Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1903 tương lai kiếm thứ nhất tiên?

Chương 1903: Tương lai là kiếm tiên thứ nhất? Tuệ Không đầu óc mơ màng, tràn đầy nghi ngờ lớn. Hắn vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, ghi nhớ lời Diệp Thanh Vân vừa dặn dò, lúc nào cũng chuẩn bị ra tay phối hợp. Còn chưa đợi Tuệ Không ra tay, bên cạnh Diệp Thanh Vân đã xuất hiện đủ loại dị tượng. Dù là hư ảnh của ngũ đại thánh thú Tề Phi, hay Kim Thân đại Phật vĩ ngạn đầy ánh sáng, đều không hề liên quan đến Tuệ Không. Đó thuần túy là do Diệp Thanh Vân tự tạo ra khi gảy đàn. Kim Thân đại Phật một chưởng diệt U Minh lão tổ, cũng tuyệt đối không phải do Tuệ Không làm. Nếu là Tuệ Không ra tay, chắc chắn sẽ chừa lại đường lui, sẽ không truy cùng giết tận. Nhưng Diệp Thanh Vân không hề hay biết. Hắn còn tưởng rằng tất cả là do Tuệ Không làm ra, trong lòng còn đang khen ngợi Tuệ Không hết sức cố gắng, không làm mình lúng túng. "A di đà phật, lẽ nào Thánh tử lần này không chỉ muốn độ hóa những người đến vì tham niệm, mà còn có thâm ý ngay cả tiểu tăng cũng không nhìn thấu sao?" Tuệ Không lại không nhịn được suy nghĩ miên man. Mà ở một bên khác, Phương Vũ mặt mày căng thẳng nhìn các phe anh hùng bên ngoài Thủy Nguyệt Tông, trong tay đã cầm sẵn mặt nạ Bạch Hổ. Một khi tình huống mất kiểm soát, Phương Vũ sẽ đeo mặt nạ Bạch Hổ lên, xông lên chiến đấu vì Diệp Thanh Vân trước tiên. Bất quá, tình hình hiện tại, dường như không cần đến Phương Vũ phải đeo mặt nạ ra chiến. Xa hơn nữa, là Mai Trường Hải cùng các đệ tử Thủy Nguyệt Tông đang đứng. Lúc đầu Mai Trường Hải còn rất lo lắng, lại càng không hiểu vì sao Diệp Thanh Vân lại muốn gảy đàn vào lúc này? Hiện tại thì hắn đã hiểu. Thì ra đây chính là chiêu thức lui địch của lão tổ tiền bối. Một mình ngồi trên đỉnh núi, nhàn nhã gảy đàn. Chỉ trong chớp mắt, đã trấn nhiếp quần hùng. Ngay cả U Minh lão tổ danh tiếng không nhỏ, cũng trong khoảnh khắc bị giết chết tại chỗ. Phong thái như vậy! Có thể nói là tuyệt thế! "Lão tổ tiền bối quả nhiên là thâm sâu khó lường, hôm nay lại được kiến thức phong thái vô biên của lão nhân gia." Mai Trường Hải trong lòng kích động, cảm thán không thôi. "Tông chủ, lão tổ tiền bối có thể đối phó được nhiều cao thủ như vậy sao?" Kiều Yên Nhiên có chút bất an hỏi. "Có thể! Nhất định có thể!" Giờ phút này, Mai Trường Hải lại vô cùng tự tin, một mặt chắc chắn nói. "Chỉ cần có lão tổ tiền bối tọa trấn, Thủy Nguyệt Tông ta sẽ bình yên vô sự." Giờ phút này. Diệp Thanh Vân cũng một lần nữa mở ra hình thức trang bức của mình. Chỉ thấy hai tay hắn nhẹ đặt lên dây đàn, mặt lộ vẻ lạnh nhạt, thần sắc bình thản. Ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn xuống đám quần hùng dưới núi. Ánh mắt không chút gợn sóng, phảng phất như xem quần hùng thiên hạ không có gì đáng kể. Luận về trang bức? Ta Diệp mỗ từ trước đến nay đều chỉ trang bức loại cao cấp nhất. Loại trang bức tầm thường, ta Diệp mỗ đây chẳng thèm để vào mắt. Tràng diện lúc này, mới có thể xem là một sân khấu trang bức đẳng cấp cao. "Tại hạ có một khúc, xin hỏi các vị đến đây, ai dám nghe?" Diệp Thanh Vân lạnh nhạt mở miệng, thanh âm lập tức vang vọng bốn phương, vọng đến tai từng vị cao thủ, làm rung động tâm thần của mỗi một cao thủ. Ai dám nghe hắn một khúc? Quần hùng hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều vô cùng kiêng kị, nhất thời không ai dám lên tiếng. Đùa à? U Minh lão tổ tự tin tràn đầy ra tay, lại rơi vào kết cục thân hình tan nát. Ai còn dám tùy tiện ra tay? Nói cách khác. Lúc này, nếu ai dám ra tay, thì người đó tất nhiên phải là một cường giả có thực lực mạnh hơn cả U Minh lão tổ. Thấy không ai lên tiếng, Diệp Thanh Vân có chút thất vọng lắc đầu. "Ai, xem ra khúc nhạc của ta, nhất định là không tìm được tri âm rồi." Cô đơn, cô tịch, mờ mịt chờ chút thần sắc hiện lên trên khuôn mặt Diệp Thanh Vân, khiến cả người hắn nhìn vừa phức tạp lại tang thương, làm người không thể nhìn thấu. "Ha ha, xem ra các hạ rất tự hào về Cầm Đạo của mình, vậy chi bằng để tại hạ đến nghe một chút thử xem!" Ngay lúc này, một giọng nói trầm hùng kéo dài vang lên. Ngay lập tức một bóng người từ nơi xa chân trời gào thét mà đến, rất nhanh đã đứng trên không trung, cách Thủy Nguyệt Tông hơn mười dặm. Oanh!!! Khi người này đứng vững, một cỗ kiếm khí bành trướng cuồn cuộn trào ra, như lợi kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang quét sạch cả đất trời. Từng ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người này. Chỉ thấy người này mặc một thân áo lam, thân hình thẳng tắp cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng bất phàm, hai tay chắp sau lưng, tư thế hiên ngang. Dễ thấy nhất là trước ngực người này, thêu ba thanh Tiên Kiếm treo lủng lẳng. "Là người của Lang Gia Kiếm Tông!" "Lang Gia Kiếm Tông! Đệ nhất kiếm đạo tiên tông của Cửu Châu Thất Hải!" "Người này là ai? Còn trẻ tuổi như vậy mà đã có kiếm khí kinh người như thế?" "Nhìn tướng mạo......chẳng lẽ là Thiếu Tông chủ Tiêu Kiếm Thần của Lang Gia Kiếm Tông?" "Tê! Giống như thật sự là hắn!" Tiêu Kiếm Thần! Khi cái tên này được các phe quần hùng nhắc đến, tiếng kinh hô liên tục vang lên không ngớt. Thực sự là danh tiếng của Tiêu Kiếm Thần rất vang dội, không chỉ riêng Cửu Châu, mà cả các tu sĩ của Thất Hải cũng đều từng nghe qua danh tiếng của hắn. Tiêu Kiếm Thần chính là Thiếu tông chủ của Lang Gia Kiếm Tông, cha của hắn chính là Tiêu Phụng Thiên, người đã từng suýt chút nữa leo lên đỉnh Vô Lượng Kiếm Sơn, bây giờ là chủ của Lang Gia Kiếm Tông. Mà Tiêu Kiếm Thần, thân là con trai của Tiêu Phụng Thiên, thiên phú kiếm đạo còn cao hơn cả cha hắn. Từ lúc cầm kiếm, cha hắn Tiêu Phụng Thiên đã khen ngợi Tiêu Kiếm Thần, nói rằng tương lai chắc chắn sẽ vượt qua ông ta, leo lên đỉnh Vô Lượng Kiếm Sơn, trở thành kiếm tiên thứ nhất đương thời. Tiêu Kiếm Thần cũng không khiến cha mình thất vọng, luyện kiếm mười ba năm đã đạt tới cảnh giới kiếm đạo nhập thiên tiên. Sau khi khiêu chiến một trong ba cấm địa của Lang Gia Kiếm Tông là băng hỏa kiếm trì, không chỉ còn sống đi ra mà còn lĩnh ngộ được ý của băng hỏa kiếm. Năm 18 tuổi, hắn đã so kiếm với cao thủ kiếm đạo tiền bối, sau khi xuất liên tục 18 kiếm liền khiến cho vị lão bối kiếm tiên đó xấu hổ nhận thua. Tiêu Kiếm Thần năm nay mới hơn 30 tuổi, tuy rằng vừa mới bước vào cảnh giới Thái Ất, nhưng kiếm đạo tạo nghệ của hắn đã khinh thường các kiếm giả trẻ tuổi cùng thế hệ. Đối tượng mà hắn so sánh, xưa nay đều là các cường giả kiếm đạo tiền bối. Mà lần này, Lang Gia Kiếm Tông cũng nghe được tin tức về việc xuất hiện các loại thiên tài địa bảo ở Thủy Nguyệt Tông, đương nhiên là cũng có hành động. Thế là Tiêu Kiếm Thần liền tới. Hơn nữa, Lang Gia Kiếm Tông chỉ có một mình Tiêu Kiếm Thần tới, chứ không có người nào khác đi cùng hỗ trợ. Bởi vì theo tông chủ Tiêu Phụng Thiên, chỉ một mình Tiêu Kiếm Thần cũng đã đủ để ứng phó với bất cứ cục diện nào. Huống chi, cho dù có vài Tiên Nhân thực lực cao cường, thì có ai dám làm con trai ông bị thương? "Lần này có trò hay để xem rồi!" "Không ngờ Tiêu Kiếm Thần cũng đến, người đánh đàn kia e là sẽ phải chịu khổ dưới tay Tiêu Kiếm Thần." "Đúng vậy! Tiêu Kiếm Thần từ ngày cầm kiếm, chưa từng có trận nào thua, chính là thiên tài kiếm đạo trời sinh!" "Tương lai trấn nguyên kiếm tiên thứ nhất, chắc chắn là Tiêu Kiếm Thần!" Tiêu Kiếm Thần nhìn Diệp Thanh Vân đang ở trên đỉnh núi, khóe miệng nhếch lên một vòng tự tin. "Tiếng đàn của ngươi không tệ, đáng tiếc với ta Tiêu Kiếm Thần mà nói, tiếng đàn của ngươi quá mềm mại vô lực." Diệp Thanh Vân cũng đang nhìn thanh niên tuấn lãng, thẳng tắp này, thầm nghĩ gia hỏa này nhìn không hề đơn giản nha. Một vẻ mặt thiên chi kiêu tử. Không phải là cái tên Gà Bịp đấy chứ? Bất quá, nghĩ lại thì, ta sợ cái rắm chứ? Sau lưng ta còn có Tuệ Không chống đỡ, tên này dù lợi hại đến đâu, Tuệ Không nghĩ chắc vẫn ứng phó được. Không hề sợ! "Chỉ có kẻ không hiểu khúc đàn, mới cảm thấy mềm mại vô lực." Diệp Thanh Vân cười nhạt. "Nếu muốn nghe tiếng leng keng, tại hạ cũng có thể gảy cho ngươi một khúc." Tiêu Kiếm Thần nghe vậy cười lớn. "Tốt! Rất tốt!" Sau một khắc. Ông!!! Thanh âm kiếm reo vang lên, chỉ thấy tay phải Tiêu Kiếm Thần vung lên, một thanh tiên kiếm màu xanh biếc chậm rãi xuất hiện trong tay hắn. "Kiếm này tên là Lục Giao, là thanh kiếm ta cầm từ khi còn nhỏ." "Dùng để chém cầm của ngươi, đoạn dây đàn của ngươi, thu mạng của ngươi......là đủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận