Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1794 cơ trí Diệp Thanh Vân

"Kiếm của ta đâu!!!" Lăng Tiên Thành chủ giận dữ đến mức tức lồng ngực, rống lên một tiếng. Tiếng hét này khiến ba người Hoàng Khánh đang chữa thương giật mình tỉnh lại. Cả ba đều ngơ ngác nhìn Lăng Tiên Thành chủ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. "Thành chủ? Có chuyện gì vậy?" Hoàng Khánh cố gắng chịu đựng cơn đau do vết thương mang lại, vội vàng lên tiếng hỏi. Sắc mặt Lăng Tiên Thành chủ vô cùng khó coi, trong mắt ánh lên ngọn lửa giận không thể che giấu. "Lăng Thiên Tiên Kiếm! Lăng Thiên Tiên Kiếm của ta không thấy!" "Cái gì?" Nghe những lời này, ba người Hoàng Khánh cũng hoảng sợ. "Sao có thể chứ? Lăng Thiên Tiên Kiếm sao lại vô duyên vô cớ biến mất được?" Hoàng Khánh kinh hãi kêu lên. Lăng Tiên Thành chủ lập tức trừng mắt nhìn Hoàng Khánh. "Chẳng lẽ bản tọa lại đi đùa giỡn với ngươi sao?" Sắc mặt Hoàng Khánh đại biến, vội vàng cúi người nhận lỗi. "Thuộc hạ lỡ lời!" Lăng Tiên Thành chủ lạnh lùng liếc nhìn ba người Hoàng Khánh. "Nói! Có phải các ngươi thừa dịp lúc bản tọa chữa thương, đánh cắp Lăng Thiên Tiên Kiếm của bản tọa?" Ba người Hoàng Khánh lập tức choáng váng. Ngọa Tào! Sao tự nhiên lại nghi ngờ đến bọn hắn? Trời đất chứng giám! Ba người bọn họ vừa rồi đều đang chữa thương mà. Hoàn toàn không hề có ý đồ gì với Lăng Thiên Tiên Kiếm cả. Hơn nữa, cho dù bọn họ có đánh cắp Lăng Thiên Tiên Kiếm thật thì cũng không ngốc đến mức vẫn ở lại chỗ này, chờ bị ngươi nghi ngờ chứ? Như thế không phải quá lỗ mãng sao? "Thành chủ, chuyện này không liên quan đến bọn ta mà!" Hoàng Khánh cuống quýt giải thích. "Hoàng Khánh!" Lăng Tiên Thành chủ vì quá tức giận mà có chút mất lý trí, một đôi mắt trừng trừng nhìn Hoàng Khánh. Hiển nhiên là thật sự nghi ngờ Hoàng Khánh. "Có phải ngươi cảm thấy mình làm Đại trưởng lão quá lâu, đã thèm muốn vị trí của bản tọa rồi không? Cho nên thừa dịp lúc bản tọa bị thương nặng, đánh cắp Lăng Thiên Tiên Kiếm? Muốn bản tọa thoái vị?" Lăng Tiên Thành chủ nghiêm nghị quát. Hoàng Khánh: "???" Con mẹ nó chứ...... Lão tử nếu thật sự muốn cái chức thành chủ của ngươi, thì cần gì phải quanh co vòng vèo đi trộm kiếm làm gì? Ta trực tiếp thừa dịp lúc ngươi chữa thương, cho ngươi một gậy luôn chẳng phải được sao? Cần gì còn phải đi trộm kiếm? "Thành chủ a!!!" Hoàng Khánh trực tiếp quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy bi phẫn. "Thuộc hạ thật sự không có nửa điểm ý đồ phản nghịch, cũng tuyệt đối không có trộm Lăng Thiên Tiên Kiếm!" "Nếu thành chủ không tin, thuộc hạ nguyện ý giao túi trữ vật cho thành chủ kiểm tra!" "Hơn nữa, Lăng Thiên Tiên Kiếm là tiên binh của thành chủ, thuộc hạ bản thân cũng đang bị thương nặng, làm sao có thể lặng lẽ đánh cắp Lăng Thiên Tiên Kiếm được chứ?" Lăng Tiên Thành chủ nghe những lời này, cơn giận cũng bình tĩnh lại một chút. Nghĩ kỹ lại. Đúng vậy. Nếu Hoàng Khánh thật sự trộm Lăng Thiên Tiên Kiếm thì đã sớm bỏ trốn rồi. Sẽ không ở lại chỗ này chờ bị mình nghi ngờ. Hơn nữa. Vết thương của Hoàng Khánh còn nặng hơn cả mình, hắn làm sao có khả năng dưới mí mắt mình mà lặng lẽ đánh cắp Lăng Thiên Tiên Kiếm được? Hoàn toàn không thực tế. "Vậy hai người các ngươi đâu?" Lăng Tiên Thành chủ lại nhìn về phía hai vị trưởng lão Kim Tiên còn lại. Hai người sợ hãi, nhanh chóng giao túi trữ vật của mình ra. Lăng Tiên Thành chủ tự mình kiểm tra một lượt, xác thực không có vấn đề gì. "Vậy Lăng Thiên Tiên Kiếm của bản tọa, sao lại vô cớ biến mất?" Lăng Tiên Thành chủ rất bực bội nhưng không thể trút giận lên ai. Hoàng Khánh vừa thấy Lục và Hàn hai trưởng lão không có ở đây, đột nhiên nghĩ ra một điều. "Thành chủ, có phải Lục Thừa Đài và Hàn Kim Long làm không?" Thần sắc Lăng Tiên Thành chủ hơi giật mình. Lập tức cũng hiểu ra. "Mau liên hệ với hai người bọn họ!" "Dạ!" Hoàng Khánh lập tức lấy ngọc giản truyền tin ra, muốn liên hệ với hai vị trưởng lão Lục và Hàn. Đáng tiếc. Gửi tin ba lần. Đều không nhận được bất cứ phản hồi nào. Lần này, Lăng Tiên Thành chủ và những người khác đã hiểu rõ. Người đánh cắp Lăng Thiên Tiên Kiếm, e rằng chính là hai người này. Nếu không, sao bọn họ đi tuần tra xung quanh mà đến giờ vẫn chưa xuất hiện, đồng thời lại mất liên lạc với bọn họ? Hoặc là chết rồi, hoặc là chính là đã đánh cắp Lăng Thiên Tiên Kiếm, đồng thời trực tiếp phản bội Lăng Tiên Thành. Nghĩ đến đây, Lăng Tiên Thành chủ giận đến sôi cả máu. Trước đó hắn còn cho rằng, hai người Lục và Hàn trung thành tuyệt đối với Lăng Tiên Thành, rất hài lòng, quyết định sau khi trở về Lăng Tiên Thành sẽ đề bạt hai người bọn họ, đồng thời dần dần thay thế vị trí Đại trưởng lão của Hoàng Khánh. Ai ngờ. Hai người này lại giả vờ! Hai kẻ phản bội! Còn đáng hận như vậy mà đánh cắp Lăng Thiên Tiên Kiếm của mình! Nghĩ đến đây, Lăng Tiên Thành chủ chỉ hận không thể tự tát mình hai cái, nếu như thu Lăng Thiên Tiên Kiếm vào trong hộp kiếm thì có lẽ sẽ không có chuyện này. Đáng hận! Bất quá, Lăng Tiên Thành chủ cũng có một điều không hiểu. Lăng Thiên Tiên Kiếm có Tiên Kiếm Chi Linh tồn tại, rất thông minh. Cũng không phải là một vật chết, sao lại để cho hai kẻ phản bội đó tùy tiện đánh cắp được? Một khi phát hiện ra sự khác thường, Lăng Thiên Tiên Kiếm nhất định sẽ gây ra động tĩnh. Vậy mà trước đó mình lại không hề phát hiện ra bất kỳ động tĩnh nào. Chuyện này quá kỳ lạ. Chỉ có hai khả năng. Hoặc là Lục và Hàn đã dùng phương pháp gì đó phong ấn Lăng Thiên Tiên Kiếm lại. Hoặc là... Lăng Thiên Tiên Kiếm chủ động đi theo bọn họ rời đi. Nhưng chủ động rời đi thì rõ ràng là không thể nào. Lăng Tiên Thành chủ rất tin tưởng Lăng Thiên Tiên Kiếm, tuyệt đối không có khả năng phản bội mình. "Nhất định là hai kẻ phản bội này đã dùng thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi nào đó mới đánh cắp được Lăng Thiên Tiên Kiếm của bản tọa!" Lăng Tiên Thành chủ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt sát ý ngút trời. "Nếu để bản tọa bắt được hai kẻ phản bội này, nhất định phải chém bọn chúng thành muôn mảnh! Giam tiên hồn của chúng lại, tra tấn vạn năm!" Thủy Nguyệt Tông. Bên ngoài sơn môn. Diệp Thanh Vân vẻ mặt phức tạp nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất. Cùng với thanh đại kiếm màu bạc mà hai người khiêng trên vai. "Lão tổ tiền bối, hai người chúng con đã hoàn toàn tỉnh ngộ, bỏ gian tà theo chính nghĩa, cho nên mang chuôi Lăng Thiên Tiên Kiếm này đến đây, coi đó như thành ý, đầu nhập vào lão tổ tiền bối!" Lục Thừa Đài kích động nói, trong lòng đầy kính ý. "Mong lão tổ tiền bối nhận lấy kiếm này!" Hàn Kim Long cũng lớn tiếng nói theo. Diệp Thanh Vân: "......" Mẹ kiếp! Ta thực sự quá bất ngờ! Diệp Thanh Vân thật sự không ngờ, lại có chuyện không bình thường thế này. Hai trưởng lão Lăng Tiên Thành này vậy mà lại phản rồi. Hơn nữa còn đem cả Lăng Thiên Tiên Kiếm đi trộm về đây. Trực tiếp muốn hiến cho mình. Sao lại có chuyện tốt như vậy chứ? Điều này khiến Diệp Thanh Vân cảm thấy có chút quá không hợp lẽ thường, đến mức không quá tin tưởng hai người này. Thậm chí cảm thấy hai người này có phải có ý đồ khác hay không? Cố ý tìm tới đây để gài mình? Chẳng lẽ là âm mưu? Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Vân lập tức tỉnh táo lại, dùng ánh mắt cực kỳ nghi ngờ đánh giá hai người. "Sao ta lại cảm thấy hai người các ngươi... khả nghi như vậy?" "Có phải Lăng Tiên Thành chủ cố ý phái các ngươi tìm đến để tiếp cận ta?" Lục và Hàn hai người tại chỗ ngơ ngác. Hai mặt mờ mịt. Không biết làm sao. Diệp Thanh Vân lại lộ ra vẻ mặt như nhìn thấu tất cả, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười lạnh đắc ý. "Ta hiểu rồi!" "Đây nhất định là một âm mưu! Một âm mưu lớn!" "Sự thật đã bại lộ rồi đúng không?" Diệp Thanh Vân lập tức giật mình lùi lại, nhảy ra xa hơn 30m. "Muốn ám sát ta? Không có cửa đâu!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận