Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1338 tiên thiên Ngũ Hành thạch

Chương 1338: Tiên thiên Ngũ Hành thạch Là bạn bè đứng đắn sao?
Diệp Thanh Vân vừa nói ra lời này, trực tiếp làm cho cả Đông Hoàng Tầm Tiên lẫn Tuyết Sơn Đồng Mỗ đều ngớ người.
Không chỉ riêng hai người bọn họ, tất cả mọi người ở đó nghe vậy, đều lộ ra vẻ mặt vô cùng cổ quái.
Mọi người đều nhìn Diệp Thanh Vân với ánh mắt kinh ngạc.
Ghê thật!
Diệp đại công tử đúng là cái gì cũng dám nói ra mồm.
Lời như vậy mà cũng dám thốt lên.
“Khụ khụ, chỉ đùa một chút thôi, cung chủ Đông Hoàng chắc không để bụng chứ?” Không biết có phải Diệp Thanh Vân cố ý hay không, sau khi nói xong câu đó liền lập tức cười ha hả.
Tựa như thật sự là thuận miệng nói đùa mà thôi.
Nhưng sắc mặt của Đông Hoàng Tầm Tiên lại có chút khó coi.
Trong mắt Đông Hoàng Tầm Tiên, lời nói vừa rồi của Diệp Thanh Vân tuyệt đối là cố ý.
Bởi vì Tuyết Sơn Đồng Mỗ, và Đông Hoàng Tầm Tiên quả thực không phải quan hệ bạn bè bình thường.
Hai người năm xưa từng có một mối ân oán.
Nói thẳng ra là.
Tuyết Sơn Đồng Mỗ khi đó đã để ý đến Đông Hoàng Tầm Tiên còn là một tiểu hỏa tử tuổi trẻ.
Muốn trâu già gặm cỏ non.
Nhưng Đông Hoàng Tầm Tiên là ai?
Đây chính là truyền nhân dòng chính của Đông Hoàng, được ca ngợi là tuyệt đại thiên kiêu trong Huyền Cung song tử tinh.
Thân phận cao quý, có tiền đồ rộng mở.
Làm sao lại để ý đến Tuyết Sơn Đồng Mỗ là tà ma ngoại đạo?
Huống hồ.
Tuyết Sơn Đồng Mỗ tuổi tác còn lớn hơn Đông Hoàng Tầm Tiên đến cả vạn tuổi.
Tuy rằng ở giới tu luyện thì sự chênh lệch tuổi tác không phải vấn đề gì lớn.
Nhưng mà kém nhau cả vạn tuổi, mà lại còn trông già nữa thì cũng hơi khó chấp nhận.
Đông Hoàng Tầm Tiên dù không ưa Tuyết Sơn Đồng Mỗ, nhưng cũng không hoàn toàn cự tuyệt.
Dù sao thì cũng là một vị Thánh Nhân, có quan hệ tốt vẫn là có lợi.
Đến giờ phút này, Tuyết Sơn Đồng Mỗ tự nhiên cũng hết nhớ nhung Đông Hoàng Tầm Tiên.
Hai người phần nhiều là quan hệ hợp tác.
Nhưng Diệp Thanh Vân tiện miệng nói một câu đùa, lại trước mặt mọi người vạch trần chuyện khúc mắc của Đông Hoàng Tầm Tiên và Tuyết Sơn Đồng Mỗ năm đó.
Khiến cho cả hai người trong cuộc đều không khỏi khó chịu trên mặt.
Tuyết Sơn Đồng Mỗ thì còn đỡ, dù sao lúc này tính mạng còn bị người khác nắm trong tay, chỉ lo làm sao để bảo toàn mạng sống.
Cũng chẳng để ý gì lời nói của Diệp Thanh Vân.
Nhưng Đông Hoàng Tầm Tiên thì khác.
Hắn dù sao cũng là người có thân phận, đối với chút khúc mắc với Tuyết Sơn Đồng Mỗ cũng hết sức kiêng kị.
Ngày thường người Đông Hoàng Huyền Cung cũng đều không hề nhắc tới chuyện cũ này.
"Diệp công tử, xin hãy cẩn trọng lời nói."
Đông Hoàng Tầm Tiên trầm giọng nói.
Diệp Thanh Vân thu lại nụ cười, ánh mắt suy tư nhìn Đông Hoàng Tầm Tiên.
"Cung chủ Đông Hoàng, vừa nãy lão yêu bà này suýt thì đánh giết ta, ngài vẫn luôn ở đây, đều tận mắt thấy."
"Lúc nãy nàng cùng người của Binh gia cùng nhau đòi đánh giết ta, tại sao ngài lại không đứng ra ngăn cản?"
"Bây giờ nàng rơi vào tay ta, khó bảo toàn tính mạng, ngài liền vội vàng đến ngăn cản."
"Sao vậy? Ta đây Diệp Thanh Vân bị lão yêu bà này giết thì không sao? Nàng muốn bị ta giết thì lại không được?"
Nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói của Diệp Thanh Vân đã mang theo một tia giận dữ lạnh lùng.
Diệp Thanh Vân vốn dĩ không hề để ý đến Đông Hoàng Tầm Tiên.
Dù sao trước đây có chuyện xảy ra, Đông Hoàng Tầm Tiên cùng Âm Dương gia đều không dính dáng gì tới.
Vẫn luôn ra vẻ không quan tâm.
Nhưng bây giờ thì khác.
Đông Hoàng Tầm Tiên thế mà lại đòi người từ chỗ hắn, muốn hắn cho một chút mặt mũi?
Thả Tuyết Sơn Đồng Mỗ?
Điều này làm cho Diệp Thanh Vân không nhịn nổi nữa rồi.
Lúc nãy sao ngươi không đứng ra?
Mẹ kiếp, giờ Tuyết Sơn Đồng Mỗ rơi vào tay Lão tử thì ngươi liền sốt sắng?
"Diệp công tử nói không sai!"
Mục Dương tử cũng lập tức đứng lên, phụ họa theo Diệp Thanh Vân.
"Âm Dương gia nếu như trước đó ra mặt ngăn cản còn được, nhưng lúc trước một mực khoanh tay đứng nhìn, thì bây giờ cũng không có tư cách can thiệp chuyện này!"
"Nói không sai!"
Triệu Đỉnh thấy vậy, cũng lập tức phụ họa theo.
"Cung chủ Đông Hoàng, việc này của ngươi quả thật hơi không công bằng, đến cả Triệu mỗ ta đây cũng không nhìn nổi."
Mục Dương tử và Triệu Đỉnh có đủ tư cách để mở miệng ở đây.
Hai người họ, một người đứng sau là Đạo gia, một người đứng sau là Mặc gia.
Lời nói có trọng lượng vô cùng.
Việc bọn họ chủ động lên tiếng cũng là đang nói rõ cho Đông Hoàng Tầm Tiên biết, Diệp Thanh Vân không chỉ đơn thuần là Diệp Thanh Vân.
Đạo gia và Mặc gia đều sẽ kiên định đứng sau lưng hắn.
Muốn gây khó dễ với Diệp Thanh Vân?
Vậy chính là đang gây khó dễ với Đạo gia và Mặc gia!
Đồng thời còn thêm vào một Nho gia.
Tuy rằng Nho gia không có Thánh Nhân nào ở đây.
Nhưng người của lục viện Nho gia thì lại đến không ít.
Với mối quan hệ giữa Nhan Chính và ông lão câu cá kia, nếu Diệp Thanh Vân thực sự đối đầu với Âm Dương gia, Nho gia nhất định cũng sẽ đứng về phía Diệp Thanh Vân.
Thậm chí.
Nếu như Diệp Thanh Vân trực tiếp gửi tin, Nhan Chính đang ở Bạch Sa Thư Viện cũng sẽ lập tức chạy đến đây.
Đây chính là nhân mạch!
Đây chính là bối cảnh!
Đi ra lăn lộn thì phải có thế lực, một mình có thể đánh thì có ích gì?
Ngươi đánh thắng được nhiều người chúng ta sao?
Chớ nói chi hiện tại ta Diệp Thanh Vân có Vân Hương lão tỷ cái tay chân đỉnh cấp này.
Ngay cả Thánh Nhân cũng có thể nắm.
Mặt mũi Đông Hoàng Tầm Tiên của ngươi thì là cái gì?
Hôm nay ta Diệp Thanh Vân quyết không cho ngươi chút mặt mũi nào!
Mọi người của Âm Dương gia nhất thời trở nên bất thiện.
Đông Hoàng Tầm Tiên cũng lộ ra một vẻ u ám giữa hai hàng lông mày.
Nhưng dù trong lòng tức giận, Đông Hoàng Tầm Tiên vẫn nén lại cơn giận.
Không trực tiếp trở mặt với Diệp Thanh Vân.
"Diệp công tử!"
Đông Hoàng Tầm Tiên lại lần nữa lên tiếng.
Hắn chắp tay, hướng về phía Diệp Thanh Vân cúi đầu thật sâu.
Tư thái như thế, thực sự khiến người khác ngạc nhiên.
Diệp Thanh Vân đã chuẩn bị xong tư thế trở mặt với Đông Hoàng Tầm Tiên rồi.
Không ngờ rằng tên này lại khiêm tốn như vậy?
Đám người của Âm Dương gia cũng vô cùng bất ngờ.
Nhưng nếu cung chủ đã như vậy, bọn họ sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Tự nhiên cũng vội vàng theo sau, đối với Diệp Thanh Vân cúi mình hành lễ.
"Diệp công tử, tại hạ nguyện ý xuất ra trọng bảo để tạ tội, mong Diệp công tử có thể giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Tuyết Sơn Đồng Mỗ."
Đông Hoàng Tầm Tiên cúi đầu nói.
Đồng thời.
Hai tay đã lấy ra một hộp gấm.
"Đây là vật gì?"
Diệp Thanh Vân híp mắt hỏi.
Đông Hoàng Tầm Tiên mở hộp gấm ra, chỉ thấy bên trong đặt một viên tinh thạch ngũ sắc.
Khí ngũ hành tự động lưu chuyển từ viên tinh thạch đó ra ngoài.
Kết nối và kêu gọi với lực lượng đại đạo của đất trời.
Hòa lẫn với nhau!
Lực lượng đại đạo vậy mà tự động tụ hợp vào bên trong viên tinh thạch ngũ sắc này.
Thấy tình cảnh này, Mục Dương tử không khỏi động dung.
"Đây chẳng lẽ là tiên thiên Ngũ Hành thạch?"
Đông Hoàng Tầm Tiên ngẩng đầu lên.
"Lời phủ tôn Mục Dương tử nói không sai, đây chính là tiên thiên Ngũ Hành thạch, trời đất sinh ra, ẩn chứa lực lượng Ngũ Hành thuần khiết nhất, có thể cộng minh với đại đạo, không ngừng hấp thu lực lượng đại đạo để tăng cường lực lượng Ngũ Hành!"
Nghe vậy, ngoài Diệp Thanh Vân và Trần Vân Hương ra, những người khác đều kinh hãi.
Đây đúng là đồ tốt!
Tiên thiên Ngũ Hành thạch, đây là thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm thấy.
Đối với những người tu luyện lực lượng Ngũ Hành mà nói, nếu có được món đồ này, cả đời đều không dùng hết, đồng thời có thể truyền thừa lại cho con cháu đời sau.
Phúc phần trăm đời!
"Cái đồ chơi này rất đáng giá sao?"
Diệp Thanh Vân lại không biết giá trị của tiên thiên Ngũ Hành thạch, thuận miệng hỏi.
Mọi người: "......"
Đáng giá?
Thứ này có thể dùng những vật tầm thường như tiền để đo đếm sao?
"Khụ khụ, Diệp công tử có chỗ không biết, tiên thiên Ngũ Hành thạch này cực kỳ hiếm thấy, cần phải ở nơi hội tụ lực lượng Ngũ Hành, mượn nhờ sức mạnh trời đất ấp ủ, trải qua năm tháng dài đằng đẵng mới hình thành được."
"Khối đá này ẩn chứa lực lượng Ngũ Hành thuần khiết vô song, có thể cộng minh với đại đạo, nếu có thể luyện hóa khối đá này, chẳng khác gì có vô tận lực lượng Ngũ Hành để cung cấp tu luyện!"
"Đây là vô giá chi bảo!"
Mục Dương tử vội vàng giải thích.
Diệp Thanh Vân nghe xong, mắt lập tức sáng lên.
Bảo bối tốt đây!
Bảo bối tốt như vậy, lại trực tiếp đưa đến cửa, vậy sao ta Diệp Thanh Vân lại không nhận?
Tuy trong lòng động, nhưng bề ngoài Diệp Thanh Vân vẫn thản nhiên như mây gió.
"Thì ra là thế, thứ này coi như không tệ."
Hắn liếc nhìn Đông Hoàng Tầm Tiên, lại nhìn Tuyết Sơn Đồng Mỗ đang bị Trần Vân Hương nắm trong tay.
"Thôi, ta Diệp Thanh Vân cũng không phải là người nhỏ nhen gì, nếu cung chủ Đông Hoàng có thành ý như vậy, lão yêu bà này ta liền tha."
Nói xong, Diệp Thanh Vân khẽ gật đầu với Trần Vân Hương.
"Tuân mệnh!"
Trần Vân Hương lập tức buông Tuyết Sơn Đồng Mỗ ra.
Tuyết Sơn Đồng Mỗ như nhặt được đại xá, vội vàng bay về phía xa.
"Đa tạ Diệp công tử lượng lớn!"
Đông Hoàng Tầm Tiên vừa nói, vừa đưa hộp gấm chứa tiên thiên Ngũ Hành thạch vào tay Diệp Thanh Vân.
"Diệp công tử, nếu có thời gian rảnh, có thể đến Đông Hoàng Huyền Cung một chuyến."
"Dễ nói, dễ nói."
Diệp Thanh Vân cầm lấy hộp gấm, vui vẻ nói qua loa.
"Cáo từ!"
Đông Hoàng Tầm Tiên mang theo người của Âm Dương gia rời đi.
Diệp Thanh Vân thu hộp gấm vào trong túi, quay đầu nhìn về phía Trần Vân Hương.
Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
"Chúc mừng lão tỷ, bây giờ đã thành quỷ thánh rồi!"
Trần Vân Hương nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
"Nếu không có ân tình của công tử, Vân Hương làm sao có được ngày hôm nay? Tất cả đều là ân đức của công tử!"
Trần Vân Hương không khỏi nhớ lại quá khứ.
Nàng vốn chỉ là một nữ quỷ dưới đáy hồ, gặp đại nạn, chịu oan ức mà chết.
Oán khí không tan, thành nữ quỷ.
Sau khi gặp Diệp Thanh Vân, bám vào cây chùy.
Chính Diệp Thanh Vân đã mang nàng ra khỏi đáy hồ, thay nàng báo thâm cừu đại hận.
Từ đó liền một mực đi theo Diệp Thanh Vân.
Trên con đường đi, Trần Vân Hương từ một Quỷ Vương bình thường, cho đến bây giờ là đỉnh phong Quỷ Thánh, nàng cũng xem như đã kinh qua trăm trận.
Là Diệp Thanh Vân lập vô vàn công lao.
Dù cho bây giờ có thực lực như vậy, Trần Vân Hương đối với Diệp Thanh Vân vẫn như cũ chỉ có lòng biết ơn và kính trọng.
Không có nửa điểm ý nghĩ khác.
Coi như giờ phút này Diệp Thanh Vân muốn nàng hồn phi phách tán, Trần Vân Hương cũng sẽ không nửa điểm do dự.
Bởi vì tất cả mọi thứ của nàng đều là do Diệp Thanh Vân ban tặng.
Không có Diệp Thanh Vân, nàng vẫn chỉ là một con nữ quỷ nhỏ bé dưới đáy hồ.
Thậm chí có thể đã sớm tan thành mây khói.
Vào thời điểm có được Quỷ Tiên chi tâm, bước vào cảnh giới đỉnh phong quỷ thánh, Trần Vân Hương có một loại cảm giác.
Nàng có lẽ sắp rời khỏi vùng đất này.
Từ sâu trong tâm, phảng phất có một nơi huyền diệu mờ mịt, đang kêu gọi Trần Vân Hương.
Nàng không biết đó là nơi nào.
Nhưng trực giác mách bảo cho Trần Vân Hương, mình cần phải đi tới đó.
Và điều này có nghĩa là, nàng sẽ phải chia ly với Diệp Thanh Vân....
Trên đường trở về Đông Hoàng Huyền Cung.
Đông Hoàng Tầm Tiên im lặng không nói lời nào, vẻ mặt lúc âm u lúc thì bất định.
Tề Liên U bên cạnh không nhịn được.
"Cung chủ, tiên thiên Ngũ Hành thạch trân quý như vậy, cứ như vậy mà đưa cho Diệp Thanh Vân kia sao?"
Đông Hoàng Tầm Tiên nghe vậy, chỉ cười nhạt.
"Ta đã sớm động tay chân trong viên đá Tiên Thiên Ngũ Hành rồi, nếu Diệp Thanh Vân kia không luyện hóa thì thôi."
"Nếu hắn muốn luyện hóa viên tiên thiên Ngũ Hành thạch kia, vậy thì trúng ý đồ của ta."
Nghe xong lời này, Tề Liên U và những người khác đều hết sức kinh ngạc.
Không ngờ rằng cung chủ vậy mà lại động tay động chân trong viên tiên thiên Ngũ Hành thạch.
"Cung chủ thần cơ diệu toán, bày mưu tính kế, tên Diệp Thanh Vân kia có bất phàm như thế nào, cuối cùng cũng không phải đối thủ của cung chủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận