Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 574: Phi thiên con rùa

Tục ngữ nói thật đúng… Nước cạn thì ba ba nhiều, chỗ nào cũng toàn đại ca! Cái ao này lớn cỡ vậy, mà đám chân long chín anh em về trước chen vào trong đó sẽ rất khó chịu. Khổ sở lắm mới đuổi được thằng lão cửu đi, tám anh em còn lại xem như là rộng rãi hơn một chút. Kết quả, mẹ nó lại lòi ra thêm một con rùa? Đừng thấy con rùa này bây giờ còn nhỏ. Chờ thêm một thời gian, thật sự biến thành Huyền Vũ, thì cái ao này đúng là không thể chứa nổi nhiều đại ca đến thế. Không thể để tám con rồng với một con Huyền Vũ chen chúc trong một cái ao được, đúng không? Như thế này thì ra thể thống gì?
“Đúng vậy.” Long lão đại cũng rất tán thành. Hiện tại tám anh em chúng nó chen ở đây, nói thật là hơi quá chật. Nếu không phải cái ao này có thể uẩn dưỡng thân thể chân long của bọn chúng, với lại Diệp Thanh Vân luôn ở đây, tám anh em chúng nó đã sớm đi tìm vùng trời đất rộng lớn hơn rồi. Bây giờ lại thêm một con rùa có khả năng trở thành Huyền Vũ trong tương lai, việc này đúng là phải suy xét kỹ càng.
“Lão đại, hay là đem nó đưa đi chỗ khác thì sao?”
“Đúng đấy, đưa nó đi chỗ khác, để nó tự sinh tự diệt.”
“Chắc chủ nhân cũng sẽ không trách tội chúng ta đâu.”
Mấy lão đệ rồng thay phiên nhau đưa ra ý kiến. Bọn hắn không muốn rời khỏi nơi này cho lắm. Chật một chút thì cũng được. Cho nên tính bắt con rùa đi chỗ khác.
“Có năng lực thì bắt nó đi đâu?” Long lão đại khó nghĩ.
“Lão đại, đám thỏ với ba con Tiểu Yêu kia, chẳng phải đã dùng một đám ăn mày để lập tông môn đó sao? Nghe nói hình như đã tìm được địa điểm rồi.”
“Hay là bảo thỏ mang con rùa này đến đó đi?” Long lão lục đề nghị.
Vừa dứt lời, lập tức nhận được sự đồng tình của những anh em khác.
“Không sai không sai.”
“Như thế rất tốt.”
“Nên làm vậy.”
Tám anh em chân long bàn bạc một hồi, cuối cùng đã đưa ra quyết định. Để Đại Vương Bát chuyển nhà! Mà người vận chuyển đồ đạc thì đương nhiên là thỏ rồi. Chẳng lẽ lại để tám anh em chúng nó tự mình động thủ? Điều này hiển nhiên không thể nào. Còn Đại Mao, không phải là người mà tám anh em chúng có thể sai khiến được. Chỉ có thể để thỏ đi làm chuyện này thôi.
Lập tức, Long lão đại nhẹ nhàng phát ra một đạo âm thanh. Thỏ đang ở trong rừng đùa với Dương Đỉnh Thiên, chơi vui quên trời đất bỗng nhiên giật mình, tức khắc ngẩn người tại chỗ. Dương Đỉnh Thiên thì mặc kệ chuyện đó, nó sớm đã bị thỏ bắt nạt phát hỏa rồi. Giờ thấy thỏ ngẩn ngơ thì lập tức xông tới, sừng dê hất lên một cái! Đi chết đi! Thỏ trực tiếp bị Dương Đỉnh Thiên lật nhào ra ngoài, chật vật không chịu nổi lăn lông lốc trên đất. Dương Đỉnh Thiên cao hứng đến nỗi nhảy dựng tại chỗ. Nhìn mấy Tam Yêu bên cạnh cười ha ha.
Thỏ đầu đầy tro đất đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Đỉnh Thiên một cái rồi cũng bỏ qua, lập tức đi tới bên cạnh hồ bơi.
“Thỏ, mang con rùa này đến cái gì Thanh Vân Tông kia đi.” Long lão đại mở miệng nói.
Thỏ liên tục gật đầu.
“Dạ được!”
Thỏ không dám vi phạm mệnh lệnh của Long lão đại. Trên Phù Vân Sơn, từ trên xuống dưới, chuỗi thức ăn kia rõ như ban ngày. Diệp Thanh Vân tự nhiên là ở tầng cao nhất, không còn nghi ngờ gì nữa. Tiếp đó là Đại Mao với các anh em chân long. Còn thỏ, nó chỉ cao hơn Dương Đỉnh Thiên một giai mà thôi. Cho nên cả ngày cũng chỉ có thể bắt nạt mỗi Dương Đỉnh Thiên. Hiện giờ, Long lão đại tự mình phân phó, thỏ đương nhiên là phải dốc lòng dốc sức. Huống hồ, chẳng qua chỉ là bắt một con rùa mang đi thôi à? Chuyện nhỏ! Thỏ trực tiếp ôm con rùa đang rụt đầu co chân trong ao, sau đó trực tiếp bay đi.
Rùa bay!
Rùa cảm thấy mình giống như rời khỏi mặt nước, trong lúc nghi hoặc, vô cùng cẩn thận thò đầu ra. Kết quả vừa nhìn xuống dưới.
Khá lắm! Ta bay lên trời rồi sao? Ông đây là rùa kiếp này, thật không ngờ lại có thể bay lên được. Thỏ cúi đầu nhìn con rùa một cái, cười hắc hắc, cố tình tăng tốc. Nhanh như chớp! Đầu của rùa bị lắc qua lắc lại, thật sự không chịu nổi nữa, chỉ còn cách rụt đầu vào trong mai.
Không lâu sau đó.
Thỏ bay đến Thanh Vân Sơn. Đó chính là nơi mà Thanh Vân Tông xây dựng tông môn. Còn chưa hạ xuống, thỏ đã thấy một cảnh tượng.
“Mây xanh lão tiên, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, xưa nay thứ nhất!”
Một đám ăn mày vừa hô khẩu hiệu, vừa góp gạch xây dựng Thanh Vân Tông. Thật là náo nhiệt, khí thế ngất trời. Thỏ hài lòng gật gật đầu. Sau đó nhìn xung quanh.
“Chính là chỗ này.”
Hắn vừa nhìn thấy một cái hồ bơi, lập tức ném con rùa xuống.
Phù!
Rùa rơi xuống nước. Sau khi đưa rùa đến nơi này, thỏ lập tức quay về, cũng chẳng quan tâm con rùa có thể sống được ở đây hay không. Ai cũng không thèm để ý.
Khi con rùa này chìm xuống ao. Toàn bộ Thanh Vân Sơn đột nhiên như có thêm một luồng số mệnh vô hình. Sơn thuỷ vận thế đạt đến cảnh giới thiên địa hợp nhất viên mãn. Người có chút hiểu biết về phong thủy nhìn thấy Thanh Vân Sơn lúc này, chắc chắn sẽ vô cùng chấn kinh. Đây quả thực là một vùng bảo địa phong thủy độc nhất vô nhị trên thiên hạ. Phong thủy đại viên mãn! Ở trong núi, phàm nhân có thể kéo dài tuổi thọ, người tu luyện có thể tăng trưởng tu vi. Thậm chí ngay cả cây cỏ cũng trở nên tươi tốt hơn những nơi khác. Mà tất cả điều này chỉ vì một con rùa bay tới đây…
Diệp Thanh Vân hoàn toàn tuyệt vọng. Bởi vì hắn phát hiện con rùa mà mình thả xuống hồ bơi đã biến mất. Hắn còn đi tìm khắp nơi, kết quả chẳng thấy đâu. Diệp Thanh Vân hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Cái hồ bơi này đúng là ma quái. Nuôi cá đã không sống được, đằng này nuôi cả con rùa cũng nuôi đến bay mất rồi.
Diệp Thanh Vân cũng không để ý đến cái hồ bơi này nữa. Dẫn Đại Mao xuống núi giải sầu. Ruộng trên núi cơ bản đã chuẩn bị xong, cái gì cần trồng đều đã trồng rồi, việc còn lại là đợi chúng nảy mầm lớn lên. Nhàn rỗi không có việc gì làm, xuống núi đi dạo một chút. Dù sao thì hiện giờ đệ tử Cái Bang cũng đã thu liễm hơn, xem như là có thể xuất hành bình thường được rồi.
Xuống đến dưới núi, chợ phiên quả nhiên náo nhiệt hơn so với lần Diệp Thanh Vân đến trước. Dần dần có chút khởi sắc rồi. Diệp Thanh Vân dẫn theo Đại Mao, đi dạo một vòng ở chợ phiên, sau đó đi một hồi thì đến nhà của Hoàng Phúc Sinh.
Còn chưa vào sân, đã thấy một cậu nhóc mập mạp loạng choạng đi ra. Diệp Thanh Vân ngẩn ra. Cậu nhóc mập mạp thấy Diệp Thanh Vân đứng ở bên ngoài, cũng không sợ hãi, toe toét miệng cười, lộ ra hai cái răng cửa nhỏ nhắn, nhìn Diệp Thanh Vân cười khì. Sau đó lại nhìn về phía Đại Mao đang đi theo sau lưng Diệp Thanh Vân. Tức khắc lộ ra vẻ thích thú, loạng choạng bước tới chỗ Đại Mao. Diệp Thanh Vân rất sợ Đại Mao hù đứa nhỏ này, vội vàng muốn ngăn cản. Nào ngờ cậu nhóc mập mạp phản ứng rất nhanh, đột nhiên tránh khỏi tay của Diệp Thanh Vân. Hai bàn tay nhỏ mập mạp đột nhiên nắm lấy tai của Đại Mao.
Đại Mao: “???”
Ngươi hình như có chút bất kính với ta đó? Đại Mao đang định nhe răng trợn mắt. Nhưng liếc mắt nhìn Diệp Thanh Vân, đành phải bất đắc dĩ đứng im ở đó, tùy ý để cậu nhóc mập mạp xoa bóp lỗ tai của mình.
Lúc này, vợ Hoàng Phúc Sinh vội vàng chạy ra.
“Con quỷ nhỏ này sao lại chạy ra ngoài rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận