Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 717: Thay thầy xuất chiến

Chương 717: Thay thầy xuất chiến Thái tử tuyên bố, muốn cùng Gỗ Ba Sông quyết chiến một trận!
Tin tức này vừa lan ra, thành Trường An càng trở nên náo động.
Thái tử có địa vị gì? Vô cùng tôn quý.
Là quốc quân tương lai của Đại Đường.
Vậy mà giờ lại chủ động tuyên chiến, muốn cùng Gỗ Ba Sông phân thắng bại.
Rõ ràng là thái độ không thể chịu đựng sự ngông cuồng của Gỗ Ba Sông nữa.
Ai cũng biết, thái tử Lý Nguyên Tu là đệ tử của quốc sư Diệp Thanh Vân.
Hiện tại Lý Nguyên Tu đứng ra, muốn quyết chiến với Gỗ Ba Sông, đó là bổn phận của một người đệ tử.
Nếu xét theo mối quan hệ thầy trò, thì chuyện này đích xác không có gì là không thích hợp.
Sư phụ bị khiêu chiến, đệ tử ra mặt thay sư phụ giao chiến, đây là chuyện rất bình thường.
Không có gì đáng trách.
Nhưng dù sao Lý Nguyên Tu cũng là thái tử.
Quốc quân tương lai của Đại Đường.
Lúc này lại muốn ước chiến với người khác, điều này thật sự có chút không đúng.
Nếu Lý Nguyên Tu xảy ra sơ suất thì sao? Ai có thể gánh nổi?
Nếu thắng thì không sao.
Nếu thua, thân là thái tử Lý Nguyên Tu, sẽ quá mất mặt.
Đường đường thái tử mà lại bại dưới tay một tên Gỗ Ba Sông vô danh tiểu tốt.
Chuyện này e rằng sẽ bị người đời nhớ mãi.
Nhưng lời đã nói ra rồi.
Muốn thu hồi lại, hiển nhiên là không thể.
Trong Quốc Sư Phủ.
Diệp Thanh Vân đang ăn sáng, nghe được tin này, suýt chút nữa phun cả mì trong miệng ra.
"Cái quái gì? Lý Nguyên Tu muốn thay ta xuất chiến với Gỗ Ba Sông?"
Diệp Thanh Vân kinh ngạc nhìn Tuệ Không.
Tuệ Không gật đầu.
"Thánh tử, hiện tại chuyện này đã lan truyền khắp Trường An rồi, cả Gỗ Ba Sông cũng đã đáp lại, hẹn thái tử điện hạ ngày kia ở ngoài cửa Đông thành Trường An giao chiến phân thắng bại."
Diệp Thanh Vân lập tức cảm thấy không ổn.
Trình độ của Lý Nguyên Tu như thế nào, tuy hắn không rõ lắm, nhưng rõ ràng là không thể là đối thủ của Gỗ Ba Sông.
Gỗ Ba Sông đã đánh bại không ít cao thủ thành danh rồi.
Ngay cả quyền đạo tông sư Mạc Càn Khôn còn thua.
Lý Nguyên Tu có hơn được mấy cao thủ thành danh kia không?
Hiển nhiên còn kém xa.
Hắn mà đi quyết đấu với Gỗ Ba Sông?
Chẳng phải là đèn lồng trong nhà vệ sinh, thuần túy muốn chết sao?
"Haiz, thằng nhóc này đúng là..."
Diệp Thanh Vân có chút bực bội, ăn mì cũng mất cả hứng.
"Cứ để cho Gỗ Ba Sông đi ầm ĩ không được sao? Để ý hắn làm gì? Nhỡ đâu thằng nhóc này bị Gỗ Ba Sông đánh bị thương thì làm thế nào?"
Tuy không phải Diệp Thanh Vân sai Lý Nguyên Tu đi nghênh chiến.
Nhưng trong mắt người ngoài, đệ tử vì sư phụ xuất chiến, đó là lẽ đương nhiên.
Nếu Lý Nguyên Tu mà bị thương bởi Gỗ Ba Sông, trong lòng Diệp Thanh Vân cũng sẽ áy náy, băn khoăn.
Hơn nữa, điểm chết người là, nếu Lý Nguyên Tu thua.
Vậy chẳng phải tiếp theo sẽ đến lượt mình, thân là sư phụ, xuất chiến sao?
Đệ tử thua, sư phụ phải ra mặt.
Hợp tình hợp lý.
Có điều vấn đề là, Diệp Thanh Vân biết mình trình độ đến đâu.
Nếu nói Gỗ Ba Sông là một vị vương giả.
Vậy mình nhiều nhất cũng chỉ là một thằng gà mờ hạng chót.
Thật sự mà xông lên quyết đấu, người ta một quyền có thể đánh hắn chết đi sống lại hai mươi lần.
Nếu trốn tránh không nghênh chiến, vậy thì có lỗi với Lý Nguyên Tu.
Hơn nữa mọi người sẽ cảm thấy vị sư phụ này quá kỳ cục.
Đến đệ tử bị thương rồi, mà người làm sư phụ lại rụt đầu làm rùa đen?
Nghĩ thôi cũng thấy nhức đầu.
"Haiz, hy vọng bệ hạ có thể khuyên nhủ hắn."
Diệp Thanh Vân đành chịu, chỉ có thể trông cậy vào Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân biết tin, liền lập tức triệu Lý Nguyên Tu vào cung.
Nhưng hắn không khuyên can Lý Nguyên Tu.
Ngược lại còn khích lệ Lý Nguyên Tu, cứ buông tay mà chiến, không cần quan tâm thắng bại.
Điều này càng làm Lý Nguyên Tu kiên định ý muốn giao chiến với Gỗ Ba Sông.
Hai ngày sau.
Ngoài cửa Đông thành Trường An.
Người đông nghìn nghịt.
Tiếng người huyên náo.
Tất cả đều đến xem Gỗ Ba Sông cùng Lý Nguyên Tu quyết đấu.
Diệp Thanh Vân cũng đến.
Hắn đứng trên tường thành phía trên cửa Đông, được các tăng nhân Tuệ Không bảo vệ.
Diệp Thanh Vân cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Hắn không ngờ, trận chiến giữa Lý Nguyên Tu và Gỗ Ba Sông lại thành thật.
Rốt cuộc là thế nào vậy?
Lẽ nào không ai khuyên nhủ Lý Nguyên Tu sao?
Điều này không phải làm ta khó xử sao?
Diệp Thanh Vân lặng lẽ đi đến trên tường thành.
Lúc này hắn chỉ mong một điều.
Đó là Gỗ Ba Sông ra tay quá ác, khiến Lý Nguyên Tu lâm vào nguy hiểm.
Sau đó kinh động cao thủ hoàng cung ra tay.
Trực tiếp không nói võ đức đánh chết Gỗ Ba Sông.
Vậy thì hắn sẽ không cần lo lắng gì nữa.
Thật tuyệt.
Lúc này.
Một bóng người từ trên trời rơi xuống.
Đứng ở bên ngoài cửa Đông.
Khiến không ít người kinh hô.
"Gỗ Ba Sông!"
"Hắn quả nhiên đến."
"Lẽ nào hắn không sợ đắc tội hoàng thất Đại Đường?"
Diệp Thanh Vân chăm chú nhìn xuống.
Bên ngoài cửa Đông đứng một người tuổi còn trẻ.
Tướng mạo bình thường, tóc có vẻ hơi rối.
Từ trên xuống dưới đều toát ra bốn chữ: Không có gì lạ.
Thuộc kiểu người để vào đám đông sẽ không thu hút người khác.
Diệp Thanh Vân sờ cằm.
Hình như về độ đẹp trai, mình còn nhỉnh hơn chút thì phải.
Thầm tự mãn một chút.
Nhưng xem người không xem mặt.
Diệp Thanh Vân cũng hiểu đạo lý này.
Người càng bình thường, có khả năng càng là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Tỉ như ông lão quét rác bên đường, có thể từng là cuồng ma giết người không chớp mắt.
Lại như bà lão bán bánh nướng ở cuối ngõ, lúc còn trẻ có thể là đại ca của băng nhóm nào đó.
Gỗ Ba Sông đến.
Hắn phóng mắt nhìn lên tường thành phía trên cửa Đông.
Ánh mắt như đột nhiên dừng lại ở người Diệp Thanh Vân.
Trong lòng Diệp Thanh Vân giật thót.
Quỷ quái!
Kẻ này sẽ không phải đến tìm mình chứ?
Vậy thì mình ở đây chẳng phải rất nguy hiểm?
Nghĩ lại, ta sợ cái gì chứ.
Tuệ Không dẫn theo nhiều hòa thượng như vậy bên cạnh.
Hơn nữa đây là Trường An.
Coi như là nửa sân nhà của Diệp Thanh Vân hắn.
Ta sợ cái gì chứ?
Hừ!
Tuyệt không sợ.
Trừ phi là một đấu một.
Gỗ Ba Sông nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân.
Ánh mắt vô cùng trống rỗng.
Không mang theo chút cảm xúc nào.
"Người này sao mà cổ quái!"
Tuệ Không không nhịn được nói.
"Cổ quái thế nào?"
Diệp Thanh Vân hỏi.
"Những lần trước gặp hắn giao thủ với người khác, đều cảm thấy khí tức của người này khác thường, nhưng cẩn thận cảm nhận thì ngoài linh khí, trên người người này không có khí tức nào khác."
"Quả thực... giống như một cái xác không hồn."
Trong khi Tuệ Không nói chuyện.
Thái tử Lý Nguyên Tu cũng đến.
Đến trước cửa thành trong sự bao vây của các hộ vệ phủ thái tử.
Lý Nguyên Tu đầu tiên nhìn Gỗ Ba Sông, rồi nhìn trái nhìn phải.
Thấy Diệp Thanh Vân ở trên tường thành.
Ánh mắt Lý Nguyên Tu sáng lên, lập tức đi đến trước mặt Diệp Thanh Vân.
"Sư phụ!"
Lý Nguyên Tu có chút hưng phấn.
Diệp Thanh Vân bất đắc dĩ nhìn hắn.
"Sao ngươi lại kích động vậy? Sao nhất định phải giao đấu với hắn?"
Lý Nguyên Tu ngẩn ra.
"Sư phụ lo lắng ta thất bại sao?"
Diệp Thanh Vân nghĩ thầm, ta không chỉ lo ngươi thất bại, ta còn lo sau khi ngươi thua, ta cũng sẽ bị ép đi đơn đấu với tên này đấy.
"Sư phụ yên tâm đi, dù con thua, cũng tuyệt đối sẽ không làm mất mặt ngài."
Lý Nguyên Tu thề son sắt nói.
Diệp Thanh Vân vừa định nói gì đó, thì đã thấy Lý Nguyên Tu trực tiếp nhảy xuống từ trên tường thành.
Tư thế vô cùng tiêu sái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận