Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 967: Thì ra bên cạnh ta có thần thú

Chương 967: Thì ra bên cạnh ta có thần thú Bất quá Diệp Thanh Vân cũng không ngốc.
Hắn cũng có chút kỳ lạ.
Vì sao luồng lửa kia đến trước chân, lại đột nhiên tan biến?
Diệp Thanh Vân không thể chấp nhận việc đó là do Sở nhân tự thu tay lại.
Nói đùa! Ngọn lửa kia đã đến trước chân rồi, làm sao có thể đột nhiên thu tay lại được?
Chắc chắn là có nguyên nhân gì đó.
Chẳng lẽ là có người đang âm thầm giúp đỡ mình?
Trong lòng Diệp Thanh Vân dấy lên nghi hoặc.
Tuệ Không và Nguyệt Đề Hà không có khả năng.
Nhìn bộ dạng của hai người này chỉ biết họ chỉ lo cho việc của Sở nhân kia.
Chẳng lẽ là cha con Ngạo Hoang?
Vậy không đúng lắm.
Hai cha con này đối với bốn tên thiên kiêu kia rất kính sợ, phỏng chừng không dám đối đầu với bốn tên thiên kiêu kia.
Diệp Thanh Vân không khỏi nhìn về phía Đại Mao đang ngồi xổm trong góc.
Rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
“Ta thật là điên rồi, thế mà lại cảm thấy một con chó thâm tàng bất lộ?” Diệp Thanh Vân tự giễu trong lòng.
Trong khoảnh khắc, hắn thật sự nghi ngờ liệu Đại Mao có phải rất lợi hại hay không.
Nhưng ngay lập tức hắn phủ định suy đoán này.
Chỉ là một con chó già thôi.
Ở bên cạnh mình hơn mười năm.
Cả ngày chỉ ăn với ngủ gật, chẳng thiết làm gì.
Nó mà là cao thủ thâm tàng bất lộ á?
Vậy ta, Diệp Thanh Vân đây đã là tuyệt thế cường giả rồi.
Nhìn quanh bốn phía.
Diệp Thanh Vân cuối cùng dừng mắt ở Bá Thiên Hổ.
“Chẳng lẽ là con mèo ngốc nghếch này?” Bá Thiên Hổ lúc này vẫn đang được Nguyệt Đề Hà ôm trong ngực.
Mặt nó trước sau như một không có biểu cảm gì.
Diệp Thanh Vân nhìn nó.
Nó cũng nhìn Diệp Thanh Vân.
Đột nhiên.
Diệp Thanh Vân nắm lấy Bá Thiên Hổ.
“Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi đang âm thầm bảo vệ ta không?” Diệp Thanh Vân nhìn chằm chằm mặt Bá Thiên Hổ hỏi.
Mặt Bá Thiên Hổ lạnh như tiền.
Nhưng trước mắt Diệp Thanh Vân lại sáng lên.
“Ngươi không nói gì, vậy là ngươi thừa nhận rồi.” Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Vân như có thêm sức lực.
Đặt trực tiếp Bá Thiên Hổ lên vai.
Trong lòng an định!
“Thì ra vận khí của ta, Diệp Thanh Vân tốt như vậy, nhặt được con mèo này, hẳn là thần thú trong truyền thuyết!” Diệp Thanh Vân vô cùng vui mừng.
“Chắc chắn là mị lực của ta, Diệp Thanh Vân hấp dẫn thần thú này, nên nó mới chủ động đến trước mặt ta, đến khi ta gặp nguy hiểm, nó mới ra tay cứu giúp!” “Nhất định là vậy!” Diệp Thanh Vân bằng kỹ năng não bổ đặc thù, rất tự nhiên cho rằng Bá Thiên Hổ là thần thú đang âm thầm bảo vệ mình.
Vậy mình còn sợ cái rắm gì chứ?
Có thần thú trong tay, thiên hạ ta có!
Mấy tên tiểu bỉ đến từ Trung Nguyên kia, ban đầu ta khách khí nói chuyện với các ngươi.
Từng người từng người các ngươi mắt không phải mắt mũi không phải mũi.
Hống hách với ai vậy?
Xem ta đã nuông chiều mấy tên tiểu bỉ các ngươi chưa?
“Ha ha.” Diệp Thanh Vân chắp tay sau lưng, cười nhạt một tiếng.
“Mấy ngọn lửa cỏn con, có thể làm khó dễ được ta sao?” Diệp Thanh Vân trực tiếp mở miệng trào phúng.
“Cái gì?” Sắc mặt Sở nhân khó coi.
Cơn giận vốn có của hắn, lại bị Diệp Thanh Vân trào phúng như vậy, càng mất hết lý trí.
Ầm!!!
Âm dương lực bộc phát.
Năng lượng hùng hồn hóa thành hai bàn tay lớn dữ tợn màu đen trắng, nhanh chóng lao đến Diệp Thanh Vân.
“Đây là Âm Dương gia âm dương vừa tay ấn!” Từ Thiếu Dương mở miệng nói.
“Âm dương vừa tay, có thể hóa thiên địa vạn vật!” Ngạo Hoang cũng lộ vẻ kinh ngạc, mặt lộ vẻ lo lắng.
Rất sợ Diệp Thanh Vân sẽ chết dưới âm dương vừa tay ấn này.
“Thánh tử cẩn thận!” Tuệ Không không nhịn được mà kinh hô.
Tuy biết rõ thực lực Diệp Thanh Vân sâu không lường được, nhưng lúc này vẫn vô thức nhắc nhở.
Diệp Thanh Vân thật ra cũng rất sợ hãi.
Hắn đang đánh cược!
Đánh cược xem con mèo ngốc nghếch trên vai có thực sự là một thần thú thâm tàng bất lộ hay không!
Nếu thắng cược!
Thì bản thân nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Nhưng nếu thua cược… Thì mười tám năm sau, ta, Diệp Thanh Vân lại là một hảo hán!
Âm dương vừa tay ấn gào thét lao tới.
Diệp Thanh Vân đã nheo mắt lại.
Chính xác hơn, là sợ đến mức muốn nhắm mắt.
Nhưng ngay sau đó.
“Cái gì?” “Điều này sao có thể?” “Tại sao lại như thế?” Tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
Diệp Thanh Vân vội mở mắt ra.
Trước mắt không thấy gì cả.
Bàn tay lớn đen trắng vừa nãy khí thế hung hăng lao đến, giờ đã không còn hình dạng.
Diệp Thanh Vân nhìn lại thân mình.
Ừ! Vẫn còn nguyên vẹn.
Diệp Thanh Vân mừng rỡ trong lòng.
Quay đầu nhìn Bá Thiên Hổ trên vai.
“Không ngờ ngươi thật sự là thần thú!” “Đều do ta có mắt không tròng, giờ mới phát hiện sự bất phàm của ngươi!” “Sau này ngươi chính là cận vệ của ta rồi!” “Ta đảm bảo mỗi ngày cho ngươi ăn chân gà cay!” Bá Thiên Hổ: “???” Nó có chút nghi hoặc trong lòng.
Ta rõ ràng cái gì cũng không làm.
Vì sao vị đại nhân này đối với mình lại nhiệt tình như vậy?
Mà Đại Mao ở góc tối càng thêm ấm ức.
Rõ ràng là ta đến trước.
Sao chủ nhân lại đối với con mèo này thái độ tốt như vậy?
Nhưng Đại Mao dù sao cũng là Đại Mao.
Lão đại đội yêu thú Phù Vân Sơn!
Băng đảng đại ca Phù Vân Sơn cũng đâu phải nói chơi.
Rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm thái!
Hừ hừ!
Trước cho con mèo này đắc ý một lát.
Đợi về Phù Vân Sơn, ta sẽ cho ngươi biết ai là trùm!
Lúc này.
Từ Thiếu Dương đám người cũng có chút kinh nghi đi đến.
Nhất thời bọn họ cũng không rõ, rốt cuộc là Diệp Thanh Vân sâu không lường được.
Hay là con mèo trên vai Diệp Thanh Vân thần bí phi phàm?
“Sở huynh, đừng vội động thủ.” Từ Thiếu Dương lập tức ngăn Sở nhân còn muốn ra tay.
Sở nhân lại nóng nảy.
“Hai người các ngươi còn đang nhìn cái gì? Chẳng lẽ các ngươi sợ tên này à?” Từ Thiếu Dương và Kiếm Thiên Minh đều nhíu mày.
Đương nhiên bọn hắn không sợ Diệp Thanh Vân.
Chỉ là lúc này có chút không rõ tình hình.
Cho nên không tùy tiện ra tay.
Thật là… Hai người bọn họ không phải là loại liếm cẩu của Lâm Tiên Tiên.
Chỉ có ngươi, Sở nhân giống như liếm cẩu, bị Lâm Tiên Tiên vài câu liền chọc cho giận đến phát cuồng.
Đồ chơi vô dụng!
“Vài vị đừng nóng giận!” Ngạo Hoang vội vàng ra hòa giải.
Nếu thật đánh nhau, bất kể ai thua ai thắng, Huyền Tinh điện của hắn chắc chắn cũng sẽ bị phá hủy.
“Ngạo Hoang!” Sở nhân trừng mắt Ngạo Hoang.
“Huyền Tinh điện của ngươi do Âm Dương gia ta một tay nâng đỡ lên, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, lập tức phái tất cả cường giả của Huyền Tinh điện, bắt giữ tên này cho ta!” “Hả?” Ngạo Hoang ngơ ngác.
Bảo mình phái toàn bộ cao thủ Huyền Tinh điện bắt Diệp Thanh Vân?
Đây chẳng phải làm khó mình sao?
Ngạo Hoang mặt lúng túng, không biết làm sao.
Diệp Thanh Vân lúc này lại đứng thẳng lên.
“Ha ha, tự mình không có bản lĩnh, đã muốn ép người khác bán mạng vì mình?” “Đây là cái gọi là thiên kiêu Trung Nguyên à? Quả nhiên làm cho Diệp mỗ mở mang tầm mắt.” Diệp Thanh Vân không khách khí châm chọc.
“Ngươi nói cái gì?” Sở nhân tức giận đỏ mắt.
Gắt gao nhìn Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân chắp tay sau lưng.
“Chẳng lẽ không phải vậy sao?” Lúc này Diệp Thanh Vân, thực sự giống một tuyệt thế cường giả thâm sâu khó lường.
Ánh mắt đảo qua, mang theo một cỗ uy nghiêm không thể tưởng tượng!
Khiến người ta không khỏi sinh lòng kính sợ!
“Đừng nói chỉ có ngươi, cho dù là bốn người các ngươi cùng lên, ta, Diệp mỗ thì sợ gì?” Lời nói như tiếng sấm bên tai, vang vọng khắp Huyền Tinh điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận