào. Hắn càng không biết phải mở miệng như thế nào. Lẽ nào lại nói con Kỳ Lân đáng c·h·ế·t này đã thực sự đi “xả” trong tay áo của ta sao? Còn mẹ nó hôi thúi nữa chứ!!! Mùi đó cứ xộc thẳng lên trán. Vừa rồi Vân Huy Tử chỉ hít một hơi thôi đã suýt nữa phun hết cả tiên đan ăn năm ngoái. Cũng không có gì lạ khi Vân Huy Tử tức giận mất khống chế tại chỗ, cho Dương Đỉnh Thiên một chưởng vào trán. Đổi là ai cũng đoán chừng chịu không nổi.
“Sư huynh, ta...ta...ta xin lỗi không chịu nổi nữa.” Vân Huy Tử thật sự là không còn mặt mũi nào nói rằng trong tay áo của mình có phân thúi, vội vàng nói một tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ.
Một lát sau. Vân Huy Tử lại xuất hiện, thần sắc đã khôi phục bình thường. Chỉ là đạo bào đã đổi sang bộ khác. Đám người lập tức lộ ra vẻ cổ quái.
Mà Dương Đỉnh Thiên đang bị phong ấn toàn thân càng cười ha ha.
“Thế nào? Phân Kỳ Lân của bản đại gia có phải mùi vị rất tuyệt không? Để ngươi cả đời không thể quên?”
“Ha ha ha ha ha! Phân của bản đại gia còn nhiều lắm đó, đây chính là thứ đại bổ nha.”
“Ta cho ngươi thêm chút nữa nhé, có muốn không?”
Dương Đỉnh Thiên không ngừng gào thét. Mặc dù ta Dương Đỉnh Thiên đánh không lại ngươi, nhưng ta chính là không chịu thiệt. Ta chính là muốn chọc tức c·h·ế·t ngươi!
Vân Huy Tử suýt chút nữa đạo tâm lại mất, trừng mắt nhìn Dương Đỉnh Thiên một cái, sau đó một đạo tiên khí đánh tới, phong bế miệng Dương Đỉnh Thiên lại. Lần này, Dương Đỉnh Thiên không có cách nào tiếp tục kêu gào được nữa. Chỉ có thể phát ra những âm thanh “ô ô”, xem ra cũng không im lặng chút nào.
Còn mọi người cũng đã hiểu tại sao Vân Huy Tử lại tức giận như vậy, tại sao lại đột ngột thay đổi đạo bào. Hóa ra là con Kỳ Lân kia đi “ị” trong tay áo Vân Huy Tử. Thật đúng là quá hiếm thấy. Đây là Kỳ Lân sao? Sao lại thô tục khó chịu nổi như vậy? So với con Kỳ Lân Hải Đường Tiên Vương để lại năm xưa thì đơn giản là một trời một vực. Kỳ Lân của Hải Đường Tiên Vương kia thì cao quý, tao nhã, xinh đẹp kiêu ngạo, khiến cho các Tiên Nhân bình thường cũng không dám nhìn thẳng. Nhưng nhìn lại con Kỳ Lân này xem. Dáng dấp thì có chút cao lớn thô kệch. Nói chuyện hành động càng khó coi. Thật đúng là mất hết mặt mũi thánh thú Kỳ Lân. Khác nhau một trời một vực! Cũng chỉ là vì biết con gia hỏa này là Kỳ Lân thôi. Nếu không biết thì còn tưởng là con lợn rừng thành tinh nào đó trong khe núi chạy ra.
“Ta ở Huyền Trần Hải cùng ba hải yêu ma giao chiến cũng từng lĩnh giáo sự lợi h·ạ·i của đầu Kỳ Lân này." Phong Huyền Tử mở miệng nói. "Ta ở Huyền Trần Hải từng giao chiến với ba hải yêu ma, đã từng lĩnh giáo qua thực lực của đầu Kỳ Lân này.”
“Mặc dù tu vi của đầu Kỳ Lân này không cao, nhưng huyết mạch thánh thú thì d·ị ·t·h·ư·ờ·n·g kinh người, thực lực lại vô cùng cường hãn.”
“Nếu thu phục nó, Ngũ Trang ta liền có con Kỳ Lân thứ hai.” Ngọc Hành Tử nghe vậy liền cười nói.
“Nào chỉ là hai đầu Kỳ Lân, nếu ta đoán không sai, đầu Kỳ Lân mà Nhị sư huynh hàng phục là giống đực.”
“Năm xưa Kỳ Lân Hải Đường Tiên Vương để lại ở Ngũ Trang lại đúng lúc là giống cái.”
“Nếu vậy, chẳng bao lâu nữa Ngũ Trang ta đâu chỉ có hai đầu, còn có thể có nhiều Kỳ Lân được sinh ra.” Mọi người nghe vậy, đều lộ vẻ vui mừng.
“Đây là một chuyện vui lớn!”
“Kỳ Lân thánh thú, từ xưa đã hiếm có, Ngũ Trang ta từ nay về sau có thể có nhiều Kỳ Lân hơn.”
“Đạo Tôn trở về, nhất định cũng sẽ vui vẻ vô cùng.”
Vạn Thọ Sơn có một nơi phía sau núi. Một mảnh rừng trúc tĩnh mịch thâm sâu tách biệt. Khu rừng trúc này tên là Tàng Thánh Lâm, chính do Trấn Nguyên Đại Tiên tự mình đặt tên. Đồng thời Trấn Nguyên Đại Tiên đã từng căn dặn, trừ Thanh Phong, Minh Nguyệt ra thì chỉ có bốn đệ tử thân truyền mới được ra vào Tàng Thánh Lâm. Những người khác không được phép bước vào. Sở dĩ coi trọng nơi này như vậy là vì một nguyên nhân duy nhất. Đây là nơi thánh thú Kỳ Lân tu dưỡng.
Ngày xưa một trong Lục Vương là Hải Đường Tiên Vương mang theo Kỳ Lân tọa kỵ, dưới cơn giận dữ xâm nhập Ngũ Trang, cùng Trấn Nguyên Đại Tiên đại chiến. Trận chiến đó khiến Vạn Thọ Sơn gần như sụp đổ. Ngũ Trang tốn công gây dựng cũng tổn h·ạ·i hơn phân nửa. Nhưng cuối cùng thì Trấn Nguyên Đại Tiên vẫn là người mạnh hơn, đánh bại Hải Đường Tiên Vương, hơn nữa còn trấn áp nàng tại một nơi bí ẩn không ai biết đến. Còn về phần Kỳ Lân tọa kỵ của Hải Đường Tiên Vương thì bị cầm tù tại Ngũ Trang, sau nhiều năm, con Kỳ Lân này cũng đã hoàn toàn quy thuận. Tàng Thánh Lâm chính là địa bàn của nó.
Lúc này, Lộc Sơn Tiên Nhân, Vân Huy Tử, Ngọc Hành Tử, Phong Huyền Tử bốn người cùng nhau đến Tàng Thánh Lâm. Lộc Sơn Tiên Nhân vung tay lên, Dương Đỉnh Thiên đang bị phong ấn lại xuất hiện.
“Đầu Kỳ Lân của ngươi, vận may quả nhiên là không tệ, lại có thể gặp được Kỳ Lân tọa kỵ của Hải Đường Tiên Vương năm xưa.” Lộc Sơn Tiên Nhân cười nhạt nói. “Trong cả Trấn Nguyên Giới, phỏng chừng cũng chỉ có hai đầu Kỳ Lân của các ngươi, hy vọng ngươi cố gắng hơn, để Trấn Nguyên Giới có thêm vài đầu Kỳ Lân nữa.”
Nói xong, Lộc Sơn Tiên Nhân vung tay lên. Trực tiếp ném Dương Đỉnh Thiên vào trong Tàng Thánh Lâm.
Vừa chạm đất, phong ấn trên người Dương Đỉnh Thiên liền được giải trừ.
“Ta mợ ngươi!” Hắn lao thẳng về phía bốn người Lộc Sơn Tiên Nhân.
Rầm!!!
Kết quả. Dương Đỉnh Thiên đ·â·m sầm vào trận p·h·á·p bao quanh Tàng Thánh Lâm. Cú va chạm khiến hắn choáng váng cả đầu, bốn chân loạng choạng không thôi.
“Ôi? Vẫn rắn chắc thật đấy chứ?” Dương Đỉnh Thiên đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hắn gồng đủ sức lực, không ngừng đ·â·m thẳng vào trận p·h·á·p, đ·â·m đến cả trận p·h·á·p rung lên ầm ầm. Nhưng bốn người bên ngoài trận p·h·á·p đều không có chút lo lắng nào. Bởi vì trận p·h·á·p này là do sư phụ của họ, Trấn Nguyên Đại Tiên tự tay bố trí. Đừng nói là Dương Đỉnh Thiên. Cho dù là bốn người bọn họ liên thủ thì cũng khó mà phá được.
“Đi thôi, thành hay không thì là ý trời.” Lộc Sơn Tiên Nhân nói. Bốn người lập tức quay người rời đi.
“Đừng đi mà! Có bản lĩnh các ngươi vào đây đ·á·n·h nhau với ta nha!”
“Nhốt bản đại gia ở đây là sao?”
“Có tin bản đại gia tùy chỗ đi “ị” không? Ta cho cái khu rừng này của các ngươi chỗ nào cũng có phân!”
“Đừng đi! Ai đi là cháu trai!”
Dương Đỉnh Thiên chửi rủa một hồi, nhưng không thấy ai trở lại, cũng cảm thấy chẳng có gì thú vị. Cuối cùng. Hắn liền tại chỗ “xả” một bãi lớn.
“Hắc hắc, nhốt ta Dương Đỉnh Thiên đại gia ở đây, đúng là quyết định ngu xuẩn nhất của các ngươi!”
Nhìn kiệt tác của mình, Dương Đỉnh Thiên cười hắc hắc.
Đúng lúc này. Dương Đỉnh Thiên đột nhiên giật giật mũi, tựa như ngửi được khí tức gì.
“Ơ?” “Khí tức này hình như giống bản đại gia!” Dương Đỉnh Thiên kinh ngạc, lập tức chạy sâu vào rừng trúc.
Rất nhanh. Dương Đỉnh Thiên tìm đến được nơi phát ra khí tức quen thuộc đó. Một cái đầm nước. Trong đầm, có một con Kỳ Lân đang ưu nhã tắm rửa. Con Kỳ Lân này có sừng ngọc vảy bạc, thân hình thon dài tuấn mỹ, toàn thân trên dưới đều lộ ra khí chất cao quý tao nhã. Khiến cho người nhìn vào không khỏi lòng sinh tán thưởng.
Dương Đỉnh Thiên trực tiếp hóa đá.
Ngọa tào! Sao nàng này đẹp quá vậy! Đây là lần đầu tiên Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy Kỳ Lân khác ngoài mình, hơn nữa lại còn là Kỳ Lân cái đẹp như vậy. Lập tức khiến Dương Đỉnh Thiên không thể rời mắt.
“Ai đó đang thăm dò?” Kỳ Lân cái trong đầm cũng đã nh·ậ·n ra sự tồn tại của Dương Đỉnh Thiên, lập tức quay sang nhìn Dương Đỉnh Thiên.
Vừa nhìn, Kỳ Lân cái cũng lộ vẻ kinh ngạc. “Thế gian này lại còn có Kỳ Lân khác ngoài ta sao?” Trong lòng Kỳ Lân cái vô cùng chấn kinh.
Ngay lúc nàng đang chấn kinh ngạc nhiên thì Dương Đỉnh Thiên đã trực tiếp đi tới bên mép đầm nước. Đôi mắt chăm chú nhìn Kỳ Lân cái.
“Vị tịnh muội đây xưng hô như thế nào? Không biết bao nhiêu tuổi xuân xanh rồi? Đã kết hôn chưa?”
“Tại hạ Dương Đỉnh Thiên, gánh cờ ở Phù Vân Sơn, là đệ nhất cường giả tương lai của Trấn Nguyên Giới.”
“Cái đầm nước này nhìn cũng được đó, không bằng để bản đại gia cùng tịnh muội tắm chung để vun đắp tình cảm đi.”
Nói xong, không đợi Kỳ Lân cái kia có đồng ý hay không, Dương Đỉnh Thiên trực tiếp lặn xuống nước đâm sầm vào trong đầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận