Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 937: Ta là Lôi Thần hoa an

Chương 937: Ta là Hoa An, Lôi Thần Tại nơi sâu thẳm trong vòm trời mà mọi người không nhìn thấy.
Có một đóa tiên vân.
Tiên khí bồng bềnh.
Phàm nhân tục tử không thể nào nhận ra.
Người tu luyện cũng khó xem xét.
Mà ở trên đám tiên vân này, đứng một thanh niên nam giới mặc áo giáp màu tím, mặt mày xanh xao vàng vọt.
Sau lưng thanh niên này, lơ lửng ba cái trống tròn ánh bạc lấp lánh, một tia khí tức lôi đình cực kỳ khủng bố, từ ba cái trống tròn này khi thì tràn ngập, khi thì lại thu liễm.
Hắn là Lôi Thần.
Là một Lôi Thần đến từ Tiên Đình Cửu Thiên.
Chuyên phụ trách thi hành lôi đình.
Bất quá, trong Tiên Đình Cửu Thiên, cũng không phải chỉ có mình hắn là Lôi Thần.
Hắn chỉ là một người làm công ở Lôi Bộ của Tiên Đình mà thôi.
Cùng là người làm công Lôi Thần như hắn, còn rất nhiều.
Hôm nay hắn trùng hợp đang phiên trực, kết quả đúng lúc bên dưới lại có nhà của Quỷ tộc đột phá.
Dẫn đến thiên địa bài xích, cho nên vị Lôi Thần này đành phải theo quy định, bắt đầu bố trí lôi kiếp.
Kết quả vừa mới bố trí, vị Lôi Thần vốn chỉ muốn làm cho có lệ này lập tức trợn tròn mắt.
"Dựa! Sao con quỷ cái này nó né lôi kiếp nhiều lần vậy?"
Lôi Thần người làm công Hoa An oán hận không thôi.
Ta là Hoa An Lôi Thần.
Thích ăn bánh quy Tiên Đình.
Bảo vệ một phương bình an.
Thầm mến tiên nữ nhỏ Phan.
Hoa An cạn lời cực độ.
Mẹ nó chứ!
Sao đến phiên ta trực lại gặp phải chuyện này?
Đậu má, con quỷ cái này trước đây chưa từng vượt qua một lần lôi kiếp, giờ đột nhiên lại thi nhau xuất hiện thế này.
Lôi Thần Hoa An hì hục bố trí cả buổi, mệt gần chết, cuối cùng cũng chuẩn bị xong hai mươi tám đạo lôi kiếp.
"Ai, quả nhiên là tiểu tiên khổ bức như ta."
Hoa An ngồi trên đám tiên vân, đưa tay lau mồ hôi trên mặt.
Kỳ thực, chuyện bố trí lôi kiếp này phải là chính thần của Lôi Bộ đảm nhận.
Vì lôi kiếp đại diện cho ý chí thiên địa, không thể tùy tiện buông thả.
Nhưng Lôi Bộ chính thần lão nhân gia ông ta nào có thời gian rảnh để đi bố trí lôi kiếp?
Đương nhiên là chỉ có thể giao cho những Lôi Thần tầm thường như Hoa An tới làm.
Chuyện này đúng là nhức cả trứng rồi.
Hoa An chỉ muốn mỗi ngày làm cho có lệ qua ngày, nếu vận khí tốt có lẽ còn có thể thăng thêm một bậc tiên vị.
Nhưng lúc nào vận khí cũng không tốt, cứ gặp phải những chuyện khó nhằn.
Hôm nay lại bị hắn vớ phải rồi.
Hoa An rất buồn bực.
"Không biết tiên tử nhỏ Phan bây giờ đang làm gì nhỉ? Có nhớ ta không?"
Hắn vừa nghĩ, vừa đứng dậy, nhìn xuống phía dưới.
"Phía dưới có vẻ náo nhiệt đấy, để ta xem tình hình thế nào."
Hắn cũng không vội phóng thích lôi đình.
Bởi vì theo Hoa An thấy, con quỷ cái phía dưới sắp độ kiếp này căn bản không còn đường thoát nào.
Hai mươi tám đạo lôi đình, trong nhân gian không có Quỷ tộc nào có thể chống đỡ nổi.
Cho nên sớm hay muộn phóng thích lôi kiếp cũng không có gì khác biệt.
"Ừm, con quỷ cái này lớn lên cũng được đấy, nhưng vẫn không bằng tiên tử nhỏ Phan của ta."
Hoa An liếc nhìn Trần Vân Hương ở phía dưới, lẩm bẩm một câu trong miệng.
Ánh mắt lại nhìn về phía vị trí thư viện Ngọc Chương.
Nhưng cũng chỉ là lướt qua.
"Ồ?"
Đột nhiên.
Hoa An chú ý tới điều gì đó.
Ánh mắt của hắn, dừng lại trên người một con chó lớn lông vàng.
"Tê! Con chó này, sao lại quen mắt vậy nhỉ?"
Hoa An không nén nổi có chút nghi ngờ.
Hắn cảm giác hình như mình đã gặp con chó lớn lông vàng này ở đâu đó.
Mà giờ này Đại Mao, dường như cũng nhận ra điều gì đó.
Đầu chó hơi ngẩng lên, liếc nhìn bầu trời.
Hoa An càng giật mình.
"Chẳng lẽ con chó này có thể nhìn thấy ta?"
Ánh mắt Hoa An lại chuyển, rơi xuống người Diệp Thanh Vân.
Chỉ vừa liếc một cái này.
Hoa An đã ngây người.
Người này...... Sao cũng giống như đã từng gặp ở đâu vậy?
Nhưng trong nhất thời không thể nhớ ra được.
Ai!
Toàn là ngày nào cũng mệt sống mệt chết trực ca, đầu óc cũng có chút không được tốt.
Thôi vậy.
Trước không để ý.
Vẫn là nên làm xong việc rồi, sớm kết thúc công việc, trở về tìm tiên tử nhỏ Phan của ta.
Còn hẹn cùng nàng du ngoạn Dao Trì đây này.
Hoa An đứng dậy, vận động gân cốt một chút.
Một cái trống tròn màu bạc sau lưng bay đến trước mặt.
Hoa An hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên trịnh trọng.
"Hoa An, ngự thần Lôi Bộ, phụng mệnh thi hành lôi kiếp!"
Hắn hướng Lôi Bộ ở nơi sâu thẳm xa xôi bẩm báo một tiếng.
Bàn tay lập tức nâng lên.
Liền muốn đánh vào trống tròn màu bạc.
Thế nhưng ngay sau đó.
Hai con hồ điệp màu vàng kim, lặng lẽ bay đến gần Hoa An.
"Ừ? Hồ điệp?"
Hoa An ngẩn ra.
Đang yên lành, hồ điệp đâu bay đến vậy?
Huống chi vị trí của bản thân, là nơi mà sinh linh ít khả năng chạm tới.
Chính là tầng trời cao nhất Cửu Thiên, sao lại có hồ điệp bay lên đây được?
Ngay khi Hoa An nghi hoặc.
Hai con hồ điệp màu vàng kim kia đột nhiên phát ra giọng nói trong trẻo.
"Hoa An ngự thần Lôi Bộ, ta lệnh ngươi lập tức dừng tay, giải tán lôi kiếp!"
Thần tình của Hoa An thay đổi.
"Láo xược!"
"Các ngươi là yêu vật phương nào? Dám cản trở bản tiên chấp hành lôi kiếp? Mau chóng rút lui, bằng không sẽ giải quyết tại chỗ!"
Một tiếng quát giận, tức thì sấm vang bốn phía.
Tuy Hoa An chỉ là một người làm công Lôi Thần bình thường.
Nhưng dù sao cũng là chân tiên trong Tiên Đình Cửu Thiên.
Càng là người chấp chưởng lôi đình, tự nhiên có uy nghiêm thuộc về tiên gia.
"Tiểu thần Lôi Bộ cỏn con, cũng dám ngang ngược trước mặt chúng ta?"
Hai con hồ điệp không hề sợ hãi, thậm chí còn phát ra tiếng cười khinh miệt.
Hoa An nổi giận.
Hắn quyết định trước không phóng thích lôi kiếp, phải diệt hai yêu vật không biết sống chết này trước đã.
"Hoa An, Ty trên đầu ngươi, Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hoá Thiên Tôn chính thần Lôi Bộ hiện tại cũng phải đối đãi với chúng ta khách sáo, ngươi là cái thá gì?"
Một tiếng quát chói tai, hai con hồ điệp lóe sáng.
Lại biến thân, hóa thành hai đồng tử phấn điêu ngọc trác.
Đồng nam mặc y phục màu trắng, đồng nữ mặc y phục màu đen.
Hai tiểu gia hỏa đều chắp tay sau lưng, nhìn Hoa An.
Hoa An sợ ngây người.
Hắn kinh ngạc nhìn hai con đồng tử từ hồ điệp biến thành.
Tức khắc nghĩ ra điều gì.
"Ngươi...... Rốt cuộc các ngươi là ai?"
Lời còn chưa dứt.
Đã thấy trên Cửu Thiên, một đạo thần quang nhanh chóng bay đến.
Trong nháy mắt liền bay đến chỗ Hoa An.
Thần quang kia chưa từng hiện lộ chân thân, nhưng Hoa An vừa nhìn đã biết, đây chính là Ty trên đầu của hắn.
Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hoá Thiên Tôn!
Là một nhân vật đại nhân tôn kính ở trong Tiên Đình Cửu Thiên!
Hoa An sợ tới mức toàn thân run lên, vội vàng quỳ xuống đất.
"Tiểu tiên Hoa An, bái kiến thiên tôn!"
Nhưng thần quang kia lại không để ý đến Hoa An.
Mà lại đi đến trước mặt hai đồng tử kia.
"Tiểu thần Văn Trọng, bái kiến hai vị!"
Trong thanh âm mang theo cung kính.
Điều này khiến Hoa An choáng váng.
Đây chính là Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn đó.
Là một đại nhân vật trong Tiên Đình Cửu Thiên.
Đi đến đâu cũng đều nhận được sự cung kính của người khác.
Dù là đại nhân tiên tôn của Cửu Thiên, cũng phải nể mặt đôi chút.
Vậy mà bây giờ.
Vị đại nhân vật của Tiên Đình này, lại đối đãi với hai đồng tử này cung kính như thế.
Vậy hai đồng tử này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Hoa An không dám nghĩ sâu.
Có chút quá đáng sợ.
"Thiên tôn Lôi Bộ, ta đến đây phụng mệnh chủ nhân, làm cho ngươi không được gây ra bất kỳ lôi kiếp nào với Trần Vân Hương nữa!"
Đồng tử mặc áo trắng nói qua loa sơ sài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận