Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1385 lại hướng cổ yêu Thiên Cương

Chương 1385: Lại hướng Cổ Yêu Thiên Cương Thử hỏi, một người phụ nữ điềm đạm đáng yêu, mặc đồ đen tuyền, nằm trên giường của ngươi, mặt mày ngượng ngùng nói ra những lời như thị tẩm, ai mà chịu nổi? Người đàn ông nào có thể đứng vững? Người khác thì không biết, dù sao Diệp Thanh Vân hiện tại có chút không chống đỡ nổi. Diệp Thanh Vân chỉ nhìn thấy những cảnh tượng như vậy trong một vài tác phẩm kỳ quái. Nằm mơ cũng không dám nghĩ đến những chuyện không hợp lẽ thường như vậy. Nhưng bây giờ. Cảnh tượng kiều diễm thơm ngát này cứ như vậy mà chân thật rõ ràng phát sinh ngay trước mắt Diệp Thanh Vân. Trong chốc lát. Hơi thở của Diệp Thanh Vân trở nên nặng nề, tim cũng lập tức đập nhanh hơn. Chỉ cảm thấy trong phòng rất tĩnh lặng, rất nóng bức. Muốn làm chút gì đó để giải phóng nhiệt khí trên người. Đường Vô Niệm rụt rè ngồi trên giường Diệp Thanh Vân, hai má đỏ bừng, ánh mắt mơ màng. “Công tử......” Một tiếng khẽ gọi, cuối cùng cũng khiến Diệp Thanh Vân triệt để không khống chế được. Hắn vội vàng đóng cửa lại. Lại lấy tốc độ cực nhanh đóng cửa sổ lại. Ngay lập tức đi tới bên giường, mắt nhìn chằm chằm Đường Vô Niệm. Từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên. Tựa như muốn xuyên thấu qua lớp quần áo, nhìn Đường Vô Niệm toàn thân từ trên xuống dưới mấy lượt. Diệp Thanh Vân quả không hổ là Diệp Thanh Vân. Rõ ràng có thể trực tiếp nhào tới lột sạch Đường Vô Niệm. Nhưng giờ phút này hắn vẫn cứ không làm vậy, ngược lại là ý thức được một vấn đề. Đó chính là ngôi nhà này có vẻ không được cách âm cho lắm. Lát nữa nếu thật sự “đao thương thật chiến”, tiếng động lớn thì sao? Nơi này dù sao cũng là đạo quán mà, có tổn hại phong hoá mất! "Trán, ngươi có biết bày pháp trận cách âm không?" Diệp Thanh Vân đột nhiên hỏi. "Cái gì?" Đường Vô Niệm vốn đã chuẩn bị tốt, bị Diệp Thanh Vân hỏi đến ngơ ngác. “Pháp trận cách âm ấy! Chính là loại bao phủ toàn bộ căn phòng, bên ngoài không nghe thấy tiếng bên trong ấy!” Diệp Thanh Vân cuống cả lên. Hắn lúc này chỉ muốn mau chóng bố trí xong pháp trận cách âm, sau đó lập tức làm chuyện chính. “À, ta biết!” Đường Vô Niệm cũng hiểu được ý của Diệp Thanh Vân, lập tức phất tay, một pháp trận cách âm đơn giản liền được bố trí xong. “Công tử, hiện tại......” Đường Vô Niệm vừa định lên tiếng, thì Diệp Thanh Vân đã không thể nhịn được nữa. “Để ta.” Diệp Thanh Vân trực tiếp nhào tới hai chân Đường Vô Niệm. Rốt cuộc cũng chạm vào được! Tâm trạng Diệp Thanh Vân cực kỳ kích động. Kiều khu của Đường Vô Niệm run lên, đang chuẩn bị chủ động thì đột nhiên. Bên ngoài phòng, cuồng phong chợt nổi gào thét. "Thánh tử! Thánh tử! Mau ra đây xem!" Tiếng kinh hô của Tuệ Không cũng vang lên theo đó. "Dựa vào!!!" Diệp Thanh Vân tức giận vô cùng. Ta mới vừa ra tay thôi, quần còn chưa kịp cởi, cái đám bên ngoài này sao lại đột nhiên ồn ào lên vậy? “Ngươi cái pháp trận cách âm này làm ăn kiểu gì thế hả?” Diệp Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Đường Vô Niệm. “Ta… pháp trận cách âm ta bố trí chỉ có thể ngăn cách âm thanh trong trận pháp, còn âm thanh từ bên ngoài thì vẫn có thể truyền vào.” "Ngươi......" Diệp Thanh Vân cạn lời. "Thánh tử mau ra xem! Tiên Hồ Đồng tử sắp xuất thế!" Tiếng Tuệ Không lại vang lên. Tiên Hồ Đồng tử? Nghe thấy cái này, Diệp Thanh Vân lúc này mới lưu luyến rời khỏi hai chân Đường Vô Niệm. Đáng tiếc. Đúng là một đôi chân đẹp. Nếu có thể sờ thêm chút nữa thì tốt. Diệp Thanh Vân quay người đi ra ngoài, Đường Vô Niệm ngồi trên giường ngẩn ngơ. Nàng vốn đã chuẩn bị kỹ càng, bất luận Diệp Thanh Vân làm gì với nàng, nàng cũng đều sẽ phối hợp. Lại không ngờ rằng. Còn thiếu chút nữa thôi mà lại hỏng chuyện. Điều này khiến Đường Vô Niệm lại có một loại cảm giác mất mát thất vọng. “Rốt cuộc vừa rồi hắn làm ra vẻ như thế là thật hay giả?” Đường Vô Niệm thậm chí có chút không phân rõ được, vẻ mặt vội vàng vừa rồi của Diệp Thanh Vân, rốt cuộc là phản ứng bình thường hay là cố tình giả vờ? Nàng cúi đầu nhìn hai chân của mình. Giờ phút này dường như vẫn còn dư ấm bàn tay Diệp Thanh Vân để lại. Bỗng nhiên. Một con chó mực lớn từ dưới gầm giường chui ra, làm Đường Vô Niệm đang trầm tư giật nảy mình. Bất quá thấy rõ là chó thì Đường Vô Niệm lại nhẹ nhàng thở ra. Đại Mao từ dưới giường chui ra, cứ thế ngồi xổm bên giường, mắt trừng Đường Vô Niệm. Đường Vô Niệm vốn không để Đại Mao vào mắt. Có điều bị Đại Mao nhìn chằm chằm, Đường Vô Niệm chỉ cảm thấy không hiểu sao có chút sợ hãi. Thân thể càng run rẩy. Đại Mao cũng không làm gì, chỉ là nhìn chằm chằm Đường Vô Niệm một hồi. Sau đó chậm rãi đi ra ngoài. Đến khi Đại Mao đi ra, cảm giác sợ hãi run rẩy toàn thân kia mới biến mất ngay lập tức. Đường Vô Niệm lập tức ngồi liệt trên giường, trên người mồ hôi lạnh túa ra. “Con chó kia, lẽ nào cũng có gì đó kỳ lạ sao?” Mặt Đường Vô Niệm hơi tái nhợt, trong lòng thầm nghi hoặc. Nàng không dám ở trong phòng nữa. Vội vàng chỉnh lại quần áo, vén lại mái tóc đen tuyền có chút xốc xếch rồi vội vàng đi ra ngoài.
Mà ở ngoài phòng. Diệp Thanh Vân, Tuệ Không, Kiếm Thiên Minh, Côn Lôn Tử mấy người đang vây quanh cái hồ lô đỡ. Chỉ thấy trên giá đỡ hồ lô, bảy cái hồ lô có màu sắc khác nhau đang không ngừng lay động. Bên trong còn phát ra những tiếng tim đập mạnh mẽ và đầy sức sống. Còn có cả tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ con truyền ra từ trong hồ lô. Thiếu mỗi việc trực tiếp kêu "Gia gia" "Gia gia". Sắc mặt Diệp Thanh Vân cổ quái. Trong lòng càng thêm bất đắc dĩ. Mình vừa muốn làm chính sự trong phòng, một đại mỹ nhân tóc đen đã chuẩn bị xong rồi. Kết quả nhất định phải gọi ta ra xem mấy quả hồ lô anh em? Đây là việc người làm à? Bất quá đừng nói, mấy Tiên Hồ Đồng Tử này lớn nhanh hơn dự kiến của Diệp Thanh Vân nhiều. Mới trồng xuống không bao lâu mà bảy cái hồ lô lớn này đã mọc ra rồi. "Sắp ra rồi!" Tuệ Không tinh mắt, đã chú ý thấy bảy cái hồ lô bắt đầu xuất hiện vết nứt. Cùng lúc đó. Xung quanh cuồng phong gào thét. Kéo theo dây leo trên bảy quả hồ lô lớn. Cùng với tiếng sấm vang rền. Răng rắc, răng rắc, răng rắc, răng rắc!!! Tiếng vỡ vụn liên tiếp vang lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người, bảy Tiên Hồ Đồng tử từ trong những quả hồ lô vỡ tan nhảy xuống. Gần như giống hệt Tiên Hồ Đồng tử mà họ nhìn thấy ở Huyền Uyên Cổ Thành. Chỉ có điều vóc dáng có vẻ cường tráng hơn một chút so với hồi ở Huyền Uyên Cổ Thành. Vừa mới rơi xuống đất, các Tiên Hồ Đồng tử đã cùng nhau đi đến trước mặt Diệp Thanh Vân. "Bái kiến chủ nhân!" Diệp Thanh Vân gãi đầu. "Các ngươi vẫn nhận ra ta à." Bảy Tiên Hồ Đồng Tử đồng loạt nhìn Diệp Thanh Vân. “Sao chúng ta có thể quên chủ nhân được?” Diệp Thanh Vân cười nói. “Vậy các ngươi hiện giờ vẫn nghe lời ta chứ?” “Chủ nhân có bất cứ phân phó gì, bảy huynh đệ chúng ta nhất định dốc hết toàn lực.” Tiên Hồ Đồng Tử đồng thanh nói. “Tốt, tốt, tốt.” Diệp Thanh Vân liên tục gật đầu. Trong lòng lại nghĩ đến chuyện mau trở về phòng, ta còn muốn làm chuyện nghiêm túc nữa mà. Đâu có thời gian rảnh ở đây ngắm các ngươi, lũ trẻ ranh. "Diệp công tử!" Đúng lúc này, Mục Dương Tử đến. "Phủ Tôn, sao ngươi cũng tới?" Diệp Thanh Vân có chút bất ngờ, Mục Dương Tử hiện giờ rất ít khi xuất hiện. Vẫn luôn ở trong chỗ bế quan. Không ngờ đêm hôm khuya khoắt lại đi ra. "Diệp công tử, bần đạo có thể nói là đợi đến lúc mấy Tiên Hồ Đồng Tử xuất thế này." Mục Dương Tử nhìn bảy Tiên Hồ Đồng Tử, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Lần này tốt rồi! Thái Chân Tử chắc có thể được cứu! "Diệp công tử, bần đạo muốn mời Tiên Hồ Đồng Tử bọn họ ra tay tương trợ, cùng bần đạo cứu trở về hồn phách của Thái Chân Tử." Mục Dương Tử nói. Diệp Thanh Vân cũng đã biết chuyện hồn phách của Thái Chân Tử rơi vào Cổ Yêu Thiên Cương. Cùng tồn tại với Xà Hạt Song Thánh. Nếu như muốn đối phó với Xà Hạt Song Thánh, thì bảy Tiên Hồ Đồng Tử này rất có khả năng sẽ phát huy được tác dụng. Dù sao thì, nói theo một nghĩa nào đó, đám Tiên Hồ Đồng Tử này thật sự có thể là khắc tinh của Xà Hạt Song Thánh. "Vậy Phủ Tôn bây giờ dẫn bọn họ đi đi, bất quá vẫn phải cẩn thận một chút." Diệp Thanh Vân nói. "Đa tạ công tử!" Mục Dương Tử vội vàng nói cảm ơn. Diệp Thanh Vân cũng nhìn về phía Tiên Hồ Đồng Tử. "Mấy người các ngươi, đi theo Mục Dương Tử một chuyến đến Cổ Yêu Thiên Cương, hắn bảo các ngươi làm gì thì làm theo đó.” “Vâng!” Các Tiên Hồ Đồng Tử lập tức đáp lời. “Đa tạ, đa tạ!” Mục Dương Tử lại liên tục chắp tay hành lễ với các Tiên Hồ Đồng Tử. Chuyện này không nên chậm trễ. Mục Dương Tử lập tức dẫn theo bảy Tiên Hồ Đồng Tử rời khỏi Thái Huyền Phủ. Lại một lần nữa tiến về Cổ Yêu Thiên Cương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận